Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Có vẻ Sở Kiều Tịnh ngủ không được thoải mái lắm, nàng càu nhàu dụi đầu vào vai hắn, sau đó bĩu môi nhíu mày, vẫn cảm thấy thiếu gì đó, cuối cùng nàng nằm luôn lên chân hắn, lúc này khóe môi nàng mới cong lên nở nụ cười hài lòng, hai hàng lông mày giãn ra. 

Từ đầu tới cuối, hai tay Dạ Chí Thần luôn cứng ngắc giữa không trung, quan sát từng cử động của nàng. 

Cuối cùng nhìn thấy nàng nằm lên đùi mình, thần kinh toàn thân Dạ Chí Thần gần như đều căng lên. 

Mùa hè mặc quần áo mỏng, hơi thở nóng ẩm của nàng gần như xuyên qua lớp vải, thấm vào da bụng dưới của hắn, cảm giác tê dại như lan ra khắp người. 

Hơi thở của Dạ Chí Thần lập tức trở nên rối loạn, hắn cố gắng điều chỉnh nhịp thở, trong mắt chậm rãi hiện lên dục vọng. 

"Chết tiệt!" Dạ Chí Thần không kìm được mà thấp giọng chửi một tiếng, khi hắn định dịch chuyển đầu nàng hướng ra ngoài thì lúc này "phập" một tiếng, phi tiêu xẹt qua trước 

mặt hắn, cắm chặt vào thành xe phía sau. 

Dạ Chí Thần ngay lập tức trở nên cảnh giác, hắn nín thở, nhẹ nhàng vỗ lên mặt Sở Kiều Tịnh, muốn đánh thức nàng. 

Sở Kiều Tịnh cảm nhận được có người vỗ vào mặt mình, nàng quơ tay hất tay hắn ra, bất mãn chu môi: "Ưm... Đừng nghịch!" 

Đây là lần đầu tiên Dạ Chí Thần thấy Sở Kiều Tịnh ngây ngô thế này, hắn chợt sửng sốt, ngọn lửa mà hắn vừa mới kìm xuống lại lần nữa bùng lên. 

Hắn cắn răng, tai khẽ chuyển động, hơi thở của thích khách bên ngoài xe ngựa càng lúc càng gần. 

Thấy nàng vẫn chưa tỉnh, Dạ Chí Thần bất đắc dĩ nhẹ nhàng bế nàng lên, nội lực cuồn cuộn quanh người, thành xe ngựa bay tứ phía, hẳn bế nàng bay lên, vững vàng đáp xuống mặt đất. 

Một đám người đeo mặt nạ lập tức chạy tới, vốn tưởng rằng hôm nay phải đối phó với hai người, không ngờ một người trong đó lại trở thành gánh nặng, điều này khiến đám người đeo mặt nạ mừng rỡ. 

"Ta khuyên Thần Vương hãy khoanh tay chịu trói đi, kẻo phải mang theo gánh nặng này chịu khổ nhiều hơn!" 

"Bớt nói lời nhảm nhí lại! Ra tay đi." Trong mắt Dạ Chí Thần đầy địch ý, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm. 

Thấy vậy, tên đeo mặt nạ phất tay, một nhóm người cùng nhau lao về phía Dạ Chí Thần. 

Dạ Chí Thần giơ chân quét phăng người xông lên đầu tiên ngã xuống đất, sau đó hắn xoay người lại, tên đeo mặt nạ va vào chân Sở Kiều Tịnh. 

Hắn lần lượt đối phó với đám người đeo mặt nạ, nhưng ngặt nỗi lượng người hai bên không đồng đều, Dạ Chí Thần bắt đầu lực bất tòng tâm, trúng liền hai đòn vào vai và lưng. 

Máu lập tức tuôn ra, bắn lên mặt Sở Kiều Tịnh. 

Bởi vì chao đảo và máu nóng bắn lên mặt, Sở Kiều Tịnh không khỏi nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra. 

Đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú được phóng đại của Dạ Chí Thần, khóe miệng có vết máu, lúc này hắn đang lạnh lùng nhìn xung quanh. 

"Ngươi là... Dạ Chí Thần?" Ánh mắt Sở Kiều Tịnh hơi mơ màng, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo. 

Dạ Chí Thần nghe thấy giọng nàng mà mừng rỡ, cúi đầu nhìn người trong lòng. 

"Có phải ngươi lén uống rượu vang không... Ta cũng muốn uống" Nói rồi, Sở Kiều Tịnh vòng tay lên cổ hắn, mặt nhanh chóng áp sát, dùng đầu lưỡi liếm láp khóe miệng hắn. 

Dạ Chí Thần cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua, hắn sững sờ tại chỗ, kinh hãi nhìn kẻ gây chuyện trước mặt. 

Nhưng Sở Kiều Tịnh lại bĩu môi, nhíu mày bất mãn: "Sao mùi này lại khó uống thế?" 

Đám người đeo mặt nạ xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng vô thức trợn trừng mắt. 

Bọn chúng liều mạng đuổi giết, thế mà hai người này lại ở đây tán tỉnh nhau, coi thường bọn chúng hết mức. 

"Hừ, không ngờ Thần Vương lại ăn mặn thế, nữ nhân thế này mà cũng ăn được. Nhưng đến khi Thần Vương xuống đó, tiểu gia sẽ lập tức tiễn nữ nhân trong lòng ngươi xuống cùng luôn. Các huynh đệ, lên cho ta!" 

Nói xong, người đeo mặt nạ lại xông lên lần nữa. 

Dạ Chí Thần một lần nữa vật lộn với đám đông, một mình hắn đá bay một tên, sau đó hắn nhặt thanh đao trên đất lên, đâm mạnh vào tim tên đó. 

Đôi mắt mơ màng của Sở Kiều Tịnh đột nhiên trợn trừng. Nàng nhìn xung quanh với vẻ không thể tin nổi, cơn say rượu cũng tỉnh được kha khá rồi. 

"Những... Những người này.." 

Cảm nhận được sự thay đổi của người trong lòng, động tác của Dạ Chí Thần vẫn không dừng lại, hắn nói nhỏ: "Chúng ta gặp thích khách, ngươi đã tỉnh chưa? Lát nữa ta thả ngươi xuống, ngươi chạy về phía Nam, ta sẽ giữ chân những người này" 

Tuy đầu Sở Kiều Tịnh vẫn hơi choáng váng, nhưng ý thức đã khôi phục một chút. 

"Ngươi thả ta xuống đi, hai chúng ta cùng đối phó, có lẽ có thể xử được bọn chúng." 

Nói rồi, nàng nhanh chóng động não, lấy một viên thuốc giải rượu trong không gian ra cho vào miệng, sau đó lại lấy một viên thuốc nhét vào miệng Dạ Chí Thần. 

"Đây là thuốc bổ sung thể lực, ngươi mau thả ta xuống đi." 

Dạ Chí Thần nuốt viên thuốc kia, quả nhiên thể lực đã tăng lên rất nhiều, hắn đặt nàng xuống, lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi ở lại sẽ chỉ thêm loạn thôi, mau đi đi, về phủ tìm người tới đây." 

Sở Kiều Tịnh uống thuốc giải rượu xong, ngoài cảm giác như giẫm phải bông thì đã không còn say nữa, nàng không nói gì mà chỉ lấy châm bạc ra, ném về phía hai người đang tấn công họ. 

Hai người kia đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. 

"Nếu ta đi thì khi quay lại sẽ chỉ đến để nhặt xác ngươi thôi." Sở Kiều Tịnh nhìn toàn thân hắn, máu đã nhuộm đỏ nửa người hắn rồi, nàng mau chóng lấy mấy cây châm bạc ra cắm vào huyệt vị của hắn, vết thương vẫn còn đang chảy máu ngay lập tức ngừng chảy. 

Sở Kiều Tịnh nhìn đôi môi đã bắt đầu tím tái của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, đã bị thương thế này rồi vì sao hắn còn không đặt nàng xuống? Nếu một mình 

hắn thì những người này vốn chẳng phải đối thủ của hắn, nhưng hắn lại cứ ôm gánh nặng là nàng. 

Mà sau khi nàng tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói không phải nhờ nàng giải độc cho hắn, mà là bảo nàng rời đi. 

Rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy? Điều này khiến tim Sở Kiều Tịnh không khỏi hoảng loạn. 

Mà lúc này đám người đeo mặt nạ thấy hai người bạn đồng hành đã ngã xuống đất thì đều kinh ngạc nhìn Sở Kiều Tịnh. 

Tên cầm đầu lập tức lớn tiếng hộ: "Cẩn thận châm bạc trong tay nữ nhân kia! Xông lên cho ta" 

Có chuyện vừa rồi, tất cả mọi người không còn dám lơ là nữa, ra tay cũng hung ác hơn. 

Lần này Dạ Chí Thần không bảo Sở Kiều Tịnh đi nữa mà chỉ khẽ giọng nói "cẩn thận một chút", sau đó hắn bắt đầu xông vào giao chiến với đám người đeo mặt nạ. 

Không có Sở Kiều Tịnh làm gánh nặng, tốc độ của Dạ Chí Thần tăng lên rõ ràng, bóng dáng ma mị đi đến đâu đều có người đeo mặt nạ ngã xuống. 

Nhưng cũng vì vậy mà môi Dạ Chí Thần càng thêm hơn. 

eyJpdiI6Ijc3WHE1TEhneW9yaEFGNUZpQXVJWnc9PSIsInZhbHVlIjoiNGc4VkwrYnc4QVp0dEpHeUxWY0s0enpnNkZTaGlJQ2IweVFuRUsyOGVFMkVpclhTdkN6N0xaa0J6QWV0bXlIMjVDOExEc2ZPQ3haNzBEM2tpczlVODFTbFJpYmJyajZvd1JcL2ZNNVBEQWUydm44Y1hMeW11dlhKUkt2Z2didkVqS3lLWWF4R0EyWldNenpheGFuNytIME94bmd2aUtzV0dKM0dXcTlPdWZrV3F0RGhucHg1bnFtSW94TFUwXC90YU5pelBUTmV3NFdJdU9QbHZiTVRnTzU3MVdtVVp0QVpubHo3XC85UjNDRUw5d2tYYWo1YktNMGJGNERoNjhhaSt0Qm1KSU1wQTN5dkVWUkVabEh5V0ZHVDNZMDZKeVlET3BCaUdTM3ZJQU5lUlRwSkFvbWZDaGJHWkxxSVBIU0lkc3pKeE96WFFEWlBPMkx5ZVwvc2ZhVW9KeTNlSUF6dGFWNHdic25GcVBpNTdENlNlWUt2eG5hRG50emVGbzBnR09mMW1VeGVzTDJcLzJxcDhqQ1wvSmdDWlRaOTd4XC9yUGpFS0hJam8rXC9nK2V0TXN5cG4yOVBEWG9SNTRGVGR3UG9pRnpKa3hORnRoRHhTcFhGRGhzR1d2Nlpmb1Q2dHcxWGxEUGtLQzhHZzV0ZUFwVXozbW1KcmRoRUhnRWdYT2kwalZXMSIsIm1hYyI6ImUxMzYwMmU5ZjZhOGI0MGI1MTI1NDIyNTY2YTRkYWEyNzY5ODUwOGY5YTk3MDJlOWYzMmRjOTEzOGU2YTNjYjMifQ==
eyJpdiI6IkVxWlpvTmpKY2pNQzdYY2hMZkxnSmc9PSIsInZhbHVlIjoib0g1YmcwM3BrT29yYVZwSkl4Z2s3anRNdXp2VmJBU0crZ1YzdnhGMDA4ZHltaUZZQ2w2a0pZeklqQUtyNzl1V2hUMkU3aTRFbGRNTmduUEoxUTRTVFZyeFZoVndCR2ppTTh1bGZcL2wwTjE2WTRMRFZnRGxWSldBSmtWa1grQytjRGNPcVJxc3J0NjNXdW05UmVaOEVhNE1jclYzMVNQYUxYaHM1MGU0OEM3OEtKWWhTeFhtMWJmVndZWTVKdEZac2NKMFlZRWF3ZHVVNnNvdzZYekczM2lWQU4zeklPSUc2RU1cL0txcFdqQ1hQT0VoOGhpenNrbjQzelNnQUo2ZGsxWnQxckJ1UVNKMVB6UTQ4UFlrTGFQN2dwcEhudlVTTzBiUXFLMCtGTkhzWVlYQjlyam0zSlkzbnpnZFJUeG44XC9jMHRQN3d2a0g3QnFrYjhiWUlOaUhLZkordGUrdmtQbEF1K3Rzam9DeG5rTmFzWllMSlYzOXJCaFg0bkMyU1NOWlloXC9IbSsxbTJvTXRPNzhHVVZUNWFhMTVsTThEaGJObWZ4ZnR0bzA0OWxhRElPaFlcLzlyK2hzbEhOSldxeDZxMDZyQU84MXRQK0F2SGxDRHlla0RBMVJ4RDA4dGljdWQ2MXE3RDFPM05Pa0V5d3c1ZHlHVDZlVXZ3TWJWQnlXOThoeU9FV29qMUU4ZVZaWnNIZkJra3BzdTFsYUxlV3lSajVibk9pUmYwTjZ6dGFjY3BMVG9lT2JlSFU2RHlQc24iLCJtYWMiOiI3MzhiZWEwODc5MTBkNWUzNDU5YzM4Y2JkN2RjNWU4MmI1ODI1ZjJjZjQ4Njc3ZDlhMWM5MmZmMWRjMTNmZTM5In0=

Hắn không khỏi lo lắng nhìn Sở Kiều Tịnh.

Ads
';
Advertisement