Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

"Nha đầu Sở gia ngồi đi!" Thái hậu ngước mắt lên, chỉ vào bên cạnh, giọng điềm đạm. 

Sở Kiều Tịnh nhíu mày, trên danh nghĩa nàng là Chính phi của Dạ Chí Thần, cũng được coi là người của Hoàng gia. 

Nhưng câu nói "nha đầu Sở gia" của Thái hậu đã đẩy nàng trở về với thân phận nữ nhi chưa xuất giá của Sở gia. 

Rõ ràng hành động này đang nói cho mọi người biết, Thái hậu không công nhận đứa cháu dâu Sở Kiều Tịnh này. 

Mọi người đều là người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Thái hậu. 

Họ không thể không có cái nhìn mới về Sở Kiều Tịnh. Trong số các nữ tử ở hậu cung, Thái hậu là lớn nhất, bà ta mà không thích, dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể tránh được kết cục xấu. 

Trong lòng Tưởng Nhã Linh dâng lên vài phần kiêu ngạo. 

Hừ, nữ nhân xấu xí này chỉ được mỗi cái miệng thôi! 

Nghĩ vậy, Tưởng Nhã Linh cười tươi rồi bước tới trước mặt Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, đây là bánh ngọt Linh Nhi tự làm, người nếm thử đi ạ?" 

"Ta thử xem!" Thái hậu nhận lấy bánh ngọt, bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng: "Ừm, ngon lắm! Vợ Lão Nhị có lòng rồi!" 

"Chỉ cần Hoàng tổ mẫu thích, sau này ngày nào Linh Nhi cũng làm đem đến cho người!" Tưởng Nhã Linh thay đổi dáng vẻ ngang ngạnh càn rỡ trước đó, cười ngọt ngào đáp khéo, cuối cùng còn đắc ý liếc qua Sở Kiều Tịnh đang ngồi uống trà ở bên kia. 

"Nào, Tịnh Nhi cũng nếm thử đi!" 

Giọng nói của Thái hậu khiến Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu lên, nàng thấy bà ta cầm một miếng bánh ngọt đưa cho nữ tử mặc váy màu tím nhạt bên cạnh, nét mặt ôn hoà, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thái hậu tỏ ra thân mật như thế. 

Để khoe khoang với Sở Kiều Tịnh ngồi nhìn nãy giờ, thấy nàng ngẩng đầu lên, Tưởng Nhã Linh tỏ vẻ khinh thường: "Hầy, thế giới này thật là, rõ ràng trong tên đều có chữ "Tịnh", nhưng bất luận tính cách hay tướng mạo đều khác xa nhau" 

Nàng ta vừa dứt lời, những người khác đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Kiều Tịnh. 

Sở Kiều Tịnh đã quen với những cái nhìn chăm chú như thế này, vậy nên nàng đã miễn dịch với nó, vẫn bình tĩnh uống trà. 

Nhìn thấy hành động này của nàng, Tưởng Nhã Linh cảm thấy như đấm vào bông, rất khó chịu, bèn trừng mắt nhìn Sở Kiều Tịnh. 

Lần này nữ tử bên cạnh Thái hậu cũng nhìn thẳng về phía nàng, khuôn mặt cực kỳ xấu xí, nhưng được cái khí chất lãnh đạm tao nhã khiến người ta không thể coi thường. 

Nàng ta không thể không tập trung tinh thần, nhìn sang Tưởng Nhã Linh: "Sao Hiền Vương phi lại nói như vậy, chỉ là một cách xưng hô thôi mà." 

"Xưng hô này đâu phải ai cũng có thể gọi, giống như Nhã Tịnh ngươi đây, không những có xuất thân cao quý mà còn là cháu gái ruột của Thái hậu, cả tài trí và tướng mạo đều thuộc hạng thượng thừa. Không giống với một số người nào đó chẳng có tài gì, chỉ biết ăn khôn nói khéo thôi." 

Nữ tử tên Nhã Tịnh chính là cháu gái của ca ca ruột Thái hậu. Nhà ngoại của Thái hậu họ Tôn, là con cháu nhà tướng, nhưng ca ca và cháu trai bà ta đã bỏ thân ngoài sa trường trong một chiến dịch mười mấy năm trước. Lúc đó Tôn Nhã Tịnh đã được Thái hậu đón vào cung nuôi nấng. 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Kiều Tịnh, đôi mắt lạnh lùng của nàng từ từ ngước lên, môi nhếch lên thành một đường cong: "Một số người tuy chỉ còn một cái miệng, 

ăn khôn nói khéo, nhưng có một số người e rằng ngay cả miệng cũng không có kìa!" 

Tưởng Nhã Linh vốn đang vênh váo tự đắc, vừa nghe thấy lời Sở Kiều Tịnh, nàng ta lập tức giậm chân: "Ngươi nói ai đó!" 

"Chẳng phải ngươi đã tự nhận luôn rồi sao?" Sở Kiều Tịnh hờ hững, nhẹ giọng đáp lời. 

"Ngươi.." 

"Mọi người đến đây là để ngắm hoa cúc, hà tất phải cãi vã xung đột với nhau" Tưởng Nhã Linh còn muốn nói gì đó, giọng nói dịu dàng êm tai của nữ tử tên Nhã Tịnh bên cạnh đã vang lên, sau đó nàng ta bước tới cạnh Sở Kiều Tịnh: "Tịnh Nhi thay Hiên Vương phi xin lỗi người, mong người đừng so đo nhé. 

Dáng điệu rộng lượng đúng mực của nàng ta khiến cho mọi người phải tán thưởng, Thái hậu thấy vậy cũng mỉm cười. 

Sở Kiều Tịnh nhìn nữ tử trước mặt, khẽ gật đầu, không nói thêm gì. 

"Cây trâm cài trên tóc Thần Vương phi được chế tác tinh xảo, đẹp thật đấy." 

Nghe thấy lời Tôn Nhã Tịnh, Sở Kiều Tịnh sờ cây trâm trên tóc mình. 

Cây trâm này là của nữ tử tên Nguyệt Nhi đưa cho nàng lúc ở cổng Thái Y viện. Đáng lẽ nàng đã cất nó rồi. 

Nhưng không ngờ hôm nay Mai Anh lại lấy nó ra cài cho nàng. 

Sở Kiều Tịnh định thần lại, mỉm cười đáp: "Cảm ơn!" 

Nghe thấy hai người nói chuyện, mọi người đều nhìn về phía tóc nàng. 

"Ơ, sao cây trâm này nhìn quen thế nhỉ!" 

"À, ta nhớ rồi! Đây không phải cây trâm mà Xương Nhạc Trưởng Công chúa thích nhất sao?" 

Sở Kiều Tịnh ngây người, Xương Nhạc Trưởng Công chúa? Nữ tử tên Linh Nhi đó ư? 

"Trưởng Công chúa luôn thích yên tĩnh, sức khoẻ lại không tốt, đến nay chưa từng tham gia tiệc tùng, người từng gặp cũng càng ít hơn" 

"Ta từng thấy nó rồi, vào tiệc sinh nhật của Trưởng Công chúa năm ngoái. Lúc đó Trưởng Công chúa đã cài cây trâm này, vì nó khá đặc biệt nên ta rất có ấn tượng với nó. Nghe nói đây là cây trâm mà Trưởng Công chúa thích nhất, người ấy thường xuyên mang theo nó." 

"Đồ vật yêu thích của Trưởng Công chúa sao lại cài trên tóc Thần Vương phi? Ngươi có nhìn lầm không thế?" 

"Không thể nào, kiểu dáng của cây trâm này không phải thứ mà thợ thủ công bình thường có thể làm ra, ta không thể nhìn lầm được!" 

"Nhưng Trưởng Công chúa ở trong Xương Linh cung quanh năm, không thường xuyên ra ngoài. Thần Vương phi và Thần Vương mới thành thân được mấy tháng, cũng không thường vào cung, e rằng còn chưa gặp lần nào, càng không thể có quan hệ tốt đến mức Trưởng Công chúa có thể tặng thứ mình thích cho nàng ta được mới phải." 

"Lẽ nào... 

Mọi người bàn tán ầm ĩ cho đến khi hiểu ra vấn đề, ánh mắt họ nhìn Sở Kiều Tịnh cũng thay đổi, tựa như tìm tòi, như khinh bỉ, lại như khiển trách. 

Những ánh mắt dò xét đến từ bốn phía khiến Sở Kiều Tịnh nhíu mày, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn giải thích. 

"Cây trâm này là ta được một cô nương tặng!" 

"Được một cô nương tặng? Vậy xin hỏi Thần Vương phi người đó là ai, ngươi có quen nàng ta không?" 

"... Không biết... Chỉ là nàng ấy nói với ta mình tên là.." Linh Nhi. 

"Ha ha, không quen, bổn vương phi nghĩ ngươi có được cây trâm này bằng thủ đoạn xảo trá nào thì có." Tưởng Nhã Linh không chờ Sở Kiều Tịnh nói xong đã che miệng cười, 

nói kháy nàng với vẻ mặt đầy mỉa mai. 

Nói nàng có được nó bằng thủ đoạn xảo trá, thế chẳng phải đang nói nàng trộm sao? 

eyJpdiI6IkQ3dVdhOVwvdHhFUnYrRUdhalUyU1NRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZNd0ZEU2I1bGlueGpxYWdoNGlxN2VGakZxU1I0RjZyOE53MUlBb0NSSGRjZzk5RFZPUHNTeHhSa0Y3SlhIdnFKRDBLRGVjWGZCcUp3U3RmcUVjUWdPYVRWY0VFTUVVY2N0RlBPRjBLWU9USEpHYW1hVWFXRlRFVHQ4d1c0N2RNXC9KeWIxTjBlZWI2XC96eFFkTEVLcnV2V2RKcTl0TmZnaHhaY3RZMFF5bGpCRHBuVzlobFN2aXdpNDdTd2MzS0IwM3lKd2V6RzdRSWhFdDJJdGNkME9kYlZhT1psY0pPYzRQa012U293RkZjOFwvRFFcL08xTGMxb0VXblwvVnViR0xncXhLaUN6ZGMwSWRtOVwvaDlnczd2Q1JzcEpmWG5uZVN5OUt6UnlEWDJFaWV4Z0hXVDRZVVc0NG0xV3duM1FIV0huaG9mZjhiT2lVZ2Vpbzd4d0doU3dSWWhib291R2RwTVRoXC96a1p6RE9XTjA4M0hUYnFWVm0rWlEzMHI2b3FhbkRGdnNrZFNnbnk5TzUzQmFjRXl3SlNaSE5nUlwveXJXdDhabnJ4Nm9Jdnl6TlViZGk4NzBST0hkMlhBU2xcL0VqdGVEOE9jdWFhZW0rSWFnTlgrUzY0NlM2RG04VTBWZ2pFVDI1QlNveWF1NUlrVHVONjcxc1hwVlRGdzV2dXk1VW55IiwibWFjIjoiZmQ0ODU3YzJlMmYxNzMxZTA2ZDZiMzVhNGNmNGI2NDA5OGRmM2UxMjViYWRkNWIxODA2MWNhYzdkNWZjY2Y2MSJ9
eyJpdiI6Ik1scWJnZmZMTVJ2cm9QOHdubWhHUXc9PSIsInZhbHVlIjoiZGF0OFF6V2tvT2ZtQjNnRldDeE9KZDVHQ3h6MVpYNXFJS2pTRDFubnlHWDkrVDVFTGxsNEZiTW5XVERNcU8wRXgxUzk1MXlMdTVROXErbTJpYm5xTG5sZDZZeGZLZDJhbUV2N3FVK1JZYUdqUmlOMGprV3Foem0rNnBudGVoR00wNUpLQnJiUW9TTk9seU9XZ1J5ZVpiTEFPUVFNbDY0Rm1rZ3ZtTFlndGN1cFwvcGZPNXhFUnJyTFhBRXc4UTF2bG5LNlJTN3BmZE1hN1wvODc2MjBhK1RmZCtsZk85aWI5ZUdKWlZuNTdjbGczQ05LYTNrQU5mdDhcL2RCcEd6elJkWWwxTThBOTNtWlNRZUUzcjZoQ1JQa0h1WmxsQzBIRTRybFB1Q0VrTENOM2dYSFI0MjQrNkFNdDdzdHpnOG9QQWVMUTNVOU1KaGhDYWJWXC92NVZoY2swQnVMVnNkc2E4ZVF2Q3J1anBTNU5TUzlLeUprXC9NVHdSdTJ2dU9peG5kT1h3bW5DVjNBam9kMDJpcjBGTDlwWXBHbHFPZ3lTVEVoQkwyTVJKdUx4ZmNWNzVCelFRQnd6ODBKemt0cGhTNk0wbXROM09jVmt4MGpqdFpZeW01NzYyM1dIQUozMTVUOVJCRUNlRjZEakh1c1RMQ2VyQlVNM2dyMUF3UUFNelJPaTVKblVjVFwvXC9Ub2p3Z3RTbFk4Um9RVXBSNUQ5SmFiOEZrNU9xOFRIQUlFOWlSaVZzaUJsTkFDMG15RjZ1YVliTFpEY0FNdWs3akVGYzNnd2ZiN0k5cnlQWXlBOUhXWjg1WlVVb3laTFpPdDk0ZDh1alpaT244akNhUTBoang5N2hwQ1VBS0tOWmhJOFpjOHB5NlE2WDR3eHQ2VkZldmxiY3VIZmFOQ05RbzM4ZW91bnZ3VUk4cm9uTjZ0ejRmVXVFc2QzMXJLTVpRVGV4Z3hkUWZ6RTlWSTVhaEViRHB3ZTBSZURkQ21QVkdHbzFRK3R4UENBblNvVWdpeFBNcHRaTjdCMVwvcVk5WkZcL1AwdWFud25KcmJhY0ZOZTE3N2pteW9UQkJvZkdSNjloaHFBeE1lNjQzZm5oaFpYeGRQT3ZYc2IxSmNKV2JPR2xLc0RJWWpMbEFiQUNqMHBhWEFlTGdrUGxmTWVjMXdMZEJPT1NsZ29TMUgzMk9uOTFpOVwvTXl0SUMzXC9GNVwvS1Q1aldxc0RubmdWdzcrbjBaalc0NFhzVWlQZTBMNk91ZzFrOXZvaTl5Qk85aGJVd3JJSzNENVRHT2Q3S1p3amJ0cGpIdzJya0g1U0dVdDZnQm5rQUhldnhmU2xOQ2dDZDkrQ015dnl0anRVM3NRSzBuR3ZMWWxlaiIsIm1hYyI6ImNlNzQ0Njk3MDZhZTdmNWVjNzRiMzU3NGQ4NTk5MzhlMmZhYjVkMjkzNzliNGQ4YzgyYzBiZWUwMTUyYjc1OGEifQ==

Sở Kiều Tịnh nheo mắt lại, trên người toát ra khí chất của bậc đế vương khiến người ta run sợ. "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy đâu!"

Ads
';
Advertisement