Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

"Mẹ! Mẹ đừng nói nữa! Cha đã nói chỉ có Hề công tử mới có thể cứu được ông ấy rồi! Mẹ thế này là đang hại cha đấy!" Triệu Thành Tài nghe mẹ càng nói càng quá đáng, khiến hắn ta vừa sốt ruột vừa lo lắng. 

Thấy hắn ta nói như vậy, Triệu mẫu lập tức không kìm được sắc mặt, trong lòng bà ta, nhi tử vẫn luôn hiếu thuận, không ngờ bây giờ lại nói ra lời này với bà ta: "Con đang nói cái gì vậy? Cái gì mà ta hại cha con, người hại cha con chính là tên bất hiếu nhà con đấy. Con không đi cầu Hạ Lan thần y mà lại tìm một tiểu công tử, có tác dụng gì? Ta hạ mình như vậy là vì ai chứ, còn không phải là mong cha con sớm ngày khỏe lại sao!" 

Càng nói, Triệu mẫu càng tủi thân, nước mắt không kìm được chảy xuống. 

"Còn cha con nữa, nếu không phải trước đây số tiền kiếm được ở Hồi Xuân đường đều dùng để cứu tế đám ăn mày kia hết thì bây giờ cũng không đến mức phải bán hết đồ đạc trong nhà để trả tiền chữa bệnh. 

"Bình thường ta sống vất vả với ông ấy, nhưng ta không hề có một lời oán trách. Ông ấy bị bệnh, ta tìm mọi cách cầu người chữa bệnh. Còn nhi tử như con thì hay rồi, bây giờ còn dám nói ta hại cha con!" 

"Rốt cuộc đời trước ta đã tạo nghiệt gì thế này!" 

Triệu mẫu càng nói càng tủi thân, thậm chí sau cùng còn vỗ đùi khóc lớn. 

Sở Kiều Tịnh không khỏi liếc bà ta một cái, hóa ra trong nhà ông chủ Triệu là thế này, thì ra còn cứu tế ăn mày, không ngờ tính cách của ông chủ Triệu còn có mặt khuất như vậy. 

Triệu Thành Tài nhìn thấy mẹ mình như vậy thì hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống bên cạnh mẹ: "Mẹ, ý con không phải thế! Ý con là ... 

"Đây là nhà ông chủ Triệu đúng không?" Triệu Thành Tài còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng hỏi thăm, ngay sau đó có hai người đi vào. 

"Chủ nhân! Cuối cùng cũng tìm được người rồi, ta còn tưởng người như ông chủ Triệu, phủ đệ sẽ là trong phố xá sầm uất, ai ngờ lại ở nơi hẻo lánh xa xôi như thế." 

Dư Nam thấy Sở Kiều Tịnh thì mắt sáng lên, miệng không ngừng lầu bầu. 

Đôi mắt của Hạ Lan thần y lúc này cũng tràn đầy ánh sáng, vừa nghĩ tới chuyện có thể nhìn thấy Sở Kiều Tịnh chữa bệnh là trong lòng ông ta lại tràn đầy sung sướng. 

"Ta đã lấy thuốc tới rồi, còn chưa bắt đầu đúng không?" 

Vẻ mặt Triệu mẫu đang tràn đầy đau khổ, nhưng khi nhìn thấy hai người bước vào, bà ta lập tức sửng sốt, cho đến khi Hạ Lan thần y mở miệng, bà ta mới ra vẻ kinh ngạc. 

Đây là... Hạ Lan thần y... bà ta đã nhìn thấy bức ảnh của Hạ Lan thần y trong thư phòng của phu quân mình. 

Sau khi nhận ra, bà ta vô cùng kích động, bước nhanh về phía trước. Không để mọi người kịp phản ứng, bà ta đã quỳ xuống trước mặt ông ta: "Hạ Lan tiên sinh! Xin ngài hãy cứu phu quân ta, xin ngài cứu phu quân ta. 

Hạ Lan thần y nhìn nữ nhân đang quỳ trước mặt mình với vẻ mặt khó hiểu: "Triệu phu nhân, bà làm gì thế? Không phải Hề công tử đã đồng ý chữa cho ông chủ Triệu rồi à?" "Chuyện này... Hề công tử.." Triệu phu nhân tỏ vẻ gượng gạo, không biết nên nói gì. Cuối cùng nghĩ đến chồng mình vẫn đang nằm trên giường, bà ta liền nói thẳng: "Tuy Hề công tử y thuật cao minh, nhưng phu quân của ta mắc bệnh lạ, ngài kiến thức rộng lớn, có khi đã gặp qua rồi, làm vậy chẳng phải là tiết kiệm thời gian chữa bệnh ư? Mong Hạ Lan thần y ra tay cứu giúp, cho phu quân ta một cơ hội sống sót." 

Triệu Thành Tài muốn nói gì đó, nhưng hắn ta sợ mẹ mình sẽ suy nghĩ nhiều, vì vậy chỉ có thể nhịn xuống, thở dài, quay lưng đi. 

Cuối cùng Hạ Lan thần y cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, niềm vui ban đầu khi ông ta bước vào cửa đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự u ám. 

Trên đời này, dù là mặt y thuật hay lĩnh vực khác, có rất ít người mà ông ta bội phục, nhưng Sở Kiều Tịnh lại là người duy nhất khiến ông ta bội phục cả về nhân phẩm lẫn y thuật. 

Vì vậy, ông ta tôn trọng nàng từ tận đáy lòng, và sự tôn trọng này không liên quan đến tuổi tác hay thân phận! 

"Ý của bà là công tử nhà ta không xứng chữa trị cho phu quân bà?" 

Hạ Lan thần y dùng công tử nhà ta chứ không phải Hề công tử, đây đã gián tiếp nói rằng ông ta là thuộc hạ của Sở Kiều Tịnh rồi. 

Hơn nữa, từ khi quen ông ta đến giờ, Sở Kiều Tịnh chưa từng thấy dáng vẻ u ám lạnh lùng, đầy uy nghiêm này của ông ta, điều này khiến nàng chợt cảm thấy có chút ấm áp. 

Ông ta đang bảo vệ nàng. 

"Không... không phải..." Triệu mẫu thấy vẻ mặt Hạ Lan thần y khác lạ thì bèn vội vàng xua tay. Nhưng những gì ông ta nói khiến bà ta thấy khó hiểu, bà ta muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói gì. 

Hạ Lan thần y hừ lạnh một tiếng, hất tay áo: "Nếu trên đời này có bệnh mà công tử nhà ta không thể chữa khỏi, vậy thì ai đến cũng vô dụng! Nếu công tử nhà ta nói người này có thể chữa khỏi, vậy cho dù là Diêm La vương có tới cũng không cướp người đi được." 

Câu này không những khiến người khác ngẩn ra, mà ngay cả Sở Kiều Tịnh cũng ngẩn người. 

Hạ Lan tin tưởng nàng nhường nào mới có thể nói ra lời ngông cuồng như vậy chứ. 

Có điều... ông ta nói đúng! 

Người nàng muốn cứu, cho dù là Diêm Vương tới cũng không thể cướp người đi! 

"Chuyện này... Làm sao có thể!" Triệu mẫu tỏ ra không thể tin được, nhưng nhìn thấy sắc mặt Hạ Lan thần y rất nghiêm túc, không giống nói đùa, trong lòng bà ta chợt thấy không chắc chắn. 

Thấy bà ta như vậy, Hạ Lan thần y càng thêm tức giận, quay đầu nhìn Sở Kiều Tịnh: "Công tử, nếu đã có người không biết tốt xấu như vậy thì giờ chúng ta về đi!" 

Tuy ông ta rất muốn xem Sở Kiều Tịnh chữa bệnh, nhưng không thể để nàng chịu tủi thân được! 

"Đúng thế, chủ nhân à, chúng ta đi thôi. Có người coi ý tốt của chúng ta thành ý xấu, chủ nhân rộng lượng không thèm tính toán chuyện ông chủ Triệu gây chuyện ở Y các, đích thân tới đây chữa cho ông ta, kết quả người ta còn chẳng thèm nhận ơn! Thuộc hạ thấy cứ mặc xác sống chê bọn họ đi!" 

Nói rồi, Dư Nam đứng bên cạnh Sở Kiều Tịnh lườm Triệu mẫu đang quỳ ở dưới đất, mặt đầy vẻ kinh ngạc. 

Sở Kiều Tịnh lạnh nhạt gật đầu, nhấc chân chuẩn bị rời đi. 

Ai ngờ Triệu Thành Tài thấy vậy liền vội vã chạy qua, quỳ trước mặt nàng. 

"Thần y, cầu xin ngài đừng đi, xin hãy cứu cha ta, ta thay mẫu thân xin lỗi ngài, ta dập đầu với ngài!" 

Nói rồi, Triệu Thành Tài quỳ dưới đất, dập mạnh đầu, mỗi một cái dập đầu đều khiến người ta phải sợ hãi. 

"Thành Tài.." 

"Mẹ, người đừng nói nữa, người muốn nhi tử phải dập đầu tới chết thì người mới cam lòng sao?" Trán của Triệu Thành Tài đã sưng đỏ lên, khiến người ta có chút cảm động. "Không phải vậy!" Triệu mẫu bày ra vẻ hoảng hốt, bà ta vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Sở Kiều Tịnh, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Thần y, là mắt ta mù, đều là lỗi của ta, xin ngài 

hãy cứu phu quân ta đi! Tất cả là lỗi của ta, chỉ cần phu quân của ta khỏi bệnh... Chỉ cần khỏi bệnh, ta sẽ... Ta sẽ đến trước cửa Y các chịu tội mỗi ngày! Xin ngài... hãy cứu ông ấy!" 

Sở Kiều Tịnh cau mày nhìn hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất, cảm thấy vô cùng bất lực, cái bệnh cứ hơi tí là quỳ gối của hai mẹ con nhà này giống hệt nhau. 

Nhưng ông chủ Triệu có thể có một người nhi tử hiếu thảo và một phu nhân yêu thương ông ta thế này, thực sự hiếm có. 

eyJpdiI6IkdSTlBQT003bHJrM2ZKaTdrZVFtY2c9PSIsInZhbHVlIjoiQytlbWlySUpcLzRvZzFKaDVIaUdmdVZNSzVLUkF1TzlWSGFReXJzNVwvaUgrZE9yUXJhTWpcL2d4bXB4WU9qeXdjeG41MGtRVnYwbGUrUVFUaThCVFdORnJtQjFBa2JPVW9IdStrT2dGSzVjd1wvRUxwV2liU3lzSFBNUXNHK2Y0N3l1XC9JbE5JYWFRXC8yaWxBZlhic3lcL05KSmsrcGMrWVB5a1FGVG5naTZjaFZYRkhNb2U0T292bVphRjZWWGdVNzZwM3d6RytlbVpMT3FrXC9HOW9kUVQxdVZOTjY0VXhsd3BHUGc3NnpDN3lma1YrbWVKdGtwZytOSlBMMjJkTEJsSFhxIiwibWFjIjoiNWQwMmRjMTc1OGUzNjYxMGUxYzRiMWI1MTdlYjI3NDcxMzU2MTk1NjgzNTVhNGY5ZWQ0OTk5OGIzMTllZmIzNCJ9
eyJpdiI6IlwvUlgzbW40K0ZuZ3oxaTlkdHAzMW13PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImYzVW5VQjJcLzRORFA3MythQTZ3K3JSemtRekxQRFhoSll0ZzVpbVNQNHByeWpBMDFtNDU4bW9mdUZDcStTZWYwMkpOM1VkXC9LeVVZQ0JEY3gxOXZ0T0NCZDArdktNNGdWemNTQTJGZk84UU5zTXNBWEo4NExmT3FjcXRueEtaM0FhNFdIQUZwK1R0NDBMRHp5S2REa1ppanBUeGxjdEJZXC9kdUV0clU2WnNCVlVmeE5DOXRjWGdYNnBZMmZGSG1Lb2p2d2c2UGtyZG43VU5nVVA3b2tXTUlsWlpGanVzdVlYR1ZUSEVWXC9jRE1YQmx2aVZ0NFFvWnlrTXFUdlRQelJZdms5OXhcL3VHR09xdVVHZzJhZHRZa1wvXC9aR1Z1djAzZ2Y1OUJOcmg4VTZwWT0iLCJtYWMiOiI1ZmFkNDAwMWFiMjcyMjYwNGIzNTMyYjY5YjIwZjY4NzA2Y2I0MTUzYzA3ZmMxN2MyMjM2Y2QwZDRlZjFkNTE0In0=

"Đứng dậy đi, đưa ta đi gặp ông chủ Triệu!"

Ads
';
Advertisement