Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Mấy người còn chưa đi ở xung quanh thấy thế thì đều nhìn qua bằng ánh mắt hâm mộ, cũng không nói Thần Vương gu mặn nữa, mà đều ngưỡng mộ tình cảm phu thê ân ái của phu thê Thần Vương. 

Sở Kiều Tịnh chợt bừng tỉnh, có lẽ Dạ Chí Thần muốn ra vẻ chút thôi. Nhưng vừa khéo nàng cũng lười để tâm đến Thượng Quan Ý, không đi cùng nàng ta cũng đỡ mất sức hơn. 

Nghĩ tới đây, nàng chợt thả lỏng cơ thể đang cứng đờ, hành động này khiến Dạ Chí Thần cong môi cười, hắn hô to một tiếng, ngựa chạy nhanh về phía trước. 

Thượng Quan Ý cắn chặt răng, móng tay gần như cắm vào trong da thịt. Nàng ta nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đi xa bằng ánh mắt hung hãn, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được. 

Đến tận khi sau lưng có một giọng nam. 

"Sao bảo Dạ Chí Thần thích ngươi? Hôm nay xem ra không phải thế rồi" 

Thượng Quan Ý quay đầu lại, thấy ánh mắt giễu cợt của Dạ Minh Hiên, nàng ta không khỏi nhíu mày: "Không phải Hiên Vương cũng ghét Sở Kiều Tịnh à, hôm nay cũng thấy không giống lắm!" 

Hiên Vương lập tức ngưng cười, nét mặt hắn ta trở nên lạnh lùng, ngón tay bóp chặt lấy cổ nàng ta: "Ai cho ngươi lá gan nói chuyện như thế với bổn vương đấy. Thượng Quan Ý chợt thấy khó thở, trong mắt hoàng lộ vẻ hoảng sợ, cố lấy lại bình tĩnh: "Giết ta thì các ngươi sẽ mất đi một nội gián đấy!" 

"Đừng tưởng bổn vương và Hoàng hậu không biết ngươi nhiều lần muốn ngăn cản kế hoạch ám sát của bổn vương, bây giờ trái tim ngươi đang có Dạ Chí Thần! Đổi ngươi rồi, bổn vương lập tức có thể sắp xếp nội gián mới!" 

"Không phải... thế đâu... Dạ Chí Thần không yêu ta nữa... Bây giờ ta chỉ muốn bọn họ... đều không được sống không yên ổn." Trong mắt Thượng Quan Ý hằn lên tia máu, cố gắng hít thở. 

Thấy dáng vẻ của nàng ta, Dạ Minh Hiên đột nhiên buông tay: "Tốt nhất là ngươi nên nói thật, hôm nay ta có thể không giết ngươi, nhưng nếu ngươi phản bội bổn vương thì ngươi cũng biết kết quả rồi đấy!" 

Cơ thể căng cứng của Thượng Quan Ý lập tức thả lỏng, nàng ta há to miệng ra sức hít thở. 

Dạ Minh Hiên khôi phục dáng vẻ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại chứa đựng chút nặng nề: "Ngoan ngoãn trở về theo dõi Dạ Chí Thần sát sao. Phải báo cáo mọi hành động của hắn ta cho bổn vương và Hoàng hậu!" 

"Dạ Chí Thần đã bắt đầu nghi ngờ ta rồi, mấy ngày trước hắn đã phái người theo dõi trạch viện của ta, khoảng thời gian này e rằng ta phải cẩn thận một chút thì tốt hơn!" 

Thấy dáng vẻ thành khẩn không giống như nói dối của nàng ta, Dạ Minh Hiền cong môi nở nụ cười xấu xa: "Ngay cả trái tim của một nam nhân cũng không giữ được, thật không biết mẫu hậu coi trọng điều gì ở ngươi nữa!" 

Dứt lời, Dạ Minh Hiền lắc đầu, mang nét mặt châm chọc nhảy lên xe ngựa. 

Vẻ kính trọng trên mặt Thượng Quan Ý khi nãy lập tức biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sự hung ác! 

Được, được lắm! Rồi sẽ có một ngày ta nhất định trả lại hết cho các ngươi những nỗi uất ức và nhục nhã mà ta phải chịu! 

Ở một nơi khác, Dạ Chí Thần định dẫn Sở Kiều Tịnh đi ngắm mặt trời lặn, nhưng thấy nàng mơ màng buồn ngủ tựa lên ngực mình, hắn cũng từ bỏ ý nghĩ này, chậm rãi đi về phía Thần Vương phủ. 

Lúc đến Vương phủ thì trời cũng đã hơi tối. 

Dư Nam vẫn luôn canh gác trước cửa nhìn thấy hai người thì vội vàng đi qua. 

Dạ Chí Thần giơ tay suỵt một tiếng, bế Sở Kiều Tịnh xuống ngựa. Thấy dáng vẻ bối rối ngập ngừng của Dư Nam, hắn cất tiếng hỏi: "Chuyện gì thế?" 

".." Dư Nam nhìn người đang ngủ say trong lòng Dạ Chí Thần, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Sở Thừa tướng bị bệnh rồi! Thuộc hạ muốn hỏi chủ nhân có muốn về xem sao 

không!" 

Dạ Chí Thần nhíu mày nhìn Sở Kiều Tịnh, cuối cùng nói: "Gọi một chiếc xe ngựa đến đây" 

Nghe thấy thế, trong mắt Dư Nam lộ vẻ kích động, hắn ta vội vàng đi gọi xe ngựa. 

Xe ngựa lăn bánh, chẳng mấy chốc đã đến Sở Thừa tướng phủ. 

Dạ Chí Thần vỗ nhẹ lên người Sở Kiều Tịnh, dịu dàng gọi nàng. 

Sở Kiều Tịnh chậm rãi mở mắt: "Ưm... Đến nơi chưa?" 

Dứt lời, nàng duỗi người muốn xuống xe, nhưng khi nhìn thấy biển hiệu, nàng chợt sửng sốt. 

Sau đó, giọng nói của Dạ Chí Thần vang lên. 

"Nhạc phụ bị bệnh nên ta đưa nàng đến đây luôn. 

Sở Kiều Tịnh không chú ý đến cách gọi của Dạ Chí Thần. Nghe nói Sở Thừa tướng bị bệnh, nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa, Dạ Chí Thần đi sát theo sau. 

Vì thân phận của Sở Kiều Tịnh, trên đường đi cũng không có ai ngăn cản, hai người hỏi thẳng Sở Thừa tướng đang ở đâu rồi đi đến đó. 

Còn chưa vào nhà đã nghe thấy giọng nói của Sở Kỳ Dương: "Cha, hay là gọi muội muội đến xem thử đi." 

"Đúng thế, lúc chiều chúng con đã đến Y các, nhưng tháng này Tam Sinh thần y đã có ba người khám bệnh rồi, cho nên không chữa trị thêm cho ai nữa. Y thuật của muội muội cũng rất cao siêu, nói không chừng có thể chẩn bệnh cho người." 

Đại tẩu Triệu Mộng Dao ở bên cạnh cũng kiên nhẫn khuyên nhủ. 

"Thân thể của cha thế nào, cha là người hiểu rõ nhất. Ta chỉ mệt mỏi chút thôi, các con cần gì phải đi mời Tam Sinh thần y, cần gì phải khiến muội muội các con lo lắng theo chứ! Cha nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi!" 

"Nhưng cha, hôm nay người còn họ ra máu nữa!" Sở Kỳ Dương ở bên cạnh lo lắng nói, sau đó nói với người đang đứng một bên: "Ngươi đến Thần Vương phủ mời Vương phi tới đây. 

"Không được đi... 

"Cha muốn đợi người mình lạnh rồi mới cho nữ nhi đến đeo tang à?" 

Sở Kiều Tịnh nhíu chặt mày, vội vã đi vào! 

Mọi người thấy Dạ Chí Thần sau lưng nàng thì vội vàng đứng dậy hành lễ: "Tham kiến Thần Vương!" 

"Đại ca, Đại tẩu, không cần đa lễ, đều là người một nhà mà" Dạ Chí Thần vừa nói vừa đỡ Sở Kỳ Dương dậy. 

Mọi người đều thoáng sửng sốt, lúc trước Dạ Chí Thần cũng không dễ tính thế này, thế là không kìm được mà nhìn về phía Sở Kiều Tịnh. 

Nhưng Sở Kiều Tịnh cũng không quan tâm đến suy nghĩ của họ mà đi thẳng tới bên cạnh Sở Thừa tướng, kéo tay ông để bắt mạch với vẻ không vui. 

"Không cần đâu, cha hiểu rõ sức khỏe của mình mà, chỉ bị mệt thôi! Đã ăn cơm chưa?" Khuôn mặt Sở Thừa tướng trắng bệch, môi không có chút máu, thấy khuôn mặt hơi gầy của Sở Kiều Tịnh, ông vội vàng nhìn về phía phu nhân ở bên cạnh: "Phu nhân, bảo hạ nhân chuẩn bị cơm tối đi" 

"Nếu cha còn không quý trọng sức khoẻ của mình như thế, nữ nhi có ăn nhiều hơn cũng vô dụng!" 

Dứt lời, nàng cầm lấy giấy bút trên bàn, nhanh chóng viết gì đó rồi thổi thổi, sau khi chữ đã khô, nàng đưa nó cho Sở Kỳ Dương: "Đại ca, đây là toa thuốc, mấy vị thuốc cuối cùng khá quý hiếm, chỉ Y các mới có thôi, huynh cứ đi tìm đại quản sự của họ là được" 

"Được!" Sở Kỳ Dương nhìn sơ qua, đáp lại một tiếng rồi vội vàng đi đến Y các. 

Sở Kiều Tịnh nhìn Sở Thừa tướng nằm trên giường, trên khuôn mặt lạnh lùng còn chứa đựng sự bất đắc dĩ. 

eyJpdiI6IkdEamxYRU5DZzhoM00yWmZoSXNsWnc9PSIsInZhbHVlIjoib2JySWxCOTQ2eXh6SllYYzZES1hwVDFzM2IxSW5sdWcyQjRBc3kwbE8xXC9INzRhTVRDenh0SnFjK0ZlSHgyc2dVa3dxNXM1b1d4ZldYMEJcL2J0enFjZmFZK2V6WCtxSlwvNzZKa0xTUXdJUHFHK3E2M2VTXC95MVVGbGVuaXFYNDBoWTdjU3FLZFJ3Zis4Q0ErS2hhSkhodlFybUxRXC9uR20wT2FcL1doS0d0UVJLa0xaUEF6b1g3U3c1Sllmb1ZGaXhKQ0VranMyOTJpY054elo4RHJSN1Q4K2g0cnJHbFlPbmxycXkzWndKc2lSOGpBNG5DN1pISWdna0k4TUVBN2pCbW9ROExRTGpiQU1ZKzNJenRCSkFkcDUwVm9vNVdZUU9yZW1SaHErYkFyYlN4TGd0OGVNaStPVzI2VkpFQUwwVmZSOTFVeFNvWmZTZXRLVWpCVFNQN0UzOGtDeU01OFc4cVhkOHNROHJ1RGo0ZWM5cmdCQkZlMHNQU2t6b3BBa0paT3R3NlI5OThWRzR1ZWhCdEp1TnFmUzhLVGhBaG93d1RTUXowQnEzZG0zUDFcL081Y1RjTktOR3dnenF5bFhBbDYyZDdBaGRtQmhDdjRMRVhWU3JjdEdRQ1g2Yjg4bWZaVnRSTlFBcmJcL2FtZVoxN0gzVUFPSUhOeER5REV5S0U2VCtEbWtveUFlU0ZETGNoV1BCK0x2b251bW91ajZFRVFJNEplbFBvVGxzOG89IiwibWFjIjoiNmNlYzNjYTQzOWE3MGE4ZDM3MDY2MzJlZGZjNmNhZTc0ZjY3ZTgxYzk5YzNhMjQ1NmEwNTViNmFiNWJkMWZlYyJ9
eyJpdiI6IkpudG42disxRkZtN1RcL1ZKTlJodCtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IncwZll3TFl0elA3RUh3WjJmYk1vY20wQUh0YlF4WHVQZGFtbDU5XC9zd3d2UnhsRFRXTUEyTktZZ0dVTmgybFAzTnp2bms2cW1vUFZvQW5HcWFlWWhpXC9LeStMR2lyVEpPVVwvcWZldVFjekI0bFZTMVwvV0RQRWVobGdaVXJGZHlDazlxRFFycFkyaTF5YW9DNWFNdjBJR1k2Z2RlXC84TjVXNlVkT3NMRXdidFc3Y0NUZWp5RTBFMHUrUGRBZFdoRHJcL2ZrMHVTbTNnRlRReFNWem5SYkgydlE5Rmc0SnhcL2NIYnNScTg4TVJiYmtVNW02Rk1RSXQ5NCtIU0RSOUljZ2c2SXdpSWx6Q3R5ZkZ2MHA3Mkk1YXhZb25TcHdGNDgyZEVicmM3YytYMnhCN3BmQ2NrOVhNTFlTRGJ5TFE5dUdIS05ieVBWZmVPKzJJaGZKUzQ2NlhTM0hENlkzM0RWTlA3YmhTbTJnWGhIZEo1djJMM041RXZCRnZsTjRwb0lKMWEiLCJtYWMiOiJmMWUwNjE3ZmY0OWIyZTU1ODVjMTE4YTdjMDM0ODg1YmZlNDc0MTA4YTE5MDVjYmEyOTZkNDllNjAyOTU5N2RiIn0=

"Không ư? Cha, người là đại phu chắc? Người đừng nói với con hôm nay mọi người chưa gọi đại phu! Nhiều đại phu như thế cũng không khiến người đỡ hơn, chẳng lẽ người còn cảm thấy đây không phải là bệnh nặng à?"

Ads
';
Advertisement