Sở Kiều Tịnh không ngờ bài thơ mình đi tham khảo lại cho Dạ Chí Thần cảm giác như vậy.
Dạ Minh Hiên ở bên cạnh cũng kinh ngạc cảm thán. Lúc hoàn hồn lại, tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên không ngớt trong thuyền.
Hạ nhân ngồi cạnh phụ trách ghi chép, vội chép bài thơ này vào.
"Đây đúng là tác phẩm trời ban"
"Chưa từng nghe nói Thần Vương phi lại hiểu thi từ, chẳng nhẽ là khiêm tốn thật?"
"Ta thấy cũng chưa chắc, nếu có học vấn thật thì sao lại để người ta vô cớ nhục mạ nhiều năm như thế. Chưa biết chừng bài thơ này có người làm cho từ trước đó." "Ý ngươi là Thần Vương.."
"Suỵt... đừng nói gì"
Mọi người như cố đè thấp giọng, nhưng Sở Kiều Tịnh vẫn nghe rất rõ. Nàng cũng không sốt ruột phản bác, vì thực lực chính là lời giải thích tốt nhất.
"Đội thứ ba bắt đầu đi!" Sở Kiều Tịnh nói với giọng điệu lạnh lùng.
Dĩ nhiên, mấy đội sau Sở Kiều Tịnh vẫn là người trả lời đầu tiên, điều này làm nghi ngờ ban đầu của mọi người đã biến thành nghẹn ứ không nói ra được lời nào.
Ngày cả khi Thượng Quan Ý cố tình ra đề khó thì nàng cũng có thể đối đáp trôi chảy. Điều này khiến nàng ta vô cùng bực bội!
Sau tiếng vỗ tay và ánh mắt tán thưởng của mọi người, sắc mặt Thượng Quan Ý đen kịt như đáy nồi.
Sao mà thế được! Sao Sở Kiều Tịnh có thể xuất khẩu thành thơ như vậy được!
Giả đó, chắc chắn là giả, nhất định phải biến nàng thành người giả dối!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Ý đánh mắt nhìn sang Sở Mạn Nhu.
Biểu cảm Sở Mạn Nhu cũng rất phẫn hận, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt Dạ Minh Hiên nhìn Sở Kiều Tịnh, nàng ta còn bực bội thống hận hơn!
Không thể để Sở Kiều Tịnh chứng minh tài năng được, suy nghĩ của nàng ta vừa hay trùng khớp với Thượng Quan Ý.
Nàng ta khống chế tâm trạng, thu nỗi hận trên mặt lại, giọng nói dịu dàng lại vang lên: "Vương phi có trí nhớ tốt quá, Mạn Nhu vào thư phòng đại bá nhiều lần như vậy mà chưa nhớ được bài thơ nào! So như này, Mạn Nhi thấy mình ngốc thật đấy!"
Nàng ta vừa nói xong, mọi người lập tức ồ lên.
"Gì cơ, chẳng lẽ đây đều là thơ Sở Thừa tướng làm!"
"Bảo sao, nữ tử khuê phòng tầm tuổi nàng sao làm được mấy câu thơ ý cảnh như này!"
"Hừ, ra là vậy, hóa ra Thần Vương phi xoay chúng ta như khỉ! Mặt đã xấu rồi mà cái nết cũng chẳng ra sao! Sở Thừa tướng có một nữ nhi như vậy đúng là một sự sỉ nhục"
Vẻ mặt mọi người giận dữ cứ như thể nàng đào mả nhà họ vậy, dùng ngôn ngữ công kích Sở Kiều Tịnh.
Dạ Chí Thần trầm mặt, con ngươi lạnh lùng liếc nhìn mọi người, lập tức vỗ bàn đứng dậy: "Ai cho các ngươi cái gan nhục mạ Vương phi của bổn vương!"
Thấy Dạ Chí Thần che chở, sắc mặt mọi người càng thêm khó coi, nhưng vẫn giận mà không dám nói gì! Mà mấy người bên phe Hiện Vương thì lại không rảnh quan tâm đến tâm trạng của Dạ Chí Thần.
"Thần Vương thấy chơi không lại nên lấy quyền thế ép bọn ta đấy à?"
"Đúng thế, lần này ra ngoài chơi, ban đầu đã nói không chia thân phận rồi, Thần Vương phi thi đấu bằng thủ đoạn hèn hạ này, còn không cho người ta nói chắc"
Có người dẫn đầu, đương nhiên mấy người sau cũng không cố kỵ gì nữa, đều sôi nổi hùa theo.
Dạ Chí Thần hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Mấy người nói câu này phải có chứng cứ! Nói bậy bạ không có chứng cứ thì chính là vu oan giá họa đấy!"
"Bọn... Bọn ta còn cần chứng cứ à? Mạn Nhu cô nương chính là đường muội của Thần Vương phi, sao nói dối được!"
"Đúng vậy, Mạn Nhu cô nương đã nói từng đọc trong như phòng Sở Thừa tướng thì đương nhiên không phải thơ nàng ta tự làm, không phải sao chép thì là gì!" Đôi mắt lạnh như băng của Dạ Chí Thần nhìn Sở Mạn Nhu chằm chằm, đang định nói thì lại bị Sở Kiều Tịnh kéo tay lại.
Sau đó nàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Sở Mạn Nhu:
"Ύ
ngươi là, ngươi từng đọc được những bài thơ này trong thư phòng của phụ thân bổn vương phi?"
Sở Mạn Nhu nhìn đôi mắt sắc bén của nàng, áp lực vô hình dâng lên trong lòng, nàng ta véo đùi, cố áp chế nỗi sợ trong lòng.
"Mạn Nhu thấy những bài."
"Ngươi nghĩ cho kỹ vào! Lấy lý do này vu oan cho Vương phi thì sẽ bị lôi ra ngoài đánh đó" Không đợi Sở Mạn Nhu nói xong, Sở Kiều Tịnh lại nói tiếp.
Sở Mạn Nhu run lên, buộc phải nghĩ thêm. Thượng Quan Ý đứng cạnh thấy vậy, vội vàng bước tới chặn tầm mắt nàng: "Tỷ tỷ cần gì nói chuyện nghiêm khắc như vậy, Mạn Nhu muội muội nhát gan. Tỷ tỷ làm như này, nàng ấy sẽ sợ đến không dám nói thật mất."
Thượng Quan Ý cũng không nói thẳng, nhưng lời nói lại ám chỉ mọi người rằng Sở Kiều Tịnh đang ép Sở Mạn Nhu nói dối, giấu tội cho nàng.
Điều này khiến mọi người còn tức giận hơn.
"Thần Vương phi đang muốn lấy quyền chèn ép người khác sao?"
"Đúng vậy, nhìn Mạn Nhu cô nương cụp mắt cúi đầu trước mặt nàng ta, e là trước khi xuất giá, Thần Vương phi bắt nạt nàng ấy không ít.
"Hừ, không sao đâu, Mạn Nhu cô nương cứ nói thật, có bọn ta ở đây, có Hiền Vương ở đây, bọn ta sẽ không để cô bị bắt nạt đâu!"
Mấy người này nói thẳng là họ, là Hiên Vương, nhưng lại không nhắc đến vị Vương gia khác ở đây là Dạ Chí Thần. Rõ ràng là vì nàng và Dạ Chí Thần đều đã trở thành kẻ ác lấy quyền ức hiếp người.
Sở Kiều Tịnh nhìn qua Dạ Chí Thần, chỉ thấy khuôn mặt hắn vẫn lạnh băng. Thấy nàng nhìn sang, ánh mắt Dạ Chí Thần ấm áp hơn một chút, lặng lẽ ủng hộ nàng.
Sở Kiều Tịnh như hiểu được ngay ý của hắn, lúc này nàng mới nhìn sang Sở Mạn Nhu: "Ngươi nghĩ thế nào rồi? Thật sự từng đọc mấy bài thơ này trong thư phòng của phụ thân bổn vương phi?"
Sở Mạn Nhu hơi hoảng hốt, khóe mắt trộm liếc sang Hiên Vương, thấy hắn ta cũng đang nhìn mình, nàng ta cũng ngồi thẳng lưng lên, bước ra từ sau lưng Thượng Quan Ý.
"Mạn Nhu cũng không muốn đề cập đến chuyện này, nhưng nghĩ ở đây nhiều người như vậy, ta thấy Vương phi làm vậy là không công bằng với người khác. Cho nên, mong Vương phi biết sai thì sửa, mọi người đều là người lương thiện, nhất định sẽ tha thứ cho Vương phi!"
Sở Mạn Nhu nói với giọng điệu vô cùng trượng nghĩa, nồng nặc mùi thảo mai.
Sở Kiều Tịnh trợn ngược mắt, đôi môi anh đào khẽ mở: "Ngươi dám chắc mình không nhớ lầm, tất cả những bài thơ ta làm ngươi đều đọc qua rồi?"
Sở Mạn Nhu không ngờ nàng vẫn giãy giụa phản bác, trong lòng hơi khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bất đắc dĩ thương hại.
"Đúng vậy! Mạn Nhu đã từng đọc mấy bài thơ này trong thư phòng của đại bá từ lâu rồi!"
Lời nói trắng ra như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Sở Kiều Tịnh càng thêm khinh thường và chán ghét.
"Ngươi nghe thấy chưa? Còn ngụy biện nữa không?"
"May mà có Mạn Nhu cô nương làm chứng, nếu không chúng ta đã bị lừa đến cùng, còn cổ vũ cho người nào đấy kìa!"
"Đúng là không biết xấu hổ, còn có mặt mũi ngồi ở đây. Nếu là ta, ta đã nhảy thẳng xuống nước rồi! Sống như một nỗi sỉ nhục."
Tiếng mắng mỏ vang lên khắp nơi, họ không quan tâm Sở Kiều Tịnh có phải Vương phi hay không, vì chuyện sao chép này vốn đã trơ trẽn, giờ Hoàng Thượng có ở đây cũng không thể trách họ câu nào!
Sở Kiều Tịnh như không hề để bụng mấy lời mắng mỏ xung quanh.
"Ngươi dám chắc chắn thì tốt!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất