Sự tin tưởng của huynh đệ Dư gia với Sở Kiều Tịnh gần như khắc cốt ghi tâm, nên mệnh lệnh của nàng, họ đều sẽ nghe theo răm rắp.
Dư Nam lập tức bay lên kiểm tra lỗ thông gió mà không chút do dự. Sau đó rất nhanh, hắn ta đã chạm đất, trong tay là một chiếc túi nhỏ cầm tay.
"Chủ nhân" Dư Nam mở tay ra, trong tay hắn ta là một cái túi nhỏ màu lam.
Có một mùi hương đặc biệt bay ra từ trong đó.
Sở Kiều Tịnh ngửi một hơi, khóe môi khẽ cong lên.
Quả Âm Dương!
Mùi này là mùi của quả Âm Dương!
Bảo sao! Thuộc tính của thịt và hạt quả Âm Dương lần lượt là cực dương và cực hàn.
Nếu nàng đoán không lầm, độc họ trúng là hạt của quả Âm Dương.
Nếu ăn hạt quả Âm Dương thì sẽ tổn thương tỳ vị, đối với một số người thể hàn, nó sẽ là kịch độc. Hơn nữa nó còn có một tác dụng khác, đó là thúc đẩy quá trình hấp thụ thuốc.
Khi kết hợp với bột hoa quả của Hoa hoa thế giới, nó vừa hay có tác dụng trung hòa, không đến mức tổn thương thân thể.
Mà nếu muốn Hoa hoa thế giới có công hiệu thì bắt buộc phải ăn vào. Nếu chỉ hít vào thôi, công hiệu của nó sẽ chưa tới một phần mười, cho nên những người này mới dựa vào hạt của quả Âm Dương để làm chất dẫn, khiến Hoa hoa thế giới phát huy độc tính mạnh hơn.
Sở Kiều Tịnh không khỏi cảm thán, người này am hiểu về thuốc, lại có thể hạ độc mà không ai phát hiện, nếu hôm nay đổi thành loại cực độc, e rằng... hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng không biết người này có mục đích gì.
"Chủ nhân, hình như bên trong có gì đó." Dư Nam đột nhiên thốt lên, sau đó mở chiếc túi nhỏ kia ra.
"Là một dòng chữ. Nói rồi, Dư Nam đưa cho Sở Kiều Tịnh.
"Không ngờ ngươi có thể phát hiện chỗ này! Thấy ngươi quan sát tỉ mỉ, hạt giống quả Khổ Hạnh này tặng ngươi làm phần thưởng vậy! Còn về việc có trồng được hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi!"
Sở Kiều Tịnh nhận lấy túi tiền, mở ra, quả nhiên bên trong có một hạt giống hình tròn màu nâu.
Sở Kiều Tịnh đã từng nhìn thấy quả Khổ Hạnh trong sách cổ. Nghe nói có một cao tăng, bởi vì đã thấy quá nhiều khổ nạn trên thế giới nên đã đi bộ cứu tế, gặp được người nghèo khổ bệnh tật trên đường sẽ đọc kinh cầu phúc, dùng tuổi thọ của mình để hóa giải khổ nạn của họ.
Lúc đi cứu tế được chín chín tám mốt ngày thì cao tăng đó đã ngồi xuống, hóa thành một cây Khổ Hạnh, người đi qua, nếu có cơ duyên có được quả Khổ Hạnh thì làm việc gì cũng thuận lợi.
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, nghe nói chưa từng có ai thấy nó.
Hạt giống này là thật hay giả, nàng cũng không thể biết được.
Nhưng người này phí tâm tư đánh một bàn cờ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn tặng nàng hạt giống này ư?
Có điều, chắc là người đó sẽ còn đến nữa, nàng không tin không nắm được đuôi hắn!
Sở Kiều Tịnh vừa nghĩ vừa quan sát hạt giống trong tay, thực sự không nhìn ra được gì, thế là vứt vào trong không gian.
Bây giờ chữa bệnh cho họ mới là chuyện chính.
"Dư Đông tới khu Hắc Long lấy thịt quả Âm Dương sắc cùng với thuốc vừa rồi, sau đó đưa cho họ uống." Sở Kiều Tịnh nói xong, lại nhìn về phía Dư Nam: "Mấy ngày này, ngươi
và Dư Đông trông coi nơi này, bảo các thủ vệ của Y các đề cao cảnh giác, một khi có chút bất thường gì thì phải lập tức thông báo cho ta!"
"Vâng!"
"Vâng!"
Hai người vội vàng trả lời, ngay cả Dư Nam luôn cười đùa cũng tỏ vẻ nghiêm túc.
Sở Kiều Tịnh nhìn bên ngoài, mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống.
Nghĩ tới Dạ Chí Thần vẫn còn đang bị thương, nàng lại dặn dò mấy câu rồi thay đồ về Vương phủ.
Sở Kiều Tịnh vừa đặt chân vào tầm điện của Dạ Chí Thần, đã nghe thấy giọng nói chuyện bên trong.
"Tam ca, ta thấy huynh bị Sở Kiều Tịnh xấu... bị nữ nhân đó hạ độc rồi, nên mới luôn nói giúp nàng ta!"
"Hôm nay ta thấy Thượng Quan Trắc phi nói chuyện với một con thỏ bị thương, còn băng bó cho nó. Còn Sở Kiều Tịnh ấy à? Nàng ta chỉ biết nướng nó lên ăn thôi!"
Bàn chân vừa bước ra của Sở Kiều Tịnh chợt thu về, không kìm được mà quệt mũi mình một cái. Thất Hoàng tử này đúng là hiểu nàng, nàng thật sự sẽ nướng nó lên ăn đấy!
"Nướng thì đã sao? Nếu là bổn vương, bổn vương cũng nướng nó lên." Hình như Dạ Chí Thần không bắt được trọng điểm, hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường, vẻ mặt ngông nghênh.
Dạ Tinh Húc suýt chút nữa nghẹn thở mà chết, vỗ đùi đứng dậy.
"Ý ta không phải thế, ý ta là Thượng Quan Trắc phi tính tình lương thiện, đối xử với động vật nhỏ mà còn như vậy, sao có thể có tâm cơ được chứ? Tam ca, thái độ của huynh với nàng ấy bây giờ, lại còn bảo nàng ấy đổi cách gọi, huynh có mới nới cũ thế này, chẳng phải sẽ khiến người ta đau lòng à?"
"Từ trước tới nay bổn vương chưa từng thích nàng ta, sao có thể gọi là có mới nới cũ? Hơn nữa nếu, nàng ta thực sự không có tâm cơ, vậy làm sao đệ biết được những chuyện này?" Dạ Chí Thần nhìn hắn ta không chớp mắt, dường như đang đợi câu trả lời của hắn ta.
Trong đầu Dạ Tinh Húc chợt lóe lên một thứ gì đó, nhưng quá nhanh, hắn ta không kịp bắt lấy, chỉ có thể cương quyết phản bác: "Đương nhiên là trùng hợp rồi! Trước kia không phải Tam ca rất thích nàng ấy sao? Tuy thân phận nàng ấy không cao, nhưng dù là học thức hay tướng mạo thì đều là thượng đẳng cả. Tam ca, chỉ có kiểu nữ nhân này mới có thể sóng vai cùng huynh! Còn nữ nhân xấu xí ác độc như Sở Kiều Tịnh kia làm sao xứng chứ?"
"Bổn vương thấy với cái cổ họng này của đệ thì cả đời không nói được câu nào mới tốt! Nhớ cho kỹ! Sở Kiều Tịnh là Tam Hoàng tẩu của đệ! Nếu sau này đệ nói ra những lời như vậy nữa thì bổn vương sẽ hạ độc khiến cổ họng đệ câm luôn.
Sắc mặt Dạ Chí Thần lạnh băng, mặc dù nhìn qua vẫn mang dáng vẻ lười biếng, nhưng khí thế quanh người lại giống như có thiên quân vạn mã bảo vệ, khiến cho người ta không cách nào tới gần, cũng không cách nào phản bác.
Dạ Tinh Húc kinh hãi nhìn người trước mặt. Tuy rằng lúc trước hắn cũng bênh vực Sở Kiều Tịnh, nhưng không hề rõ ràng như lúc này.
Hắn lại vì Sở Kiều Tịnh mà muốn độc câm hắn ta á?
Hắn ta là đệ đệ ruột của hắn đấy!
Chắc chắn Sở Kiều Tịnh đã cho hắn uống bùa mê thuốc lú rồi, nên mới khiến hắn như bị ma ám thể này.
Không được! Sớm muộn gì hắn ta cũng phải để hắn nhìn rõ bộ mặt thật của Sở Kiều Tịnh!
Còn bây giờ... Dạ Tinh Húc nhìn Dạ Chí Thần, chợt cảm thấy cả người lạnh buốt.
Bây giờ hắn ta không thể trêu chọc hắn, hắn trúng độc sâu quá rồi, nếu nói nữa thì hắn ta sẽ bị hạ độc cho câm thật mất.
Sở Kiều Tịnh đứng bên ngoài nghe được lời của Dạ Chí Thần, vẻ mặt nàng cũng tràn đầy kinh hãi.
Dạ Chí Thần làm vậy là đang bảo vệ nàng ư?
Hay là do hắn không muốn Dạ Tinh Húc bị dáng vẻ giả tạo của Thượng Quan Ý lừa nên mới cố ý nói kiên định như vậy?
Thôi, mặc kệ hắn!
Dù sao sớm muộn gì hai người cũng phải ly hôn, ai sống cuộc sống của người nấy, bây giờ nghĩ nhiều thế cũng có ích gì đâu.
Nghĩ thế, tâm trạng của Sở Kiều Tịnh được thả lỏng hơn, nhấc chân đi vào trong.
"Một lần là ngẫu nhiên, nhưng lần nào cũng vậy mà ngươi vẫn coi thành ngẫu nhiên, đầu óc của ngươi... sợ là không thích hợp tới thế giới này đâu!"
Sở Kiều Tịnh vừa đi vừa nói, cuối cùng dừng trước mặt Dạ Tinh Húc, bình tĩnh nhìn hắn ta.
Nghe những lời chế giễu của nàng, Dạ Tinh Húc càng tức giận hơn: "Đầu óc của một đứa xấu xí nhà ngươi mới không thích hợp tới thế giới này ấy!"
"Tất nhiên là nàng đẹp!" Giọng nói nhẹ nhàng được phát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm của Dạ Chí Thần, khiến hai người ở đó đều ngẩn ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất