Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

"Chuyện này ông không cần lo, quen là được thôi, về phí chữa bệnh, chắc ông chủ Triệu cũng chẳng có, sau này sẽ trừ vào tiền lương, thế nào?" 

Lúc này ông chủ Triệu cũng đã hiểu ý của nàng, ông ta chợt thấy cảm kích vô cùng, hai mắt đỏ hoe. 

"Từ giờ, mạng sống của Triệu Trung sẽ thuộc về Hề công tử. Triệu mỗ không cần tiền lương, ta sẵn sàng ký khế ước người làm. Từ giờ trở đi, Hề công tử sẽ là chủ nhân của ta!" Ông chủ Triệu mặc kệ sức khỏe suy yếu của mình, gắng gượng quỳ dậy, vẻ mặt vừa chân thành vừa quả quyết. 

Mấy người Sở Kiều Tịnh không ngờ ông ta lại chọn như vậy, kí khế ước bán thân là sẽ bán mình đi, sau này không có nhân quyền, cả đời chỉ có thể làm nô lệ, Sở Kiều Tịnh bảo ông ta làm gì thì ông ta sẽ phải làm đó. 

Điều này khiến Sở Kiều Tịnh vừa kinh ngạc vừa cảm thấy mắt nhìn người của mình không sai. Nàng mỉm cười, nói đùa: "Nếu ta đoán không nhầm, nhi tử ông chuẩn bị thi Trạng nguyên phải không? Nếu đỗ, đến lúc đó con ông có một người cha làm nô lệ, chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao? Hơn nữa ta không cần nô tài, nếu ông cảm thấy nợ ta thì giúp ta quản lý Y các hẳn hoi là được!" 

Ông chủ Triệu nhìn Triệu Thành Tài, nhất thời có hơi do dự, sau khi suy nghĩ kỹ lời của Sở Kiều Tịnh, ông ta gật đầu: "Được, cho dù không ký khế ước bán thân, sau này Triệu gia vẫn sẽ coi Hề công tử là chủ. Thành Tài, con phải nhớ kỹ đấy!" 

"Nhi tử khắc ghi trong lòng!" 

Sau đấy, Sở Kiều Tịnh thật sự không thích cái cảnh bị người ta cảm ơn tới lui nữa, cho nên nàng dặn dò mấy câu xong thì bèn rời đi. 

Mấy người vừa về tới cửa Y các, Dư Đông đã vội vã ra đón. 

"Chủ nhân, người về rồi. 

"Sao thế? Sao bên trong hỗn loạn vậy?" Sở Kiều Tịnh nhìn vào bên trong Y các, lúc này bên trong đã loạn vô cùng, tiếng hét cũng tiếng rên rỉ vang vọng. 

"Sáng nay vẫn còn ổn, nhưng lúc trưa sau khi ăn cơm xong, tiểu nhị và đại phu của chúng ta bắt đầu co thắt dạ dày, cả người mất hết sức lực" 

"Đã kiểm tra cơm trưa chưa?" 

"Kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả. Không chỉ thế, khách sau đấy đi vào, một lúc sau cũng bắt đầu đau bụng" 

Sở Kiều Tịnh cau mày, nhìn về phía Dư Đông: "Sao ngươi không bị gì?" 

"Lúc trưa thuộc hạ vừa hay ra ngoài, lúc về thấy một đống người nằm trên đất, cho nên mới uống đan Thanh Độc người cho trước" 

"Vào xem thế nào đi" Vừa nói, Sở Kiều Tịnh vừa nuốt đan Thanh Độc, rồi dẫn đầu bước vào trong các. 

"A... Đau quá... 

"Mau cứu ta với... 

"A..." 

Vừa vào trong, tiếng rên rỉ lại càng rõ ràng hơn. 

Đan Thanh Độc không thể giải độc, chỉ có thể khống chế sự hấp thu độc tố, cho nên mấy người này có uống đan Thanh Độc cũng vô dụng. 

Sở Kiều Tịnh cúi xuống kiểm tra người dưới đất, rồi không khỏi cau mày lại. 

Mạch tượng bình ổn... Không giống trúng độc. 

Nhưng không trúng độc thì sao lại có nhiều người đồng thời phát bệnh thế chứ? 

"Dư Đông, lấy đồ ăn trưa nay tới đây" 

"Vâng!" Dư Đông trả lời rồi đi vào trong nội các. 

Một lúc lâu sau, hắn ta bê một cái bát ra, Sở Kiều Tịnh cầm lấy kiểm tra. 

Bỗng trong đầu nàng xuất hiện một dòng chữ: "Tên: Hoa hoa thế giới, đẳng cấp độc tố: Không rõ độc dược; đặc tính: không màu không vị, thủ pháp bình thường không thể 

phán đoán, bệnh trạng: vùng bụng đau đớn, tứ chi mất sức, không tạo thành tổn thương thực chất cho người, thành phần dược vật... cách giải độc.." 

Sở Kiều Tịnh nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong đầu mình, lại càng nhíu mày chặt hơn, thủ đoạn chỉ có triệu chứng không có tính tổn thương này là vì sao? 

Nếu nhắm vào Y các, vậy có thể trực tiếp hạ độc. Nhưng hạ độc kiểu này thì chỉ khiến Y các hơi rối loạn chút thôi. 

Rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là trò đùa ghẹo? 

Nếu người ở Y các trúng độc do ăn cơm, vậy những người vào sau thì sao? Tại sao lại trúng độc được? 

Thôi, giải độc trước đã rồi tính. 

Nghĩ tới đây, Sở Kiều Tịnh đi tới quầy đón khách, viết mấy vị thuốc lên giấy, đưa cho Dư Đông: "Ngươi đi sắc những vị thuốc này rồi chia cho mọi người uống. 

Sau khi đưa phương thuốc cho Dư Đông, Sở Kiều Tịnh tiếp tục quan sát tình hình bệnh nhân, và cả chuyện dị thường của Y các. 

Một lúc lâu sau, Dư Đông, Dư Nam và nhóm của Hạ Lan thần y mang thuốc lên, chia nhau đút cho mọi người. 

"A... đau quá... 

"Đau quá... lạnh..." 

Lạnh? Sở Kiều Tịnh ngẩn ra, rồi nhìn về phía người vừa nói. Nàng bước lên kiểm tra tình hình người đó, trong mắt chợt hiện vẻ kinh hãi. 

"Đợi đã, đừng đút vội." 

Mọi người nghe vậy liền khựng lại, sau đó thấy nàng đi xuyên qua đám người, kiểm tra từng người. 

Quả nhiên những người này trúng độc khác nhau. 

Độc của Hoa hoa thế giới chỉ khiến tứ chi mất sức, vùng bụng đau nhói, không thể xuất hiện cảm giác lạnh, thậm chí còn đổ mồ hôi vì đau. 

Nhưng trong những người này, theo thời gian trôi qua, lại bắt đầu cảm thấy lạnh. 

Bệnh trạng tưởng như giống nhau, nhưng lại khác biệt ở cảm giác nóng lạnh. 

"Đút thuốc cho những người có mồ hôi trên đầu trước. Những người khác ta cần quan sát thêm." 

Sau khi nghe nàng dặn dò xong, mấy người Dư Đông vội vàng làm theo. 

Sở Kiều Tịnh nhìn bệnh nhân mang triệu chứng khác trước mặt, lập tức cau mày. Không gian của nàng chỉ hiện ra đặc tính trong tình hình có dược vật, nhưng bây giờ thuốc đã vào trong cơ thể họ rồi, vì vậy không thể sử dụng kỹ năng này để xác định. 

Những người uống thuốc nhanh chóng khôi phục bình thường, đang giúp nhóm của Dư Đông chăm sóc những người khác. 

Sở Kiều Tịnh suy tư nhìn những người đã khỏe lại. 

Nếu không thể biết họ trúng độc gì, vậy phải nghĩ cách biết được thành phần của dược vật này. 

Hai loại thuốc có hiện tượng gần giống nhau, chắc thành phần cũng chỉ khác một hai loại thôi. 

"Hạ Lan tiền bối, ông tạm thời châm cứu giảm đau cho họ trước, ta cần nghiên cứu thêm triệu chứng của họ. 

"Dư Đông, Dư Nam, hai người các ngươi đi theo ông ấy, phụ trách hỏi những người này xem có từng cùng đi tới một nơi nào hoặc cùng ăn một loại thức ăn nào không?" 

Nói xong, Sở Kiều Tịnh liền kiểm tra những nơi khác trong Y các, nhưng đi một vòng vẫn không phát hiện gì. 

Chỗ sảnh, vì được châm cứu nên tiếng kêu đau đã giảm bớt, nhưng họ vẫn uể oải thất thểu ngồi hoặc nằm trên đất. 

"Chủ nhân, bọn ta đều đã hỏi rồi, những bệnh nhân đến sau đều không ăn cùng một loại đồ ăn, nơi duy nhất bọn họ từng cùng đến chính là Y các" 

Nghe vậy, Sở Kiều Tịnh lại càng nhíu mày chặt hơn. 

Xem ra người hạ độc chỉ có thể ra tay ở Y các thôi. 

Không ăn gì, vậy thì chỉ có thể là hít vào. 

Nhưng người đó không thể nào rải độc sau khi vào được, Y các phòng bị nghiêm ngặt, nếu làm vậy, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy, bởi vì hành động đó quá bắt mắt. 

Nàng vừa kiểm tra một vòng, không phát hiện có bột thuốc dư thừa, vậy chắc chắn là phải rải vừa đều vừa ít, mà sức người thì không thể hoàn thành được việc đó. 

Trừ khi... 

eyJpdiI6ImxMbmkyYURSXC8rMnFSeE9hRExpeGxRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpEblVKQlwvbG1ZSWJsdVZaOUNpVk14Y3pJTzZKNmVWVmhEVVpJT25kVURReE55MXI5QVRGbWpVVzM0a1NkdjNBb0hFXC96VSt3alk3bEw3ZHgxUjJNdUx0RnBcLzlsNnF1S1RCT2JYeVJleVVuXC9TdUc3MnRjS1wvaHcwM0JvR3hLcE1ISDBrVEI3aTRzXC84OG1xMGQ3YVFoNFczdVVXUEpuNWR0VVlIbzR2N0JIdk15aEpPZ09iN1B2S3Jqb1pzdzBJdXdKWm50MlREeFhQTit2aEFZUU40RXpxb1pDNE1oYkJaQlMzazR6YTNFQ3lqdnN1UEE5NmlOeGhpUTFvVTQ3b3pxcTRSRWlhcW95a1NMXC82dE9IWlB4c2Nkc1FLbkxON0dRV1RHeGhSRHlmbUlJREc1ZzdQUmVzbkM5Q3RJR0JObzU4NmpoOE9SQW1sVzRZTFA2a2ppN21pV1JubWZIRlBCM2MzOGs3UGF2aGxOVFFYbUlMTlJIVG8zZTduXC83NWZ5S3cyd3I1d2xKRjg4YXJYSVwvQWlLK2RQY0hcL1wvWlwvZXU3bnNCQ2JORE9jMlZRMFpzZklGUXVKdjFCVk5TcDA2bkJpSTNSSE1sckM0TmNqenQrN1pVUVBnPT0iLCJtYWMiOiJiNGUxNGExNWZjY2JmZDYwNjc5OGRjOGI1NWRhYjdmMTZkZjRhNGMxOTgyNzFiMWQyZDM4MmUxMGQ0ZTk1Njc2In0=
eyJpdiI6IlRhQkIrOFhNOStLMjFDelFGaDJXRHc9PSIsInZhbHVlIjoiTk9TWHlQSmhhZXN2RlYySE14aUY3cXk5UXRnREdTT2VzdXFYYW9TcFlmeXpPUnVpM1dheE9uNzNYYkF4eFwvd1JwbnpTSzJDYkxcL0xEV0hTZ1R3V0xXNzlPOUdQUUdzajZQXC9POWdkTCswRFwvd1dIc3UyWFpjMzBJUmcwbCtkUCtMVGFEQkIzTFwvOFRTQitia2MraUdJTjl0VjhJd0RmNVRWY0pVVGgwaHlzT251QnpVUjRTUFZ1NzVQXC9pc3VnNVFlYUpSczFHMkVJa1MyNmV6ZjBZV0dcL0h0TW52ZVpMQjlQcEFsZUw1ZTQ2ZTRMWGtRNkZtMHMyUGRLWTNvR3Fad29EQno5ekt5YzdqYStUNmp4eGl4S3cramRYYWgrSTRJOXc1S05RUmtoQm51cVVxMU5tUVlqTGlwV0MydFVjUmlhYXIyXC9JcUdvT3NhbDZtY3k0bHk2K1E9PSIsIm1hYyI6Ijg0Yjg4ZGYwYzM0NTcwNTA1MTM3YzFlNTU2OGNiMDI1MDc5OTU1NjIyYjVjYjM3YTU3Mzk1YTJmMWMwNmI1ODUifQ==

Sở Kiều Tịnh chỉ vào lỗ thông gió, nhìn về phía Dư Nam: "Ngươi lên xem xem trong đó có thứ gì không."

Ads
';
Advertisement