Sở Kiều Tịnh càng nói càng tức, nhìn sắc mặt tái nhợt thế kia mà ông còn luôn miệng nói không sao, chỉ để nàng được yên tâm. Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Nói xong, lòng nàng bỗng thấy chua chát, vành mắt vô thức đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Sở Kiều Tịnh như vậy từ sau khi nàng xuất giá. Cho dù trong buổi tế lễ lần trước khi Thái hậu về cung, sắp bị ném vào lò lửa mà nàng cũng không thể này.
Điều này khiến mọi người trong phòng đều hoảng sợ.
Dạ Chí Thần cau mày, vỗ nhẹ vào lưng nàng, yên lặng an ủi.
Sở Thừa tướng thấy nữ nhi bỗng như đứa trẻ làm sai chuyện gì thì liền bảo: "Cha sai rồi! Khụ khụ... Cha không nên giấu con! Khụ khụ... Lần sau cha sẽ không giấu con nữa!"
Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lúc này mới lại nhìn Sở Thừa tướng: "Chúng ta là người một nhà, con là nữ nhi của cha mẹ, không chỉ là nữ nhi của cha mẹ khi cha mẹ giàu có, mà khi cha mẹ gặp nguy hiểm thì con cũng vẫn là con của cha mẹ."
"Cho nên, nếu gặp chuyện, bất kể là chuyện gì, cha mẹ đều phải nói cho con biết!"
"Được! Được! Khụ khụ.."
Nhìn thấy Sở Thừa tướng suy yếu như thế, Sở Kiều Tịnh đi lên vuốt lưng cho ông, sau đó ngồi xổm trước giường, lấy châm bạc ra rồi bảo: "Bệnh của cha là do mệt nhọc quá, nhưng không phải mới thành bệnh mấy ngày gần đây, mà là tích tụ lâu ngày mà nên, bệnh của cha đã là giai đoạn đầu của bệnh lao phổi rồi. Nếu hôm nay con không tới, tiếp tục kéo dài thì sẽ càng nặng thêm! Vậy nên sau này phải chú ý nghỉ ngơi, ba ngày đầu con sẽ châm cứu cho cha, sau đó chỉ cần uống thuốc đều đặn là được.
Khi mọi người nghe tới bệnh lao thì đều sửng sốt, bởi bệnh lao không thể chữa được!
Sở Thừa tướng nghe xong, sắc mặt càng tái hơn, ông lập tức che miệng lại.
"Mau ra ngoài đi! Bệnh này lây đấy! Vi phụ chết thì chết, đừng để đến lúc đó cũng lây bệnh cho các con!"
"Cha!" Sở Kiều Tịnh lập tức nắm lấy bàn tay đang vẫy của Sở Thừa tướng, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Cha, con đã nói ra bệnh này thì nghĩa là con có thể chữa được, lát nữa con sẽ kê cho họ ít thuốc phòng bệnh, sẽ không có chuyện gì đâu".
"Nhưng...
"Không nhưng nhị gì hết! Cha hãy tin con!" Ánh mắt Sở Kiều Tịnh nóng rực, vẻ mặt nghiêm túc của nàng khiến lòng những người khác cũng thả lỏng.
Sở Thừa tướng nhìn vào ánh mắt nàng, không tự chủ được lẩm bẩm: "Giống! Giống thật đấy!"
Sở Kiều Tịnh không khỏi sửng sốt: "Cha đang nói gì vậy?"
Thừa tướng phu nhân thấy thế bỗng hoảng loạn, vội vàng nói: "Chắc là cha con nói mớ đấy, con mau châm cứu đi"
Sở Kiều Tịnh nghe vậy cũng chỉ gật đầu, sau đó lấy châm bạc ra, tập trung nín thở châm vào huyệt vị.
Theo cách châm cứu đặc biệt, không lâu sau, sắc mặt Sở Thừa tướng đã tốt hơn một chút.
Sau một khắc, Sở Kiều Tịnh rút châm bạc về, lúc này nàng từ từ đứng dậy: "Mẹ ở lại đây trông cha nhé, con xuống bếp nấu chút đồ ăn."
"Chuyện này để hạ nhân làm là được rồi!" Sở mẫu vội kéo tay Sở Kiều Tịnh: "Con ở đây với cha con nhiều hơn đi, mẹ xuống bếp bảo hạ nhân làm mấy món con thích" Nói rồi, bà lại nhìn Dạ Chí Thần bên cạnh: "Đúng rồi, không biết Thần Vương thích ăn gì nhỉ? Để ta bảo người làm luôn."
"Tịnh Nhi thích ăn gì thì con ăn đó, nhạc mẫu cứ gọi con là Chí Thần đi ạ." Dạ Chí Thần nghiêm túc nói.
Sở Thừa tướng và Sở Thừa tướng phu nhân đều nhìn hắn, trong mắt là vẻ không thể tin nổi, sau đó họ hoàn hồn lại, lòng vui như nở hoa, hài lòng luôn miệng đồng ý!
Sở Kiều Tịnh liếc nhìn Dạ Chí Thần, rồi lại nhìn dáng vẻ kích động vui mừng của cha mẹ, trong lòng nàng thầm cảm kích. Dù có phải thật hay không thì Dạ Chí Thần cũng vẫn rất nể mặt nàng! Cũng khiến cha mẹ nàng yên tâm.
"Để con đi cho mẹ" Sở Kiều Tịnh kéo tay Sở mẫu rồi nói tiếp: "Mẹ không biết bệnh tình của cha có thể ăn được gì! Nấu ăn không mệt nhọc gì đâu, mẹ cứ yên tâm.
Nói rồi, không đợi họ trả lời, Sở Kiều Tịnh đã quay lưng đi ra khỏi phòng.
Dạ Chí Thần nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng biết rõ đây là Thừa tướng phủ, sẽ không xảy ra chuyện gì nên hắn không đi theo mà ở lại nói chuyện phiếm với Sở Thừa tướng câu được câu chăng.
"Vừa rồi Sở Mạn Nhu bị người của Hiên Vương khiêng về rồi! Bọn ta cũng đã nghe nói chuyện xảy ra trên thuyền." Vì Sở Kiều Tịnh đã chữa trị, sắc mặt Sở Thừa tướng tốt hơn, đến nói chuyện cũng có sức hơn. Ông ngồi dậy, chắp tay với Dạ Chí Thần: "Tại đây lão thần xin cảm ơn Thần Vương đã bảo vệ tiểu nữ!"
Dạ Chí Thần vội đỡ ông dậy: "Nhạc phụ đa lễ quá, Tịnh Nhi là thê tử của con, bảo vệ nàng ấy là điều con nên làm, huống hồ mấy ngày nay cũng đều là nàng ấy cứu con!"
Dạ Chí Thần không dùng bổn vương, nói là thê tử chứ không nói là Vương phi, hiển nhiên là không muốn Sở Thừa tướng coi mình là Vương gia. Ở trước mặt ông, hắn chỉ là một người con rể thôi.
Điều này khiến Sở Thừa tướng hơi cảm động, nhưng ông vẫn thấy lo lắng.
"Tịnh Nhi là một đứa nhóc đơn thuần, nếu ngày nào đó Thần Vương chán nó, mong Thần Vương hãy cho nó chút thể diện, để nó về nhà!" Sở Thừa tướng thận trọng nói, trong mắt mang theo vẻ khẩn cầu.
Dạ Chí Thần không ngờ Sở Thừa tướng trước nay luôn thông minh khéo léo, cho dù gặp phụ hoàng cũng luôn không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nhưng hôm nay lại có thể làm thế này chỉ vì để nữ nhi của mình có thể được về nhà một cách có thể diện, chứ không phải bị bỏ rơi cô đơn ở hậu viện Vương phủ.
Dạ Chí Thần thở dài cảm thán, ánh mắt hắn trong veo, vẻ mặt nghiêm túc chân thành: "Nhạc phụ yên tâm, đời này con nhất định sẽ chỉ công nhận Sở Kiều Tịnh là thê tử! Đời này con sẽ dốc hết sức bảo vệ nàng ấy bình an vô sự. Nếu một ngày nào đó con chán nàng ấy thì hãy để con chịu hết những đau khổ này, không bao giờ được đầu thai luân hồi!"
Ánh mắt Dạ Chí Thần như ngọn đuốc, hắn nói rất chân thành, lúc trước có lẽ hắn không biết, nhưng bây giờ hắn đã hiểu lòng mình rồi, hắn đã yêu Sở Kiều Tịnh và sẽ không thay đổi.
Vành mắt Sở Thừa tướng đỏ hoe, nước mắt dâng lên trong mắt, người ông cũng không kìm được mà run lên: "Được! Được!"
Bên kia, Sở Kiều Tịnh không biết cuộc đối thoại giữa hai người, nàng đang bận rộn trong bếp.
Vì Sở Kiều Tịnh đã đuổi hết mọi người trong bếp ra ngoài nên lúc này trong phòng bếp rộng lớn chỉ có một mình nàng.
Sở dĩ nàng đuổi mọi người ra ngoài là vì nàng cần sử dụng nguyên liệu trong không gian.
Thời gian trước không gian của nàng đã nâng cấp, đất trồng trọt tăng lên rất nhiều, vậy nên Sở Kiều Tịnh đã trồng một số loại trái cây và rau quả, ngày ngày dùng nước linh tuyền để tưới.
Vì thế những loại rau này không chỉ giàu dinh dưỡng hơn bình thường mà còn có tác dụng thanh lọc cơ thể, bồi bổ cơ thể, rất thích hợp để nấu đồ ăn cho bệnh nhân.
Động tác của Sở Kiều Tịnh rất nhanh, khoảng nửa canh giờ đã làm xong tám món ăn, một món canh.
Mọi người nghe xong câu này, trên mặt đều tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng làm theo lời dặn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất