"Hai người là mấy ngày chưa ăn cơm à? Hình như ta mới là người bị trừng phạt thì phải?" Ngụy Nhiếp Linh nói bóng nói gió nhắc nhở, đầu bếp là cô còn chưa ăn đây. Nhưng lại nghe Chiến Tùng Lâm nói: "Trừng phạt hôm nay tạm thời được miễn" 

Ngụy Nhiếp Linh đang định đáp lời đã nghe Vô Phàm chen miệng vào: "Bảo người chuẩn bị một chút nước trà hạ hỏa và cơm, cay quá, mấy món này quá cay, nhưng vì đồ ăn ngon có đau bụng cũng không thấy tiếc" 

Ngụy Nhiếp Linh cười châm chọc: "Thế à. Đúng thật là làm khó ngươi rồi." 

Ngụy Nhiếp Linh ra ngoài bưng nước trà và cơm đến, đồ ăn trên bàn chỉ còn lại một phần ba, không quan tâm sự ghét bỏ của hai vị khách không mời mà đến này, cô xới cho mình một bát cơm rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn như gió cuốn mây trôi. 

Lúc này Vô Phàm đã ăn no hơn một nửa, tốc độ chậm lại, nhìn thấy động tác của Ngụy Nhiếp Linh, hắn ta không khỏi tặc lưỡi cảm thán: "Dáng vẻ này của cô có giống danh môn khuê tú chút nào không, ăn cơm còn thô lỗ hơn cả nam nhân, khi nãy ở ngoài viện đã suýt bị dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lừa rồi" 

Ngụy Nhiếp Linh không quan tâm đến hắn ta, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tập trung toàn bộ sự chú ý vào đồ ăn trước mắt. 

Ở bên cạnh, Chiến Tùng Lâm cũng phát hiện ra một vấn đề, rõ ràng khi nãy lúc hắn gắp gà cay trong đĩa vẫn còn bảy tám miếng, nhưng hắn vừa ăn xong một miếng định gắp tiếp thì phát hiện đã hết rồi. 

Tốc độ ăn của cô gái đối diện rất kinh khủng, chỉ lo nhét đồ ăn vào miệng, tựa như hoàn toàn không cần nhai. 

Nghĩ thế, Chiến Tùng Lâm cúi thấp đầu, im lặng liên tục gắp mấy đũa đặt vào bát mình chậm rãi thưởng thức. 

Một bàn thức ăn lớn cứ thế bị ba người họ quét sách, Vô Phàm còn chỉ tiếc không thể liếm sạch đĩa. 

"Được đấy được đấy, tay nghề của cô rất tốt, mấy món ăn này cũng rất tươi, hương vị không tệ" Vô Phàm vừa dùng tăm xỉa răng vừa đung đưa chân nói, dáng vẻ vô cùng 

thiếu đòn. 

Ngụy Nhiếp Linh không quên khiêm tốn nói: "Nơi này là đâu, Vương phủ môi trường tốt mới có thể nuôi ra được gia cầm ngon" 

"Đúng lắm đúng lắm, trong Vương phủ của sư huynh ta cái gì cũng không có, chỉ có tiền thôi. Đúng rồi, mấy gia cầm này đều là cô lấy từ trong bếp à? Không bị người khác phát hiện sao?" Vô Phàm tò mò hỏi. 

Ngụy Nhiếp Linh không nghi ngờ hắn ta, giơ ngón cái chỉ ra sau lưng: "Không có, ở chỗ cách đây không xa có một cái sân, bên trong đều là gia cầm, không thể không nói, gia cầm nuôi thả thật sự khá ngon. 

Dùng nguyên liệu của Vương phủ, đương nhiên Ngụy Nhiếp Linh phải liên tục khen ngợi rồi. 

Nhưng sau khi cô nói xong thì thấy Vô Phàm đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng bật dậy nhìn chằm chằm Ngụy Nhiếp Linh, hỏi với vẻ khó tin: "Cô vừa nói là cô bắt trong sân kia 

á?" 

"Đúng vậy, đúng lúc đi ngang qua thấy gia cầm nuôi béo tốt quá, à, mấy món ngươi ăn đều là bắt từ bên đó đấy." Ngụy Nhiếp Linh chớp mắt nói. 

Một giây tiếp theo đã nghe một tiếng "gào" vang lên, Vô Phàm phát ra tiếng hét chói tai kỳ quái, sau đó nhìn chằm chằm mặt bàn, hai tay bưng một cái đĩa lên, đau khổ kêu gào; "Tiểu Hồng, là ngươi sao?" 

Sau đó lại bưng một cái bát, khóc than: "Tiểu Ái, là người ư?" 

"Tiểu Lam, Tiểu Tử, các ngươi chết thảm quá, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng các ngươi khôn lớn, nhưng không ngờ hôm nay các ngươi lại bị người khác ra tay độc ác như thế!" 

Dứt lời, Vô Phàm nhìn chằm chằm Ngụy Nhiếp Linh bằng ánh mắt căm hận, tựa như cô là kẻ thù đã giết chết cả nhà hắn ta vậy. 

Ngụy Nhiếp Linh tỏ vẻ khó hiểu: "Ngươi đột nhiên nổi điên cái gì vậy? Tiểu Hồng Tiểu Lam gì cơ, không phải chỉ là mấy con gia cầm thôi sao?" 

eyJpdiI6IlJZdFBsRmVEQlRlc285TFdFVnVjNVE9PSIsInZhbHVlIjoiK2l6QXZIVWQ5SGpZcXhMZEhcL1NjemRwYkF4cEk1S1RhU3lHMFhndEFtSlhrK2FsSURBXC9ES09xR2tmOWFjOGJUaHA0ZHF1ZnZ0dHVUaGdZXC9lWFE3UFpXUXZOdHhuQWhJcktuMGphaWd6eHFzSitYbHE4SmUwSkJuTFNlUlhybjdSQXpIZHpDRFhZZXNOc2RoWkc0YTh1QUd1TmpiNGlsbUhxQzRcL284OGExOExkd0lGRFU3a3dTdEp2U2FOMkd1cFBQRG52OThLMkI3SFEwT1wvMndLdjJnPT0iLCJtYWMiOiI5MWI0NjRjNjNlY2NiMmNlZTM4OGJlMGVkNjA0OTZjY2UyNTk5OGZhZmY2YzcxY2E4MDJlNjJiNTI0YjJiM2Y5In0=
eyJpdiI6IjNseXRLc29YRFpUb2I3ME1ESVN2RkE9PSIsInZhbHVlIjoiSExPOG0xRFJ3M2ZuUHlDSkVRbU5DaGJvbG1PNFlYVkdnWDVQNSthcjVoaDdUXC85MmJrb3NLenFqRUhTOE5HV2JNWGpWaENDRGRhakdseEpQR0hVdnVvUmhkRUN1TCtYUlQycExhUnl3ZFwvRnVJUldtYmtIdGdmMFpBNEVzZ3pBVU5wV2ZiZU5ITlwvWGwySHdKdHM4SjIwNG41QlpMalgzVXpreEs1Q2hwM0ExZHhLNytOZ2kzNXpYMzZ6bVJHang3YUJ2SmdCYzhBSUdLaW1cL05NOXZXM21KU3JaNUUxQkV0UVo4d0d2TnR6bk10NGV0Z0F2RkloM1BvdGlsdHpMaVRoTDF3YXFIUW1sU3N4ZkI4QlhwbkpHeXdMcEp2TmI5VG1uODhIVzBUaVYwVk5vMUJkRUtoV2VVT05JcFFFb1R2RjNZN3RVYmx6QXI4Z1pzNHFMam82UkdTNE5Mb2J3c0VrTmo5aFZ0NnNYOUJyeE9TK3Y1Z3JkMDJheG10NjJGYllNOU1iaEZZUlpJSmhzQ3dGWEJMODh4RFVIMXphYVFVRGhndG1iXC9BTjhHY1VQbW1vZFwvUWZkV3VTREUxaFNRRyIsIm1hYyI6ImZhNzNmZjQyOWNmMjA3NjAzMDBhOTAyOTg2MTFmMTQyMjQwNmNjZDI0ZTgyM2E2MTUzNjZjNmYwNjIwMGU5ZmUifQ==

Trong căn phòng vốn ồn ào chỉ còn lại hai người, Ngụy Nhiếp Linh nghiêng đầu nhìn về phía Chiến Tùng Lâm giống như đang hóng chuyện, nghiêng đầu thắc mắc: "Sư đệ ngài làm sao thế? Chỉ ăn mấy con gà thôi mà, có cần phản ứng quá khích thế không, không phải hắn là người ăn ngon lành nhất à?"

Ads
';
Advertisement