Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Mặc dù đã vào mùa thu, nhưng ngự hoa viên vẫn như mùa xuân, trăm hoa thi nhau đua nở, các loại hoa cúc quý hiếm vẫn nở rộ thành hàng. 

Sở Kiều Tịnh ngắm suốt chặng đường, mãi đến khi đến sảnh tiệc. 

Trong đó đã có không ít vương cung quý nữ, phi tần hậu cung, hoặc là đang đứng hoặc là đang ngồi trong đình, người đẹp như mây, cười nói vui vẻ, cảnh đẹp ý vui. Vì Sở Quý phi mang thai nên không tới dự tiệc, mà Hoàng hậu thì báo bệnh nên cũng không đến. Điều này khiến mọi người càng thoải mái hơn. 

Sở Kiều Tịnh mặc một chiếc váy màu nhạt khoan thai đi đến, mọi người thấy nàng đều ngừng cười. 

"Người này là ai?" 

"Còn có thể là ai được nữa? Chắc ở Bất Dạ Thành này cũng chỉ có đích nữ của Sở Thừa tướng, Thần Vương Chính phi mới có dung nhan thế này thôi." 

"Thần Vương phi? Thái hậu cũng mời nàng ta đến à?" 

"Người ta là thê tử vào gia phả của Hoàng thất một cách đường hoàng, đương nhiên sẽ tới rồi. Ngược lại là Lệ phi ngươi đó, trước đây bị cấm túc, chưa nhìn thấy nàng ta cũng là điều bình thường." 

Người nói câu này nói xong thì nhìn nữ nhân mặc đồ màu hồng phấn một cách chế giễu. 

Đương nhiên Lệ phi nghe ra được ý của nàng ta, không khỏi lườm một cái: "Dù bổn phi bị cấm túc thì có sao? Cũng hơn Mai phi ngươi chẳng được Thánh sủng." 

"Ngươi..." 

"Được rồi, hai ngươi đừng cãi nhau nữa, còn bao nhiêu người đây này, không sợ bị chê cười à?" Một nữ tử khác ở bên cạnh kéo Mai phi lại, nghiêm nghị khuyên bảo. 

Sở Kiều Tịnh còn chưa đi vào đình đã nghe thấy rõ cuộc trò chuyện của họ, không khỏi bật cười. 

Nơi nào có nhiều nữ nhân thì sẽ có nhiều chiến tranh, mà hậu cung càng là nơi như thế. 

Ngay cả trong buổi tiệc Thái hậu đích thân tổ chức, không chỉ thê tử của Vương tôn tử đệ ở đây, mà các khuê nữ chưa xuất giá cũng có mặt, thế mà hai người này cũng cãi nhau được, chắc là đầu óc này không thể dùng được nữa rồi. 

Sở Kiều Tịnh bước từng bước lên bậc thang, Hiên Vương Chính phi Tưởng Nhã Linh ngồi trên bàn khinh thường liếc nhìn nàng: "Người của Thần Vương phủ đúng là oai thật. Cứ cách vài ngày là Thần Vương lại không lên triều, Thần Vương phi thì đến tiệc Thái hậu đích thân tổ chức cũng ung dung tới trễ. Ai không biết còn tưởng thiên hạ này là do Thần Vương phủ quyết định ấy chứ" 

Lời này vừa thốt ra, mùi thuốc súng nồng nặc khiến tất cả mọi người đều dừng lại không dám nói nữa. 

Sở Kiều Tịnh bước đi chậm rãi, điềm tĩnh tao nhã, nhưng lại có khí thế khiến người khác không thể không chú ý, nàng bước từng bước về phía Tưởng Nhã Linh, khẽ mỉm cười. 

"Lời này của Nhị Hoàng tẩu đừng để Hoàng thượng và Thái hậu nghe thấy nhé! Mất vị trí Hiền Vương phi là chuyện nhỏ, mà tương lai của Hiền Vương bị ảnh hưởng mới là chuyện lớn đấy" 

"Ngươi nói vậy là có ý gì!" Tưởng Nhã Linh nhìn khuôn mặt xấu xí nhưng lại mang theo ý cười nhạt của nàng, không hiểu sao vẫn có vẻ cao quý, nàng ta tức giận trừng mắt nhìn nàng. 

Sở Kiều Tịnh lại cười, nói tiếp: "Thôi, đầu óc Nhị Hoàng tẩu không thông minh nên ta đành giải thích cho tẩu vậy!" 

"Ngươi dám mắng bổn vương phi! Đầu óc ngươi mới không thông minh ấy" Tưởng Nhã Linh lập tức đập bàn, khuôn mặt đầy tức giận. 

Sở Kiều Tịnh liếc nàng ta: "Đầu óc tẩu thông mình, vậy tẩu tự giải thích đi?" 

"Hừ, sao bổn vương phi phải giải thích? Ngươi chỉ nói để dọa ta thôi. Chẳng lẽ Thần Vương phủ của các ngươi không coi ai ra gì, cố ý khinh thường người khác?" 

"Nói tới chuyện không ai ra gì thì Thần Vương phủ ta sao có thể bằng Hiên Vương phi tẩu được!" 

Sở Kiều Tịnh nheo cặp mắt phượng, tự hình thành một vẻ uy nghiêm, sau đấy lại lạnh lùng lên tiếng: "Hậu cung không được tham gia vào chính sự, sao tẩu biết Vương gia nhà ta không thượng triều?" 

"Còn nữa! Chàng ấy không thượng triều đã được phụ hoàng đồng ý, đến phụ hoàng còn không nói gì kia mà. Sao? Tẩu có ý kiến với quyết định của phụ hoàng à? Còn nữa, Thái hậu vẫn chưa tới, sao bổn vương phi lại được tính là ung dung tới trễ, rõ ràng là mọi người tới sớm! Không biết với lời nói hôm nay của tẩu, rốt cuộc ai mới là người không coi ai ra gì, ai mới là người khinh thường người khác đây?" 

Nói xong, Sở Kiều Tịnh nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Hay chúng ta cùng chờ Thái hậu đến sau đó mời Hoàng thượng tới cùng phân xử xem sao?" 

"Ngươi... Ngươi ăn nói bậy bạ, vớ vẩn! Ý của bổn vương phi không phải thế này. Tưởng Nhã Linh nghe nàng nói thế, lại thêm khí thế trên người nàng làm cho nàng ta sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn cắn răng nói. 

Sở Kiều Tịnh chợt bật cười, đứng thẳng người dậy, lạnh lùng nhìn mọi người: "Mọi người thấy ai là người nói bậy bạ?" 

Mọi người vốn chỉ yên lặng xem kịch, giờ Sở Kiều Tịnh đột nhiên hỏi như vậy khiến ai cũng sửng sốt. 

Nếu là trước đây chắc chắn họ sẽ không chút do dự theo phe Hiện Vương phi. Nhưng giờ đây Sở Kiều Tịnh đã không còn như trước, lời đồn hôm nay hầu như đều nói về nàng, đồn rằng y thuật của nàng lợi hại nhường nào, còn đồn trưởng tử của Sở gia được Hoàng thượng trọng dụng ra sao. 

Sao bọn họ dám chọn đứng bên nào vào thời điểm này được? 

Thế là tất cả đều bắt đầu giả câm, không nghe thấy. 

Nhưng vẫn có một số ít người có quan hệ tốt với Tưởng Nhã Linh, nịnh nọt tâng bốc Hiên Vương, còn có một số người chưa nghe lời đồn, lựa chọn bảo vệ Tưởng Nhã Linh. 

Trong đó có Lệ phi vừa được hết cấm túc, còn có Mai phi tuy không ưa Lệ phi nhưng vẫn luôn theo phe Tưởng Nhã Linh. 

"Thần Vương phi đúng là có tài ăn nói, chẳng trách trong ngày tế lễ vốn là họa tinh sắp bị thiêu chết đến nơi rồi mà cuối cùng người chết lại là đạo trưởng!" 

Mai phi hừ lạnh một tiếng, nói một câu móc mỉa sâu xe, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng. 

Sở Kiều Tịnh nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến lạ: "Trong ngày tế lễ, bổn vương phi không quan tâm đạo trưởng chết thế nào, nhưng Mai phi chưa nghe nói chuyện Hoàng thượng đã hủy bỏ hiến tế người sống à? Sao? Hôm nay ngươi lại nhắc đến chuyện hiến tế người sống là muốn làm trái ý chỉ của Thánh thượng?" "Ngươi... Ngươi đừng nói lung tung! Bổn phi muốn làm trái ý chỉ của Thánh thượng khi nào?" 

"Thái hậu và Hoàng hậu đã điều tra rồi, chuyện họa tinh là do con người bịa chuyện tạo ra, nghe ý của ngươi thì ngươi đang trách ta tự thoát khỏi bẫy nên mới không bị thiêu chết. Chẳng phải ngươi đang phớt lờ ý chỉ của Hoàng thượng sao?" 

Sở Kiều Tịnh bình thản nói, nhưng lại không giận tự uy. 

"Bổn phi... 

"Người đâu, Mai phi mất trí rồi, đưa xuống nhốt lại chờ Hoàng thượng xử lý." 

Mai phi còn muốn nói gì đó nhưng một giọng nói già nua nhưng lại tự tin đã vang lên. 

Mọi người nhìn qua thì thấy Thái hậu đang chậm rãi đi lên từ dưới đình. Bên cạnh bà ta còn có một nữ nhân trẻ tuổi mặc váy màu tím nhạt, làn da trắng nõn, cặp mắt long lanh trong veo, đôi môi anh đào hơi cong lên, tự nhiên hào phóng nhưng lại hơi xa cách, khí chất lạnh lùng tạo cho người ta cảm giác là người bề trên khó gần. 

"Tham kiến Thái hậu!" 

"Đứng lên hết đi." Thái hậu xua tay, sau đó ngồi xuống ghế thái sư ở vị trí chính. 

Sở Kiều Tịnh che giấu ánh sáng trong mắt, từ từ đứng dậy. 

Nàng đã sớm biết Thái hậu tới, cho nên cố ý nói những lời này. 

Có lẽ Thái hậu có thể nhịn Tưởng Nhã Linh, bởi vì dù sao nàng ta cũng là Chính phi của Vương gia, coi như nể mặt Hiên Vương, Thái hậu cũng sẽ chỉ nhắm mắt làm ngơ. 

Nhưng phi tần hậu cung thì khác. 

Lúc đầu khi nàng tới, Mai phi đã đầy ác ý với nàng, đương nhiên nàng biết nàng ta là tay chân của Tưởng Nhã Linh. Nếu có chuyện gì, chắc chắn nàng ta sẽ đi đầu. 

eyJpdiI6IjZVcXNUOGpHRFVKVjdHcDd0STVHM0E9PSIsInZhbHVlIjoiUlcwRUg0WU52RW1QYmx6eG1oZzM3VE9NRitETTA1cnFmM2N0UGNKendBYUpQUXErQjNlK3Fsb3V0aEorNlpPR0czd3ErVWNRckFrOTFVTGNmRHNGOU9sTStFQjVtTDVjZkxtSG1ZaUZpSHhrQ3ZsQkdjR3FTUDlIMEpNRm1rdUJ0WXVMXC8yOXRDUE1USEN6SFNyZkFxUHlYTlV0alNOMGpoSlhvdklcL2x5TjhpbGR4N1BPSDU0eEYxcDBZVkphbGFQVFlDRWZ2RHpFV0dZaW4rRURSS0dNU2pWemw2NWtwcTRkOGtNU0Q2Q2hWWklmQ0VVckI4NkhEZ1dnTDJ4aUU5ZGZuUzlLMG9PNE1nZld5T1JEQXBIeTc0Z1lnNmJiZEkxK2pmUkxCdVY0WGptQ29JYnFkeUI3RUlyXC9veXEyc0FIelRBYWYyaWtMRkZRVWVcL1wvMHJzUGY3ZHk5emk4OUtHM2sweEQ2clNpRElVMVwvT0ppempcL29zZVdLSTVXaXVvVE9ZazdCQk1DaTVSOHlic1puZEZyVDEyK1RcL2xqZml0U1UxUUNSeFJndWxObDRQQzI4Vmd0SDlBZGR3MU1qdFRrSFZXaFFyU2l2cGorK2hsTkNuYmxRdz09IiwibWFjIjoiYjE3MjFiYjIyYWE0YzQ2MjdkMjc3YTRhNTlhMmZiNTcyNzlhZmQxMDAyYzQ0OGYzM2RlMDEyOGQwNjQ5MjU5YiJ9
eyJpdiI6InJWSlA1ZmxjZm9zekxxTmFMc0lpNVE9PSIsInZhbHVlIjoiRnlSRUpZM3VidnlqVUpUOGlUT3NNOFZiTDcrd3N0OWdvT1BnUUx0UFFXc2F4VFVIT2Z2Mmo1SGlKUTVRK1wvR1o4ZzdBUHlqQzZIRllLYUNDSm85dWdNUEVGQ1ZaaGI3T2pJUUxWYnFVWStQTmREaWhRNVwvUDQ0cjJnWmh4NXhKXC9PampmMDhFR0JRNVBCeTdqNHdNRmhISDAySWphK01GVldtMGNHVCt4QlQ5QUJzM1FhSnFsbzhpMUlvUXhqNkpzK3pSRVU4RlZNakNYSDdYYkRWV0JYNzgwOG1yaEo0a3dpeEt1VndiQmV4RGNTcVIwbk9KUGNBaUl4UFJsZDduV2gxdUhTTm1qaGplMnM3N1JPcHJDeFZ4UVwvcWJ3ZUNyK2oxY0FPbkU2SE9RWFNNQXhPZjc2bVBBMVROcUVmTmhMNUNlVWhrTitxNUFTTXVlRGxCeEYzMkVDdkI5QTh4b0ZkQ29yaUVVK1AzcyttQVI3VzljTHZWejhPYitKdEZHT1ZYQ2t6dytvNE1NNUhYeWpzZ3Z4c09HRE13UklQam1jYUkwMzh6bUFkU2c9IiwibWFjIjoiNTk4ODgzYWJmNDI2YTE3MDcwZGQwNzM0YmVkYmU4Zjk5NzE0ODA1NWNlYTA1MTdkNGM2OTNjM2YxZDBkNzk1MCJ9

Còn Lệ phi... Tuy không thân thiện với nàng, nhưng dù gì cũng bị cấm túc một thời gian dài, ấn tượng của nàng với nàng ta vẫn như trước đây, là tốt hay xấu vẫn chưa biết được.

Ads
';
Advertisement