Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Dứt lời, Sở Kiều Tịnh xoay người đi về phía người phụ trách ghi chép ở bên cạnh. 

"Phiền người tránh ra!" 

Hạ nhân nghe thấy thế, dù hơi khó chịu với Vương phi đạo văn này, nhưng cũng không thể quở trách như mấy công tử tiểu thư khác, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên. 

Sở Kiều Tịnh ngồi xuống, tay cầm bút bắt đầu quơ múa trên tờ giấy trắng. 

Chỉ một lát sau, nàng buông bút xuống, cầm giấy trong tay. 

Mọi người thấy thế thì đồng loạt bước tới, nét bút trên tờ giấy trắng cứng cáp có lực, nếu không vì thấy Sở Kiều Tịnh tự tay viết, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng do một chuyên gia thư pháp viết ra. 

Nét chữ này không khỏi khiến người khác thán phục, nhưng nghĩ đến chuyện Sở Kiều Tịnh đạo văn thì lại đồng loạt lắc đầu. 

Chữ viết có đẹp đến mấy mà không có đạo đức cũng chỉ tốt mã dẻ cùi thôi! 

Sau khi mọi người cảm thán, Sở Kiều Tịnh cất lời: "Ngươi có từng nhìn thấy bài thơ này chưa?" 

Sở Mạn Nhu bước tới, nhìn thấy bốn câu thơ phóng khoáng trên tờ giấy trắng: 

"Trăng như gương sáng cửa ngoài, 

Lửa tàn khói lạnh trăng ngời rỏ soi 

Trăng đêm trải khắp biển khơi, 

Trăng núp mây trời, mấy chốc trăng ra" 

Dù thán phục, nhưng nàng ta vẫn vội vàng gật đầu: "Đúng, Mạn Nhu cũng từng thấy bài thơ này!" 

"Ồ? Vậy ngươi còn nhớ đoạn sau không!" 

Sở Mạn Nhu thoáng sửng sốt, đương nhiên nàng ta không biết. Nhưng diễn rồi thì phải diễn cho trót, nàng ta làm ra vẻ suy ngẫm, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Không nhớ rõ lắm, nhưng nếu nhìn thấy cả bài thơ, ta nhất định sẽ nhận ra!" 

"Bài thơ này có tổng cộng tám câu thơ, phía sau còn có bốn câu nữa, ngươi thật sự không nhớ ra dù là một câu à?" 

"Tuy câu thơ không nhiều, nhưng Mạn Nhu ngu dốt! Vương phi đường tỷ thông minh như thế, chắc chắn người biết rõ thơ của đại bá. Dù bài thơ này không phải do tỷ làm nhưng suy cho cùng cũng là tác phẩm của đại bá, có thể để mọi người cũng thưởng thức cũng rất hay. 

Sở Mạn Nhu nói với giọng điệu thấu hiểu, khiến tất cả mọi người không khỏi có thêm mấy phần thiện cảm. 

Nàng ta nói không sai, dù bài thơ này không do Sở Kiều Tịnh làm, nhưng suy cho cùng vẫn là một bài thơ hay chưa từng có trong lịch sử. 

"Ha ha.." Sở Kiều Tịnh đột nhiên bật cười, tuy đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: "Đúng là ngươi ngu thật!" 

Lời nói của Sở Kiều Tịnh khiến Sở Mạn Nhu sửng sốt, sau đó trên mặt nàng ta thoáng lộ vẻ giận dữ: "Vương phi nói thế là có ý gì! Dù Mạn Nhu không thông minh cũng sẽ không nói thơ của người khác là của mình!" 

Lời nói của Sở Mạn Nhu tràn đầy sự châm chọc, nhưng Sở Kiều Tịnh vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm nàng ta. 

"Ta nói ngươi ngu là vì... bài thơ này có tổng cộng mười sáu câu!" 

Dứt lời, trong nét mặt ngơ ngác của Sở Mạn Nhu và ánh mắt dò xét của mọi người, Sở Kiều Tịnh lại đi tới trước bàn một lần nữa, cầm bút viết nhanh trên giấy. 

"Trăng như gương sáng cửa ngoài, 

Lửa tàn khói lạnh trăng ngời rỏ soi 

Trăng đêm trải khắp biển khơi, 

Trăng núp mây trời mấy chốc trăng ra 

Cuội già ngồi gốc cây đa, 

Có ai thấu nỗi Hằng Nga nhớ nhà 

Ta nay tắm ánh trăng ngà, 

Cũng vầng trăng đó chiếu qua muôn đời 

Xưa nay dòng nước nổi trôi, 

Vui lên trăng tỏ, buồn rơi trăng tàn 

Bóng trăng rớt chén rượu tràn, 

Nâng ly uống ánh trăng vàng lung linh" 

Nàng vung bút viết ra mười hai câu rồng bay phượng múa. 

Mọi người thấy thế thì đồng loạt thán phục, cầm tờ giấy trong tay như đang cầm nghìn vàng. 

Sắc mặt Sở Mạn Nhu lập tức tái mét, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nhưng thấy sự soi xét và nghi ngờ của người xung quanh, nàng ta siết chặt tay, dùng cảm giác đau đớn ép bản thân bình tĩnh. 

Nàng ta cố gắng trợn to mắt như thể làm thế sẽ có thể che giấu nội tâm hốt hoảng của mình, nói với giọng điệu hùng hồn: "Có lẽ là quá lâu nên Mạn Nhu quên mất rồi. Bây giờ nghĩ lại đúng là có tổng cộng mười sáu câu!" 

"Ngươi quên thật sao?" 

"Đúng! Bây giờ nhớ lại rồi!" 

Sở Kiều Tịnh thấy nàng ta nói thế thì gật đầu, cầm lấy thơ trong tay bọn họ, đưa tới trước mặt Sở Mạn Nhu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Ngươi chắc chắn mình đã thấy những câu này rồi đúng không? Nếu ngươi không nhớ rõ hoặc có mục đích gì khác thì thành thật nói cho mọi người, tránh cho bổn vương phi mang tiếng sao chép!" 

Sở Mạn Nhu thấy dáng vẻ chân thành của nàng thì nhất thời đắc ý. 

Sở Kiều Tịnh sợ rồi à? 

Nàng sợ mang tiếng xấu, sợ bị mọi người coi thường! 

Nhưng nàng ta càng muốn huỷ hoại nàng! 

Ai bảo từ nhỏ Sở Kiều Tịnh đã nhận được mọi sự cưng chiều, có thân phận hiển hách. Nàng ta cũng là người của Sở gia, nhưng lại phải ở tại biệt viện ở quê cũng lão thái thái, 

sau đó cũng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu! 

Cho nên Sở Kiều Tịnh phải mãi mãi mang tiếng xấu này! 

"Dù Mạn Nhu không đành lòng, nhưng cũng không thể khiến mọi người đều chẳng hay biết gì, mong Vương phi đường tỷ thứ lỗi!" Sở Mạn Nhu nói xong thì cúi người với Sở Kiều Tịnh, còn mang nét mặt rộng lượng, nói một cách chắc chắn: "Lúc trước ta thật sự từng thấy những câu thơ này, khi nãy nhất thời không nhớ được là bao nhiêu câu, hiện tại vừa thấy đã nhớ ra, ký ức tuôn trào." 

"Ngươi nhìn kỹ một lần nữa đi, chắc chắn không khác bài thơ ngươi từng đọc một chữ nào à!" 

Sở Kiều Tịnh nghe Sở Mạn Nhu nói thế thì giọng điệu lập tức kích động hơn nhiều, trong mắt còn lộ vẻ tức giận, rõ ràng là bị nàng ta làm cuống cuồng. 

Dạ Chí Thần thấy thế thì không khỏi lo lắng, hắn chưa từng thấy Sở Kiều Tịnh nóng nảy dễ giận như thế bao giờ! 

Dù dáng vẻ của Sở Kiều Tịnh rất đáng sợ, nhưng lúc này Sở Mạn Nhu lại rất vui vẻ. 

Nàng càng như thế thì chứng minh nàng càng để tâm, càng không có cách giải quyết 

Sở Mạn Nhu thầm cười khinh thường, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đau khổ: "Đường tỷ... Tỷ đừng như thế, nếu tỷ biết sai, mọi người sẽ tha thứ cho tỷ mà!" 

Nói xong, nàng ta khổ sở nhắm hai mắt lại, rõ ràng không muốn thấy Sở Kiều Tịnh làm chuyện sai lầm như thế, sau đó lại mở mắt ra, nét mặt vô cùng kiên quyền: "Mạn Nhu không thể nhìn đường tỷ mắc thêm lỗi lầm được! Đúng thế, lúc trước ta từng nhìn thấy bài thơ này, không sai một chữ. Nhưng Mạn Nhu xin mọi người nể tình đường tỷ chỉ là quá hiếu thắng mà tha thứ cho tỷ ấy!" 

Dứt lời, nàng ta cúi thấp người với mọi người. 

Ai không biết sẽ thật sự lầm tưởng quan hệ giữa nàng ta và Sở Kiều Tịnh rất thân thiết! 

"Xì... 

Thấy nàng ta như thế, Sở Kiều Tịnh bỗng không nhịn được mà bật cười, sau đó nàng đứng thẳng người lại một lần nữa, ý giận trên mặt biến mất, nàng nhìn về phía mọi người đang tỏ vẻ khó hiểu. 

"Không sai một chữ à? Vậy thì được!" 

Dứt lời, trong sự ngạc nhiên của mọi người, Sở Kiều Tịnh lại ngồi xuống, cầm bút lên một lần nữa. 

Nàng giữ lại mấy câu thơ còn lại trên giấy, sau đó viết lên một tờ giấy khác: 

"Trăng như gương sáng cửa ngoài, 

Lửa tàn khói lạnh trăng ngời rỏ soi 

Trăng đêm trải khắp biển khơi, 

Trăng núp mây trời, mấy chốc trăng ra 

Cuội già ngồi gốc cây đa, 

Có ai thấu nỗi Hằng Nga nhớ nhà? 

Người nay chẳng thấy trăng thời trước, 

Người trước, trăng nay soi đã từng. 

Người trước, người nay như nước chảy, 

Cùng xem trăng chiếu vặc nhân gian. 

Bóng trăng rớt chén rượu tràn, 

Nâng ly uống ánh trăng vàng lung linh" 

Viết xong, Sở Kiều Tịnh bày hai tờ giấy ra. 

Mọi người im lặng một lát, sau đó thì bắt đầu thán phục. 

"Tuyệt vời! Tuyệt vời!" 

"Người trước, người nay, thời trước, trăng nay, lặp lại, đan chéo, nhưng chính sự lặp từ này lại toát lên vẻ đẹp!" 

"Trăng dài nhưng đời người thì ngắn! Hàm nghĩa này được thể hiện rất tinh tế!" 

Mọi người đều chìm đắm trong bài thơ này, chỉ có Sở Mạn Nhu là tỏ vẻ khó tin. 

Sao có thể thế được, không ngờ nàng còn có bẫy! 

Sở Kiều Tịnh cười khẩy, nàng đứng dậy nhìn về phía Sở Mạn Nhu, cất giọng nói lạnh như băng: "Giờ ngươi còn gì để nói nữa không? Sao vừa rồi hùng hồn lắm cơ mà?" 

"Ngươi chắc chắn khẳng định lắm mà?" 

"Không phải là không sai một chữ sao?" 

eyJpdiI6IlptOU5YTzJBdGdJU0dYTGJ5NThNdWc9PSIsInZhbHVlIjoiYVg3SHJWckhnMm5IR3hKU1F2djh4NjJuMnE1WThsZXQ4aG5tYU5PaWRUYTNtOEl6bFpkclk2ZnFqSDY0eTRDU2duTVB1enh2R0JqaVRUcFdiTW9ySDI1MHZPVXhqUzNLbkRjd2ZrTnpDRDZvQStBN1BIV1ljTlk4RVRKMWd5b3RiT0w4NWxiWkU2bllNMnlseSs2Wmo5aldtMUlRKzg5RnRleGlJb0hiWFg4PSIsIm1hYyI6IjAyZTNlNTdmMjE5ZWI0OThlY2EzZDNkNDU4ZWZjYzFhMmIyZmUwMDk1YWI1Y2MwMzZiZmVmZDc0MmJjYTBmYzAifQ==
eyJpdiI6IkhackRxbE9jdmJLWjMrZDVMQkozMXc9PSIsInZhbHVlIjoibFwvYnJpSDQ3Y1J6aXBCM2pZVVNTckhrbENSMFJ0UTFFTTJma283MTY1c2dOVlBjcjRTeTlPZjlmd3VIY2xyYnFqemZORVRtTlZyNXIzVTJFTWF3UkJubWxBb1cxOHROc1E2TnlHU29ReUJ5TCtIZzZLaGx5TFZQT1FGeEp6Ym52WUhINEgzSlpOZ2o0ZzRuWkI5eVRoNU9icFZRZGk4R3BncU92VEJDWTF4RXJtVG14VCtoejE3MlNjOUdZRjBzampvaSsxOGxJU0JLV0xmdEZtS2dNSnk4ZWZyblMxMjdsR1lpQ05HeGlaN2lEM3ozbVgrUEFqUDlFV21MSUp6UFVTTVwvRWwxdnVKUlBVYk9sVFprTWhIVjd2Y0ZHb0VRZ3U4dnlUK3VGa3RcL3Q2NWFEMEhQaEl0bzNtbm5seDJLSksraUQ1NHpnRnRFaityQlIyV0dTMEozXC8xeUxWK2trRFg2YW9TMHFxeW9YTXF1K3J5cUNyM2oxZXhzNjV5TUlPZlc0MEZ0WGM5VUdFY1FKYnlFRmZiQnJpeTdlTGxwM0J1YlRaRnFsMndLYjUzSGsyVFJEVHMwMUJYZHFsTjFYYkFDQmIya2Z6cXY3RlIwSU85bFBZV3RHZk1zTHBJU2hHV2ZDU25hSTRpaFFTOVpWZzNBRE5uMExFZ2NPdFYreWFSdnVxVFFzaEdWcnhqUjJKclhldEJRQWdDU3BBRHFUQzcyMmNDQjNUa09rRT0iLCJtYWMiOiIxNmYzZGFkNzE3ZWE5OGUyMTIwZTYxZjIwZjQ0MzQzZTFiODg4YzllMmU4OTdhNGZiMmJkMTI1YzAwY2JkYzJiIn0=

Mỗi khi nói một câu, Sở Kiều Tịnh đều sẽ tiến một bước về phía trước ép nàng ta lùi lại, mãi đến khi lưng nàng ta đụng vào bàn thì nàng mới thôi.

Ads
';
Advertisement