Vô Phàm đang muốn trả lời, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với Ngụy Nhiếp Linh, cô gái nói mà không phát ra tiếng động: "Ngươi dám nói là ngon tối nay ta lập tức làm nổ lò luyện đan mới của ngươi! Sau đó cho người trúng mấy trăm loại thuốc độc!" 

Vô Phàm run rẩy, nuốt một ngụm nước miếng, cũng nói bằng khẩu ngữ: "Chia cho ta một nửa bàn thức ăn này!" 

Đúng là thổ phỉ! 

Ngụy Nhiếp Linh nổi giận, lặng lẽ gật đầu. 

Thấy thế, Vô Phàm nói: "Dở, dở chết đi được, đây là món dở nhất mà ta từng ăn đó! Tư Đồ Dung Chỉ, cô nấu món gì thế này! Món ăn hắc ám đúng không!" 

Hắn ta nói thế, nhưng đũa vẫn không ngừng gắp thức ăn ở đĩa khác cho vào miệng. 

Vừa ăn vừa nghiêm túc nói: "Khó ăn, khó ăn quá, món nào cũng dở, sư huynh, nữ nhân này nấu ăn quá tệ, đệ ăn mà muốn buồn nôn luôn rồi!" 

Ngụy Nhiếp Linh xoay người nhìn về phía Chiến Tùng Lâm, cười vô cùng gượng gạo: "Vương gia, đồ ăn... thật sự rất dở" 

Tên ngu ngốc Vô Phàm này, có thể diễn nhập tâm chút không! 

Nói dở còn ăn nhiều như thế, ngươi đang sỉ nhục chỉ số thông minh của mọi người à! 

Quả nhiên, Chiến Tùng Lâm đẩy xe đi vào từ ngoài cửa, đến trước bàn, nhìn Vô Phàm bằng ánh mắt sâu thẳm: "Không ngon à?" 

Giọng nói kia tràn đầy ý lạnh, khiến Vô Phàm cảm thấy lạnh sống lưng, miễn cưỡng gượng cười: "Tạm ổn, tạm ổn, nhưng có lẽ không hợp với khẩu vị của sư huynh." 

Nghe vậy, quanh người Chiến Tùng Lâm có khí lạnh tản ra. 

Ngụy Nhiếp Linh sờ mũi, biết chiêu này không thành công, chỉ đành nói: "Vương gia, hay là nếm thử đi?" 

Dứt lời, cô đưa cho hắn một đôi đũa. 

Người đàn ông đột nhiên nhìn chằm chằm Ngụy Nhiếp Linh bằng đôi mắt sâu thẳm, dáng vẻ cao thâm khó lường. 

Khoé miệng Ngụy Nhiếp Linh khẽ giật: "Ngài lại muốn làm gì" 

Chiến Tùng Lâm hừ lạnh, lạnh lùng nói: "Gắp thức ăn cho bản vương" 

Tay cầm đũa của Ngụy Nhiếp Linh lúc thả lỏng lúc nắm chặt, trên khuôn mặt bình tĩnh từ từ nặn ra nụ cười, dịu dàng nói: "Thiếp xin tuân lệnh." 

Dứt lời, cô gắp một miếng thịt lợn luộc đặt vào bát Chiến Tùng Lâm. 

"Mời Vương gia dùng" Ngụy Nhiếp Linh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Chiến Tùng Lâm lại cảm thấy vô cùng chói tai. 

Hắn cúi đầu nhìn miếng thịt đỏ như máu kia, mạch máu trên trán khẽ giật. 

Cuối cùng, hắn vẫn cau mày gắp lên cho vào miệng. 

Ngay sau đó, Chiến Tùng Lâm trợn to mắt, trên tay có gân xanh nổi lên, trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng. 

Cay quá, tê quá, nóng quá. 

Quả nhiên nữ nhân này trở nên dịu dàng chắc chắn là có chuyện. 

Hắn sơ suất rồi. 

Chiến Tùng Lâm muốn nhả thịt ra, nhưng giáo dưỡng nhiều năm khiến hắn không thể làm thế, cuối cùng chỉ đành nhai kỹ mấy cái rồi định nuốt xuống, trong khoảng thời gian do dự đó, hắn lại cảm nhận được một trải nghiệm chưa từng có. 

Rõ ràng không hợp với khẩu vị của hắn, nhưng cảm giác mới lạ khiến hắn không nhịn được muốn thử một lần nữa. 

"Gắp tiếp đi" Giọng nói của nam nhân cũng hơi run rẩy, tầm mắt của hắn nhìn vào những món ăn trên bàn. 

Ngụy Nhiếp Linh không khỏi tặc lưỡi, những người này là muốn thử hết thức ăn mà cô vất vả nấu ra một lượt à? 

Biết Chiến Tùng Lâm không thích ăn ngọt, Ngụy Nhiếp Linh lập tức gắp cho hắn một miếng sườn xào chua ngọt. 

Chiến Tùng Lâm cúi đầu ăn, chân mày hơi nhíu lại, thấy thế, Ngụy Nhiếp Linh thầm thở phào nhẹ nhõm. 

eyJpdiI6Impya3ZHSlA0MHpSUFEwM1FVWFEwRlE9PSIsInZhbHVlIjoidGQ1TGR3Y3l5cnBxR3ZvU0lMczdVeWQyVDZLdzZGWFlQTWtpY2ZNVWxvZVF5dkFcL0tHMU1ua1I4Z2U2Smo4WE84aFwvWDduMXhKWUtoQW4wc0d2SWJ1eDNlZVRXN0NCc1lRVkp6c0VtemZPRGhjXC9rVXF0VWNFKzFoM0xQc1JiMDg0Z3JKV21TbXZyQ0JzZ0JSNGJFREhmRXFMZVVpbTdOMnZCT3lnTDhKQ3p2Q2ZkK1RPbzl0SzJrK2Z6ZW56QUpnYnlGb1NkY2ZcL2pEZ096eElFSitLQkxMOVlUV3RWXC91ZkpXYXRnMHhWWk45dU1kYjN3WFZTTXFFM3BJQ25oSTJjaGpFNDhnUGRhdlE1QkhyQnNuaitsMTlEcTRrVU9DYXZDNkFmYmJtZmNxZGFadHYrUm41aGNCcDZvTksrUlYrYjNoRDZFazBidDNwTHJrNlZpOUZYQ3c9PSIsIm1hYyI6ImFlMmU4ZTc1MWM5Y2UxYmI0MGVlYzIyZGE4ZTA0MmNmNWU0YzM4NzY3OWQzMzkwOWQwZjdmOGMwNmJhNDg4YzQifQ==
eyJpdiI6InNMRk1xdUxmaUZSQVVYcjVMNExFaWc9PSIsInZhbHVlIjoiSktzc0hVWWpmUUNMdFF1XC8wVXlpaE9RR1A4S0tIbGVPb1Q5NzA1cThCbkVGSkZYNkp0OVwvM2U3eWYzeXR4d0ZkcWtteDFoYWg0QXNlcWx2Smk4U0JyK2RqTnBHbkNtOUlXWFlneFoyY3RWNXBaTm1Ma29RSWNSZmU0cXoxcUo3ZGtaXC9ZZ3hnQ0hsYlpZMmRqT0xLYXZtWno3SERpazZHU1R3Yjk2cnZFSDU1cXlhS3B0ZHFsUVhMdUJ4N2pDeE82dFhiUFBQVHhlTnpUXC9ibkdXeVFPOVwvXC9nQzViaDFRUkJDRW9QWUI4OVN6ZE5lb2dxZEN3aTRDNTNqY0JHQlBQK29yS0x3VDc0RnlEcUl0dFpHR24rXC9xN1JlbFZvTHZ6b0dMQllcL2lOVnRYdHp0Z2xxeWluV01NcHNEaE9STGE1diIsIm1hYyI6ImI1ZGNmMjMyN2FhMDdjZWMyOGE2YzJkMDk4NDE3OWIyYjc0YjQ0NDBiMTdmZGI3NmRkMzIwMGIwNzg3OWRkMjUifQ==

Ngụy Nhiếp Linh cảm thấy hơi đói, lúc này, nhìn thấy hai người ăn ngon lành như thế lại cảm thấy đói hơn.

Ads
';
Advertisement