Vài ngày nữa, Tần Lâm sẽ khai trương y quán.  

             Có khi sẽ cần đến Tô Văn Kỳ.  

             “Được, cô muốn tôi giúp thế nào?”  

             Tô Văn Kỳ nói: “Anh nghĩ cách đuổi bọn họ đi, sau đó đi ăn với tôi, vậy là coi như tôi nợ anh một ân tình!”  

             “Chỉ vậy thôi?”  

             “Chỉ vậy thôi!”  

             Tần Lâm lại thấy thú vị, xem ra cuộc sống của ngôi sao nổi tiếng cũng không nhàn nhã như người bình thường tưởng tượng. Chỉ là đi dạo phố ăn vặt bình thường thôi mà cũng trở thành một loại hy vọng xa vời.  

             “Được”.  

             Nói xong, Tần Lâm liền đi ra ngoài rồi trở về trong mấy phút.  

             “Xong rồi”.  

             “Xong rồi?”  

             Tô Văn Kỳ buồn bực: “Anh giải quyết kiểu gì vậy?”  

             Tần Lâm bình thản đáp.  

             “Tôi nói là, bọn họ mà không chịu đi thì tôi sẽ giết bọn họ”.  

             Tô Văn Kỳ:…  

             Anh là bác sĩ hay là đồ tể vậy!  

             Nhưng mà dù thế nào đi nữa là Tần Lâm cũng đã giải quyết xong đám chó săn, và Tô Văn Kỳ cũng có thể ra ngoài đi dạo.  

             Cô ấy đội mũ và đeo kính lên rồi nói.  

             “Cảm ơn nha, anh giúp người thì giúp cho trót, đi dạo với tôi đi, yêu cầu thêm cái gì thì cứ nói”.  

             Tần Lâm đáp: “Tôi có hai người bạn là fan của cô, khi nào cô tổ chức buổi hòa nhạc ở Đông Hải thì cho tôi mấy tấm vé là được”.  

             “Chuyện nhỏ như con thỏ”.  

             Tô Văn Kỳ ăn mặc kín kẽ rồi cùng Tần Lâm đi ra ngoài.  

             Trên đường đi, Tần Lâm tiện tay đọc tài liệu về Tô Văn Kỳ. Tra xong thì anh hơi kinh ngạc.  

             Không phải vì sức ảnh hưởng và độ nổi tiếng của Tô Văn Kỳ mà là vì dòng đánh giá trên mạng.  

             Thiên Hậu xinh đẹp lạnh lùng!  

             Nghe nói Tô Văn Kỳ là người lạnh lùng ngang ngược, thuộc kiểu tính cách như nam chính chủ tịch trong ngôn tình, vô cùng nghiêm khắc với nhân viên, cũng rất hà khắc với bản thân.  

             Một năm qua, số lần cô ấy nở nụ cười vô cùng ít.  

             Một lời giới thiệu đơn giản như vậy, cùng với tấm hình Tô Văn Kỳ vô cùng lạnh lùng.  

             Tần Lâm quay đầu, nhìn cô gái nhảy nhót như chim sẻ bên cạnh thì mới hiểu ra, người trong giới giải trí đúng là không thể tin được.  

             Tô Văn Kỳ ở ngoài đời và trong ti vi đúng là khác biệt quá lớn.  

             “Nè, bác sĩ Tần, con phố này có chỗ nào ngon thì anh chỉ tôi nhé, tôi đeo kính đen nên không nhìn thấy gì”.  

             Lúc nãy, Tô Văn Kỳ chỉ vào quán bar rồi uống cho say chứ chưa có gì bỏ bụng, nên giờ cô đang đói vô cùng.  

             Tần Lâm gật đầu: “Chỗ này tôi cũng hay tới, để tôi dẫn cô đi”.  

             Mười năm trước, Tần Lâm thường xuyên ở phố ăn đêm trong thành phố ăn uống. Mặc dù khi ấy anh là cậu chủ nhà họ Tần, nhưng đồ ăn vỉa hè cũng vô cùng ngon.  

             Hai người đi đến một gian hàng bán canh gà đậu phụ, mua ít xiên đậu phụ. Quán này đã mở được mười năm rồi, vô cùng đắt khách. Có thể thấy được đồ ăn ở đây cũng rất ngon.  

             Tô Văn Kỳ ngửi thấy mùi hương cũng vô cùng thèm thuồng, cùng xếp hàng với Tần Lâm.  

             Nhưng vào lúc này, một âm thanh bất ngờ vang lên.  

             “Tần Lâm?”  

             Tần Lâm quay đầu, thấy một cô gái có vài nét thân thuộc, cùng mấy người nhìn cũng rất quen mắt, nhưng anh lại không nhớ ra là tên gì.  

eyJpdiI6IjBwUTY0amdUSkN3cWFuMWt3WFwvWXVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlV6YlIzaUVMZXVoZW1XekxyUlR6OTNITTVPMFNlYkp6YmlGZkxtelZXMVcrRkFQNHFcL2JjaUcxWEhDTStBK2tKeVlHMk0rcDFCSFwvYW56SFJ4Qk92dDNWajdcLzNFZnhWSXdDQUFlMVwvTGpPUnpFUkptNUo1WFlVcm8rY0JySktBamhibm93U3RcL2orcmxaelNGUVd3cG14TUd1SDhDSWtYS0JwYk5tdHJzc0VudUxJNVwvYklXQUVhdFVDZ3czcGNsYlEyTXdSSkFPTXNnOUZLOTllbjJcL2twVzMzQVJxNE5lcFRwTEREd3VTTHEraVRzWlFUdk5kNzRUN0NabFwvVmVJbHF6dDdWdEp0aEdUSWVlcHQyclArRmFZZWh0SktsaHM2cnNoRzNtejRDeXpQRlcrSlFxcm9hd2pRQWRBRktHZHpKZTZLa2pYc21LY2owRXR6eGNpY2xNN2lhWGpnZUxoUDVxeWVNdjBtc2VSN2x5dDBDVUFxazVqTWZxWVhJMm1XZUtjVDdFTEs3RUN3TDltditOMGdGRnM4WEJ5V2lrSFoycHFGOVlNblg1UT0iLCJtYWMiOiJiYjM0NDMxMTM5M2E4MmVlNTA0NTQ1YmU5YWVlOWI4YWE3YjA2ZDBlNmRkYmNlNjRmNmM4M2YxOGQ3ZWMxYWZhIn0=
eyJpdiI6IisyQ2VRUXVnTkthTzlucjc5b21GSXc9PSIsInZhbHVlIjoiaTM3aG81ZnJJa0szM3lHeHNVMzlwT080NURRMDlKNGFwYVhxNFBUOFwveEZnWTdGdERyVUhHXC9YZldXUjJvdzNBMXJLcHp5bGxGWEN5VG1KZ1hMekFwUEhkYnBoVUJVUWNPblZWZ3Qyd0dMZ3g3MVwvNE5pUnNQbmFyTHFRNWRvUnBZZHhWT2dDRTBYd0ZFNVdMOGUyRXVcL1NtZVhiclByNkNaY3c5RWNMcE9CcXpsVXJIa1pyYnZqUFUxWU0zV1VkdGJ2eXRmWTNZRzR2SlNIRkZwdW0yc3hlNFV1ZTVJdUJwT2xYQVFGcTMwZHcwRVNvdzJjY0xpQ2lnUzBsVUhhRTZQNmRcL0Jld2czc0NHSGFMVG9cL2tXUVlXRWpUNFZOQmFUTFVwWXBSdlRYeE09IiwibWFjIjoiYjRjYjhjNmQ4OTY0ODI0NDQ1N2E1ZWU4MDg0OTc2MDQ1NzFlNDUwMjQ4ZTFlY2VmYjg3MTdiYWUzMzlkYTNjMyJ9

             Cao Dương gật đầu: “Tần thiếu gia còn nhớ tôi thì đúng là vinh hạnh. Người này chắc cậu cũng nhớ nhỉ? Vương Hưng Giai!”

Ads
';
Advertisement