Một lúc sau đồ ăn mới được bưng lên phòng Sở Thừa tướng, Sở Kỳ Dương cũng đã trở về.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Lúc nãy nghe nói nàng đi nấu cơm, mọi người còn tưởng nàng chỉ bày tỏ tấm lòng thôi, phu thê Sở Thừa tướng cũng không phụ lòng hiếu thảo của nàng. Nhưng bây giờ xem ra nàng thật sự biết nấu.
Sở Kiều Tịnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, sợ họ nói nhiều nên nàng mau chóng cầm đũa gắp thức ăn cho họ: "Cha mẹ ăn đi ạ"
"Đại ca, Đại tẩu, mọi người mau nếm thử đi!"
Nói xong, Sở Kiều Tịnh lại gắp một miếng cá vào bát Dạ Chí Thần. Hôm nay, sự bảo vệ và tin tưởng của hắn, thêm cả biểu hiện của hắn trước mặt cha mẹ nàng đều khiến nàng cảm động, miếng cá này cũng là lời cảm ơn mà nàng muốn gián tiếp nói với hắn.
Dạ Chí Thần nhìn miếng cá trong bát, khuôn mặt tươi vui rạng rỡ, hắn gắp lên đưa vào miệng: "Ngon lắm!"
Nhìn thấy động tác qua lại giữa hai người, những người còn lại đều vui mừng yên tâm, bắt đầu ăn cơm. Không ăn không biết, đã ăn là không thể dừng lại.
Chỉ trong thoáng chốc, trên bàn chỉ còn lại tiếng ăn cơm, rất nhanh thức ăn trong đĩa hầu như đến nước sốt cũng không còn thừa.
Ăn cơm xong, vì trời đã tối nên Sở Kiều Tịnh và Dạ Chí Thần bèn ở lại Thừa tướng phủ.
Sở Kiều Tịnh nhìn trong phòng chỉ có một chiếc giường mà hơi ngượng ngùng.
"Ờm, để ta sang phòng bên cạnh ngủ!" Nói rồi, nàng quay người chuẩn bị rời đi.
Dạ Chí Thần vội chắn trước cửa: "Nàng đang định nói cho nhạc phụ nhạc mẫu rằng quan hệ giữa chúng ta không tốt sao?"
Sở Kiều Tịnh dừng bước, nếu sang phòng bên cạnh ngủ đúng là sẽ khiến họ nghi ngờ.
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Cũng đúng, vậy đêm nay ta ngủ dưới đất, thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ngươi ngủ trên giường đi"
Nói xong, Sở Kiều Tịnh mở tủ ra lấy đệm.
Dạ Chí Thần cau mày, đè bàn tay mở tủ của nàng lại, từng bước đến gần: "Sao? Nàng đang sợ điều gì?"
"Ta... Ta sợ gì chứ?" Sở Kiều Tịnh nhìn khuôn mặt phóng đại của Dạ Chí Thần mà chợt thấy hoảng sợ.
Khóe miệng Dạ Chí Thần hơi nhếch lên, hắn cất giọng lưu manh quyến rũ: "Vì sao lại ngủ dưới đất? Nàng lo sẽ yêu bổn vương à?"
"Có quỷ mới yêu ngươi! Ta sợ ngươi đè bẹp ta!" Sở Kiều Tịnh chợt trợn trừng mắt, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng. Lại thấy ánh mắt dò xét trêu chọc của hắn, nàng lập tức nói: "Ngủ thì ngủ, có phải chưa ngủ bao giờ đâu! Ai sợ ai! Ngươi đừng có đè lên người ta là được!"
Nói xong, Sở Kiều Tịnh gần như giận dỗi nằm xuống giường, còn lấy chăn trùm kín người mình.
Dạ Chí Thần nhìn hành động trẻ con của nàng mà cảm thấy rất buồn cười, thậm chí trên khuôn mặt luôn lạnh lùng thường ngày cũng nở nụ cười hiếm thấy.
"Nếu ta muốn làm gì nàng thì chỉ với chiếc chăn này có ngăn được ta không?"
"Ta... Ta lạnh không được à?"
"Được!" Dạ Chí Thần mỉm cười, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng.
Sở Kiều Tịnh cảm thấy cơ thể thoáng chốc cứng đờ, nàng nắm chặt châm bạc trong tay.
Dạ Chí Thần như cảm giác được sự căng thẳng của nàng, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi!"
Sau đó hắn nhắm mắt lại trước.
Sở Kiều Tịnh cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng từ người bên cạnh, cơ thể cũng không khỏi thả lỏng, châm bạc cũng được cất về không gian, cuối cùng nàng mệt mỏi ngủ thiếp
đi.
Cảm nhận được nhịp thở của nàng, Dạ Chí Thần từ từ mở mắt ra, nhìn góc nghiêng bên mặt nàng, trong mắt hắn chan chứa vẻ dịu dàng.
Một đêm yên ắng trôi qua.
Ngày hôm sau, Sở Kiều Tịnh nương theo ánh nắng ban mai mở mắt ra, vị trí bên cạnh đã hơi lạnh.
Hạ nhân thấy trong phòng có động tĩnh liền bưng thay đồng đi vào.
"Vương phi dậy rồi ạ?"
"Ừ, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Đã là giờ Thìn ba khắc rồi ạ.
Gần chín giờ rồi ư? Sở Kiều Tịnh sửng sốt, vội vàng xuống giường: "Sao không gọi ta dậy?"
"Sáng nay trước khi Thần Vương vào triều đã dặn để người ngủ thêm một lúc, bảo nô tỳ không đánh thức người."
Sở Kiều Tịnh khế ồ một tiếng, không ngờ Dạ Chí Thần lại tinh tế như vậy.
"Mau làm tóc giúp ta đi"
Chẳng mấy chốc, Sở Kiều Tịnh đã sửa soạn xong, đi đến phòng Sở Thừa tướng.
Vì bệnh của Sở Thừa tướng đã ổn định, Sở Kiều Tịnh đến xong thì bảo những người khác đi nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con.
Sở Thừa tướng suy tư nhìn nàng.
"Sao cha lại nhìn con như vậy?"
Sở Thừa tướng hoàn hồn, chỉ vào mặt nàng: "Mặt của con...
Sở Kiều Tịnh nghe vậy thì sờ lên mặt, sau đó gật đầu: "Khỏi rồi ạ."
"Có thể cho vi phụ. xem được không?" Sở Thừa tướng dường như đã sớm nghĩ đến nên không bất ngờ, nhưng do dự một lúc mới nói ra.
Sở Kiều Tịnh không hề do dự, lấy một lọ thuốc nước nhỏ ra, thoa lên vết seo.
Sở Thừa tướng nhìn chăm chú động tác của nàng, nắm chặt tay, trong lòng thấp thỏm bất an.
Lớp da giả đặc biệt trên mặt sau khi dính nước thuốc thì từ từ rơi xuống.
Một khuôn mặt hoàn hảo trắng nõn không tì vết, thanh tú không gì sánh được hiện ra trước mắt khiến Sở Thừa tướng nín thở, nhìn mặt nàng chằm chằm, vành mắt bốc nóng
lên, nước mắt lập tức lăn xuống.
Giống! Quá giống!
Sở Kiều Tịnh luống cuống, vội đưa khăn tay ra: "Sao cha còn khóc nữa vậy?"
"Không sao, cha vui quá thôi! Vui quá thôi!" Sở Thừa tướng vừa nhận lấy khăn lau nước mắt vừa kích động nói, nhưng sau đó trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng vô tận.
"Tịnh Nhi, con đã từng dùng khuôn mặt này để gặp ai chưa?"
"Ngoài bốn huynh đệ Dư gia và Mai Anh thì không còn ai nữa ạ"
Còn dung mạo của Hề Tam Sinh là nữ giả trang nam, nàng không chỉ bắt chước thay đổi góc hàm dưới mà còn làm yết hầu, đương nhiên cũng hơi khác với lúc mặc trang phục
nữ.
Nhưng nàng không biết tại sao Sở Thừa tướng lại lo lắng, không muốn nàng dùng khuôn mặt này gặp người khác!
"Sao lúc trước cha lại dặn con không tới lúc thật sự cần thiết thì không được dùng khuôn mặt thật của mình?" Cuối cùng Sở Kiều Tịnh vẫn hỏi ra điều thắc mắc trong lòng.
Sở Thừa tướng do dự một lúc rồi thở dài bảo: "Đương nhiên vi phụ có điều mình lo lắng và có lý do của mình, nhưng con hãy tin vi phụ nhất định sẽ không hại con!"
"Nhưng con đã lớn rồi, có chuyện gì không thể biết ạ?"
"Có một số việc con biết sớm chưa chắc đã có lợi cho con, đến thời điểm thích hợp, vi phụ sẽ nói cho con! Con đừng hỏi nữa!"
Sở Kiều Tịnh nhìn dáng vẻ quyết đoán của Sở Thừa tướng, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Nàng châm cứu xong, Dạ Chí Thần cũng trở về, Sở Kiều Tịnh ngụy trang lại vết sẹo trên mặt rồi đi vào bếp, chuẩn bị cơm trưa.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng về Vương phủ. Dạ Chí Thần nói với Sở Kiều Tịnh Thái hậu sẽ tổ chức tiệc ngắm hoa cúc vào ngày mai, còn chỉ đích danh Sở Kiều Tịnh nhất định phải đến!
Sở Kiều Tịnh im lặng gật đầu, trong lòng thì lại thở dài thườn thượt, nàng chẳng được rảnh rỗi ngày nào hết.
Sở Kiều Tịnh được thái giám đưa đến nơi tổ chức tiệc ngắm hoa trong ngự hoa viên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất