Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Vì vội vàng nên mấy người đi thẳng vào trong phòng, nghĩ đến câu nói lúc trước, Triệu Thành Tài mở cửa sổ ngay lập tức, sau khi không khí được lưu thông, không khí trong phòng đã tốt lên rất nhiều. 

Lúc này ông chủ Triệu đang nằm im trên giường, khuôn mặt xám đen, ngay cả môi cũng thâm đen. 

Sở Kiều Tịnh vạch mí mắt ông ta lên, rồi nhìn màu đồng tử của ông ta, sau đó đứng thẳng dậy. 

"Phần gan của ông chủ Triệu có vấn đề, chức năng của gan suy giảm rất nhiều, tố chất thân thể cũng sa sút, đây là nguyên nhân phát sốt." 

Sở Kiều Tịnh cố gắng dùng những từ cơ bản nhất để giải thích cho họ hiểu. Nói cách khác, ông chủ Triệu đang bị xơ gan. Lúc ở Y các nàng phát hiện sắc mặt của ông chủ Triệu vàng vọt, mắt cũng vẩn đục, đôi khi ông ta sẽ dùng tay sờ vào vùng gan của mình, lúc ấy nàng đã phán đoán là phần gan của ông ta có vấn đề, nhưng lúc đó nàng cũng chẳng nhắc nhở thật lòng, mà ông ta cũng chẳng để tâm. 

Bây giờ phần gan của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng, may là vẫn chưa tới mức trở thành ung thư gan. Nếu không dưới tình hình không có thuốc hiện đại, cho dù nàng trị được thì cũng phải mất rất nhiều công sức. 

"Gan! Vậy phải làm sao?" Triệu mẫu nghe thấy gan có vấn đề thì lập tức như sét đánh ngang tai. Tuy bà ta không hiểu y thuật, nhưng mưa dầm thấm đất nên bà ta cũng biết ngũ tạng vô cùng quan trọng với con người, gan là một trong ngũ tạng, tất nhiên cũng quan trọng. 

Lần này Triệu Thành Tài trầm ổn hơn, lo âu hỏi: "Thần y, cha ta có thể cứu được không?" 

"Tất nhiên, nếu không ta đã không tới đây" Sở Kiều Tịnh thản nhiên, nói rất nhẹ nhàng. 

Hạ Lan thần y đã có vài lần nhìn thấy sự bình tĩnh và thành thạo trong việc điều trị bệnh nhân của nàng rồi, ông ta không còn kinh ngạc như trước nữa, lúc này, ông ta chỉ nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ. 

Nếu để người ta nhìn thấy Hạ Lan thần y đại danh vang vọng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn một công tử trẻ tuổi, nhất định họ sẽ bị sốc nặng. 

"Giờ ta sẽ châm cứu cho ông chủ Triệu để cải thiện chức năng trao đổi chất của gan. Làm phiền Triệu phu nhân đưa Dư Nam đi sắc thuốc trước. 

Có chuyện trước đó nên lúc này Triệu mẫu không dám náo loạn gì nữa, bà ta gọi Dư Nam cùng đi tới phòng bếp. 

Thấy nàng định châm cứu, Hạ Lan thần y vội vàng đỡ ông chủ Triệu dậy. Hành động ấy khiến Triệu Thành Tài chợt kinh ngạc giật mình, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại, trong lòng lại càng khâm phục Sở Kiều Tịnh hơn. Người có thể để Hạ Lan thần y cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ, chắc cũng chỉ có một mình nàng thôi. 

Hai người Sở Kiều Tịnh như thể đã quen rồi vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Sau đó nàng nhét một viên thuốc màu tím vào trong miệng ông ta. 

Đây là thuốc nàng mới nghiên cứu ra, có thể cân bằng nội tạng bên trong, tiêu viêm, tăng mạnh khả năng miễn dịch của cơ thể, có thể nói là phù hợp với bất kỳ người bệnh 

nào. 

Sau đấy nàng mở túi đựng châm bạc ra, vô số châm bạc có độ dài ngắn khác nhau được xếp gọn gàng bên trong. 

Nàng lấy ra từng cái một, lần lượt đâm xuống các huyệt vị của ông chủ Triệu, Hạ Lan thần y ở bên cạnh lấy ra một quyển sổ, vội vàng ghi chép gì đó. 

Triệu Thành Tài dường như đã quen sau những cú sốc liên tiếp rồi, hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn người ngồi trên giường không chớp mắt. 

Cây châm bạc đâm vào cơ thể, thời gian dần trôi, sắc mặt của ông chủ Triệu cũng dần dần trở nên hồng hào. 

Một lúc lâu sau, lông mi của ông chủ Triệu động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra. 

"Cha! Người tỉnh rồi!" Triệu Thành Tài vô cùng kích động, vội vã đi lên. 

Ông chủ Triệu nhìn nhi tử mình một cái, sau đó lúc nhìn thấy Sở Kiều Tịnh, vẻ vui mừng lóe lên trong ánh mắt, sau đó là vẻ hổ thẹn. "Hề công tử... 

"Trên người ông vẫn còn cắm kim châm, đừng cử động lung tung" Sở Kiều Tịnh thấy ông ta định ngồi dậy thì vội vã ngăn cản. 

Ông chủ Triệu liếc nhìn người mình, hổ thẹn lắc đầu: "Hổ thẹn quá, Triệu mỗ thấy hổ thẹn quá. Hề công tử đại nhân đại lượng, không tính toán lỗi lầm của tại hạ đã đành, giờ lại còn tận lực giúp đỡ chữa bệnh cho tại hạ. Là do lúc đó tại hạ bị ma xui quỷ khiến nên mới có thể làm điều dại dột như vậy!" 

"Ông không cần tự trách, sở dĩ ta chữa bệnh cho ông là bởi vì ông đã nuôi dạy được một đứa con hiếu thảo. Còn về phần những chuyện khác, ông vẫn phải trả tiền chữa bệnh" 

Vừa nhắc tới tiền chữa bệnh, trên mặt ông chủ Triệu lộ ra vẻ gượng gạo. Đang định nói thì bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào. 

"Phu nhân, bà cho chúng ta vào thăm ông chủ Triệu đi" 

"Không phải ta không cho các ngươi vào, mà là thần y đang chữa bệnh, các ngươi có xin nghỉ với phu tử không mà đã chạy tới đây rồi?" 

Nghe thấy thế, Triệu Thành Tài liền gật đầu thứ lỗi với Sở Kiều Tịnh, sau đó đi ra ngoài. 

Chưa được bao lâu, tiếng ồn ào đã dừng lại, mấy người Triệu Thành Tài cũng đi vào. 

Dư Nam tới cạnh Sở Kiều Tịnh, nhỏ giọng nói: "Nghe nói là những đứa bé lang thang được ông chủ Triệu cứu tế. Ông ta tụ tập họ lại với nhau, còn mời phu tử, hôm nay nghe bảo ông chủ Triệu bị bệnh cho nên nháo nhác đòi vào thăm. 

Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu, không ngờ cứu tế ăn mày mà Triệu mẫu nói trước đó là thế này. 

Không chỉ cung cấp ăn uống, mà còn mời phu tử đến dạy học cho họ. 

Chuyện này càng khiến Sở Kiều Tịnh chắc chắn hơn rằng mình không cứu nhầm người. 

Lúc này Triệu mẫu thấy ông chủ Triệu đã tỉnh thì chợt che miệng, không thể tin được, nước mắt chảy dài, qua một lúc lâu mà vẫn không nói được một chữ nào. 

Ông chủ Triệu nhìn bà ta, trong mắt có sự cảm động: "Được rồi, đừng khóc nữa, cẩn thận để thần y cười cho" 

Triệu mẫu vội vàng lau nước mắt, kéo Triệu Thành Tài quỳ trên đất. 

"Trước đó ta đã đắc tội thần y, thần y đại nhân không trách lỗi tiểu nhân, còn chữa bệnh cho phu quân ta, ta và nhi tử ta dập đầu với ngài! Nếu có kiếp sau, bọn ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ơn đại đức của ngài" 

Sở Kiều Tịnh không ngăn họ lại, nàng đứng thẳng lăng, thản nhiên nhận bái lạy. 

Bởi vì nàng biết, nếu ngăn cản thì sẽ khiến cả nhà họ càng thêm gánh nặng. 

Hai người dập đầu xong, Sở Kiều Tịnh mới đỡ Triệu mẫu đứng dậy. 

"Phu nhân mau cho ông ấy uống thuốc đi, sau khi uống xong, cũng đến lúc hành châm rồi." 

"A! Vâng" Triệu phu nhân tỏ vẻ kích động, vội vã bưng bát thuốc trên bàn lên, cẩn thận đút cho ông chủ Triệu. 

"Hôm nay sau khi rút châm ra, ông phải nghỉ ngơi thật sớm, không được vận động, ba ngày tiếp theo, mỗi ngày ta sẽ tới hành châm, sau đó chỉ cần uống thuốc trong thời gian dài, khoảng tầm nửa tháng là được." 

Sở Kiều Tịnh vừa rút châm vừa dặn dò. 

Ông chủ Triệu cảm thấy rất hổ thẹn, cứ ngập ngừng mãi, vô cùng do dự. 

eyJpdiI6Ikw0dit1b3pFWDlRQmViMnE5MkVGNEE9PSIsInZhbHVlIjoiNkk3Q2I4bHFMT2RWQVRva1wvUlhvazRlVkZBSFwveE5QT2ZPNkxBVERvdHpUbzBzRXoxOGY1enM1aHNBbW5OdFViNm9LQXFmQ0VHdGlWbGg1eVVTK1czK3hQTzZtbG91ekljZTNxOFkxWms3ZmhCUXdNZXBcL0NjZCtmUXRER2RYZTVxc3FHRVU3REVkVW5BR2lZOWRQRFJna3VMMVBBRmpqc2RidGdZQ2haclFmVzFLc0pjMVpHemRnM2llVEtjTnhGYWk2U1MybXBhTVJYMnR6cXVGbk1NMFBcL21UWHF0RTlRVEZMTW5TaVRZb0hsS3BEY2ZsVWt3STV4WTBYODBhd2xmRUwwOWg3bWszVThwWEt0ZDRtRXV4emJ6RjJGNG5yR2dPZWlYN3JXa1dkRTVnUHl6WlVocVJmZVhHXC9cL2RSWWU4ZFl3MmpxTGtUejg3N05LamNKejdTa091V0FxKzFzeWxqYkkwZnJwdUN6cUdlb0oxOW5QZ2RLNkhObHJcL0R2Vm1NSEhUcFhPVGE4bXorM3U4Wm9cLzk5Yk95M1VVT1pcLzM4QnVmXC9icTJ0WmRJeVU3dzF4azhGQkJ0dktmM20yRjlDUWhpQUhweFRuT0w5RnlYOHF2ZG9RazdrNDl3dURGb1wvd21tRXZSaDhWOW1kUWxUNUM0NCtBWWVzYndva216WkxDZHFqaGlWV1BhaEs3Y3NXZ2hyODdPU3ZqdUI1UjZRWTdNMkVyRExHcUtMXC94VFMwb2QrUWl4VGh3SmRqYWlCd3ZCT1p5RHZ6TXhiT1cxZzYzWVwvTGVSazFvbTFWcUxGNlpUdVprTlwvdEhNPSIsIm1hYyI6ImQyNzA5MTRiYjFlZDg5NmFkMjgwMzdjYTVmYmY5MzU3YWRjYmExNzVjZjQ3MWM1Yzc1YmQyNjczYTk2NDNkMGQifQ==
eyJpdiI6ImFFeXpNSnlmMlEwZFNIeTJsV3I3Y3c9PSIsInZhbHVlIjoiNlZ3WndiZUNCQ3hcL1pLWVwvTnVLVWt4VXRzbzA2RUtFdXBuamw5ZU9xYnViUUhUXC9cL215QnJYXC9yb2pMallMZzYzSWplbHRTWUptT0V3S0UyXC8xcEdaRUlwdGdqK0VldkRcL2orbmxEblwvXC80WjRMNlwvbnRpSUhtQ1VrS0xQaEJtT3J1RGt0aVNRcm5QOWYyM0hQSU9NRkJoQ0NZQk9TWWFzYzBzcWdZVGN2b0J3djNQNmJWM3daM2VPaVYxVmVZZ01vd1RoMVZHNnJcL0dhS1k3ajhkYjJjdXNTWWVuZlZtNGpBTlU2bjQzQlYxRkhqcUpvdFZuTHdISktRVUJFNGxlWmUzWUlmN1R5azV1SHdtY2RHc0tZNmVjdEtlQ0xjWEdJSlh2YThlSFQydUFLNW9jREFJXC9JMStYWmhDb1FSNXVjdlwvQ2h2Y0lPcTZYOGpLMzNKUFpUUEFiNDlvdEswcXBzT0FZZU5wQkxpRVlJbEFOMjNWcE1pSFZUTTI2VU9CaUppb1RKRHEyMDRWWmNTcDBXNnRqVjJcLytCSlc0d3VZeUVYdFNvRFFkNGR3dE10Q3RpZ3gwYlEwb1d4b2VscWpIRUZjRlRJZjZBQlZoa1g1TktHWTJvWmUzVGttSmNtMGdVa0RkUzd5R252ZXhqeUpYcTBRWFBnVVczODlCYVkyeGp6ekNxcnB3K2MzeXNXem1kaEFOVzJvZE90ckREVXZwYUJIR0tCdTJzdUwzZ1U9IiwibWFjIjoiZTJlZGQxYmE5ZGM1ODRjYjM4ZTRkNmM3MDgxNDc2ODcyODVhZjE1Y2U5NjhjOTI5OWYzMjBjYjVkYTEyNzA0MyJ9

"Ý của Hề công tử là muốn thuê ta làm phó quản sự sao? Tuy tại hạ là ông chủ của Hồi Xuân Đường, nhưng quy mô của nó còn không bằng một phần mười Y các"

Ads
';
Advertisement