Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Lúc này mọi người đều đã hiểu, đương nhiên cũng đã biết chuyện này chẳng qua là trò bịp bợm nhằm vào Sở Kiều Tịnh thôi, cả quảng trường bỗng chốc nhộn nhạo cả lên. "Không ngờ đều là do con người tạo ra, người này thật độc ác, lại còn muốn thiêu người sống nữa, may mà Thần Vương phi thông minh, phát hiện ra những âm mưu này" "Hạ quan thấy mục đích chuyện này chính là nhằm vào Thần Vương phi. Nếu không sao có thể nói ra ngày sinh của nàng ấy, lại còn xác định dựa vào vết sẹo trên mặt nàng ấy nữa chứ. Không biết là kẻ nào có thù oán với nàng ấy mà lại nghĩ ra thủ đoạn thâm độc thế này. 

Mọi người bàn tán xôn xao, có người chửi mắng kẻ chủ mưu, có người thì khen ngợi Sở Kiều Tịnh gặp chuyện không hoảng loạn, thông minh nhanh trí, tóm lại là ai cũng tấm tắc cảm thán chuyện này. 

Khuôn mặt già nua của Thái hậu đỏ bừng, không ngờ kết quả lại do có người cố ý, mà bà ta chỉ là một con tốt thí bị lợi dụng. 

Sở Kiều Tịnh chỉ hờ hững liếc nhìn bà ta, cũng không để ý lắm. Nàng không phải thánh mẫu, không thể tha thứ cho người suýt nữa thì thiêu chết mình. Nhưng nàng sẽ không hận bà ta, dù sao bà ta cũng chỉ là một người bị xã hội này ảnh hưởng thôi. 

Thực ra khi đạo trưởng kia nói nàng là họa tinh, nàng đã phát hiện ra hương có vấn đề, sở dĩ không nói ra là sợ nếu nói lúc đó thì bọn họ sẽ lấy cớ là hương bị ướt. Tuy nàng có thể rửa sạch tội danh họa tinh, nhưng đạo trưởng và người phía sau ông ta sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. 

Cho nên nàng mới đợi chuyện này lên đến đỉnh điểm, khi không thể nói dối được nữa rồi nhân cơ hội này lỗi Hoàng hậu ra trước mặt mọi người. 

Nhưng nàng không ngờ người đỡ đạo trưởng lại là người của Hoàng hậu. 

Nàng không tính tới chuyện Hoàng hậu cũng chuẩn bị "kế hoạch B", một khi bại lộ là sẽ tiêu diệt con tốt là đạo trưởng luôn. 

Nghĩ đến đây, Sở Kiều Tịnh bình tĩnh lại, đi qua Thái hậu rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, dập đầu một cái, nhìn thẳng vào mắt ông với ánh mắt sáng như đuốc: "Tịnh Nhi suýt nữa đã bị hại, hôm nay thoát khỏi cái chết, không biết có thể xin Hoàng thượng ban cho con một ân điển được không ạ?" 

"Đương nhiên, chỉ cần trẫm cảm thấy hợp lý thì đều sẽ ân chuẩn." Hoàng thượng phất tay ý bảo nàng đứng dậy. 

Nhưng Sở Kiều Tịnh lại làm như không nhìn thấy, vẫn quỳ thẳng tắp. Thái hậu thấy nàng không biết tiến lùi còn muốn xin ân điển, lòng hổ thẹn khi nãy lập tức vơi đi phần nào. 

Mọi người cũng đều suy đoán xem nàng muốn gì, lúc này giọng nói lành lạnh của Sở Kiều Tịnh lại vang lên. 

"Tịnh Nhi hôm nay bị hại, trông thì có vẻ là do có người làm, nhưng điều thực sự hại con lại là tập tục xấu hiến tế người sống. Nếu không phải con may mắn và do người đứng sau chuyện này sơ suất thì con đã sớm vô cớ bị đẩy vào lò lửa rồi, sau này còn để lại danh tiếng là họa tinh, bị con cháu ngàn đời ghét bỏ." 

"Mà Tịnh Nhi chỉ là một cái bóng nhỏ của tập tục xấu này thôi, con nghĩ vẫn còn rất nhiều người không được may mắn như con, họ đã sớm bị thiêu chết vô tội từ trước đó rồi. 

"Thần linh thần thánh đều rất tốt, làm sao có thể làm điều ác được? Để họ trở thành tín ngưỡng đẹp của chúng ta chứ không phải mang danh thần linh đi làm những chuyện vô đạo đức." 

"Cho nên Tịnh Nhi khẩn cầu Hoàng thượng hủy bỏ tập tục hiến tế người sống khắp cả Bất Dạ Quốc này. Ai vi phạm sẽ bị trừng phạt!" 

Trong mắt Sở Kiều Tịnh có sự kiên định, trong đôi mắt trong veo ấy như có hàng nghìn vì sao rực rỡ sáng chói. Nói xong, nàng dập đầu thật mạnh. 

Giọng của Sở Kiều Tịnh mạnh mẽ vang dội, tựa như tiếng sấm nổ ầm trong đầu mọi người, như một dòng máu nóng chảy vào trái tim họ, tất cả mọi người đều cúi xuống dập đầu thật mạnh giống như Sở Kiều Tịnh. 

"Khẩn cầu Hoàng thượng ban ân, hủy bỏ tập tục hiến tế người sống!" 

Lời này vang vọng vô số lần khắp quảng trường, đi vào lòng Hoàng thượng, cũng đi vào lòng Thái hậu. 

Hoàng thượng nhìn Thái hậu, Thái hậu xua tay lẩm bẩm: "Ai gia sai rồi, già rồi dễ mệt, ai gia về nghỉ ngơi trước đây. 

Nói xong, Thái hậu được ma ma đỡ dậy, đi từng bước về An Khánh cung 

Hoàng thượng cung tiễn Thái hậu xong mới quay lại nhìn mọi người đang quỳ gối dưới tế đàn, lớn tiếng nói: "Trẫm ân chuẩn, hủy bỏ tập tục hiến tế người sống, Triều nghị đại 

phu Sở Kỳ Dương thăng lên làm Chính nghị đại phu Chính tứ phẩm, đặc biệt thưởng cho một lệnh bài toàn quyền phụ trách chuyện này, giám sát và quản lý." 

Sở Kỳ Dương sửng sốt một hồi, hắn biết cách làm này của Hoàng thượng là một phần thưởng trá hình dành cho muội muội. 

Điều này khiến trong lòng hắn chợt cảm thấy mình là một người Đại ca không làm tròn bổn phận, chẳng những không giúp được muội muội vào lúc mấu chốt, bây giờ còn được thưởng dựa vào nàng. 

Hơn nữa, chuyện này cũng càng củng cố thêm niềm tin và quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ muội muội của hắn. 

Lập tức, ánh mắt hắn sáng ngời, hắn cung kính khom người: "Vi thần nhận chỉ 

"Còn Sở Kiều Tịnh, vì dám lên tiếng nói ra nên được thưởng một tấm kim bài. Thấy kim bài như thấy trẫm, có thể cầm lệnh bài ra vào cung bất cứ lúc nào, có thể không cần thực hiện nghi lễ cung đình, không cần cúi đầu quỳ gối hành lễ." 

Sở Kiều Tịnh cả kinh, vội vàng nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy ông mỉm cười, lấy một tấm kim bài ra đưa cho nàng: "Còn không mau nhận lấy đi!" 

Lúc này Sở Kiều Tịnh mới hoàn hồn lại, nhận kim bài bằng cả hai tay. Nghĩ đến sau này mình không cần phải quỳ gối nữa, khóe miệng nàng nở một nụ cười chân thành hiếm thấy: "Cảm ơn Hoàng thượng." 

"Đứng dậy hết đi. Cung yến đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, bãi giá!" 

"Cung tiễn Hoàng thượng." 

Hoàng thượng lên long liên, mọi người theo sát phía sau. 

Do chuyện vừa rồi nên Thái hậu không tới đại điện. 

Mà nhân vật chính của cung yến đã từ Thái hậu chuyển sang Sở gia. 

Một số người xung quanh Sở Kiều Tịnh lần lượt tới chúc rượu. Tuy Dạ Chí Thần đã cản lại không ít, nhưng vì vừa đói vừa khát nên Sở Kiều Tịnh không thể trụ được, uống hết chén này đến chén khác, không bao lâu nàng đã hơi say. 

Sở Kiều Tịnh không thể uống nữa, mà khí thế của Dạ Chí Thần thì lại quá mạnh, mọi người chỉ hàn huyện vài câu chứ không dám chúc rượu tiếp nữa, vậy nên người muốn bắt chuyện cũng không dám tiến lên, chuyển đối tượng sang Sở Kỳ Dương. 

Nửa tháng trước Sở Kỳ Dương vẫn là quan viên ngũ phẩm, bây giờ đã lên tứ phẩm. Tuy trong triều có rất nhiều người quan phẩm cao, nhưng bây giờ Sở Kỳ Dương mới ngoài hai mươi, lại có sự hỗ trợ của Sở Thừa tướng, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu to lớn. 

Vì vậy mọi người đều có ý kết bạn với hắn. 

Mà mấy quan viên nguyên lão cũng đều khen ngợi Sở Thừa tướng giáo dục con cái tốt, con cái đều được khen thưởng. 

Chỉ có Sở Thừa tướng ngoài miệng mỉm cười, nhưng trong lòng lại hơi buồn bã. 

Quyền thế lớn hơn đồng nghĩa với việc sau này sẽ phải chịu nhiều khổ nạn hơn. 

Ánh mắt ông nhìn về Sở Kiều Tịnh đang thưởng thức đồ ăn ngon, không khỏi lo lắng. 

Nàng càng ngày càng xuất sắc, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây! 

Cứ thế, cung yến kết thúc trong cuộc trò chuyện vui vẻ của mọi người. 

Sở Kiều Tịnh và Dạ Chí Thần ngồi lên xe ngựa trở về phủ. 

Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng hai người vẫn uống rất nhiều rượu. 

Xe ngựa đung đưa, Sở Kiều Tịnh ngủ gà ngủ gật trên xe. 

Dạ Chí Thần quay đầu lại thì thấy nàng nhắm mắt, đầu có mấy lần suýt thì va vào thành xe do xe ngựa lắc lư chao đảo. 

Đột nhiên xe ngựa lắc mạnh hơn, Dạ Chí Thần vội đưa tay ra đỡ lấy đầu của nàng. 

Cũng chính lúc này, nàng thuận thế dựa vào vai hắn. 

Tiếp xúc gần gũi khiến Dạ Chí Thần bất giác run lên. 

eyJpdiI6IloxU0pQTDBNK2Rtc2g2TSt2eDU2Mmc9PSIsInZhbHVlIjoiQnR4UTNBQlhxOE1zOTFTZnJrd2VIeFFyWEhUakY4NTlUMEROVWMzczI4NzZzdlRDcjlEa0xoNmU2QkRuN3J1N1hWVkVOaWtPSUc1SFVha0RSMGlcL0ZKQ1dDMmlpN1ZpbVlxd0xVQ3lnTWxMMysyR2RuUkZCM2Y0QnJzaFU5NzhWcEJoN1ZKVmRVR1ZlU2FHR1JyZmJjTDVtSlRKYjNseDNEeTM1RnU3VWlqd2RmYXhYd2NYT2s5SEprVG5CSE9LRWlseE55bW1aeEpHS2h3bWNiY2FJV2I4OHRpN1hObGE0S1ZVZGNPQ2JlWld4TWN6bWVTdjBHVWFNN2F4ZzhDZENvcjVSOFo2Y3VYVHRTaTF1TGhkbDM5MWlqbng0OGFBa285eElpQ2V1d25mbzhFa0xyVmFmTHVUZ2Z4ejBFRXh6IiwibWFjIjoiZTMxNjJmN2JmOTVhYTdjOTk5MDYwNTkxMzhkNDMxMGI2NDVjN2JmYjY0MmU0YzI2ZDU4MDc2OWNhZWViOGM5YyJ9
eyJpdiI6IjJEYXNaNDA0bmRxNjRzWjhHOURNUnc9PSIsInZhbHVlIjoiN3Z0MURCQnVoQ0FRUlBNdHNsTTdmWVduREJwRWlSXC9CZzFWeldzMXR3bkhKTnBMV1JsWk1oVW15R1BxMW81OFRQUGsrYmUzTTN5dzhrNVBhYWljNWlnSE8rWHZNRTg0MXpxS05XZzZvZ055OTk4TElxKzh3Wk5UcUhFNlJYTHVEV0VKMUJORVgzdWJnTHpoV3FCcEhRcnRIZHF3VGt0NU5Hb1hoSzNFQ3FoWkVXZlN6OHY3NER2QkFoaEludmhPdWJhaVVBK3ZmZGtWRkFSVkxWWFVRUW1JZTdWRU41Y1lsT2FvZGJhZmdsSHd2eUFzNFN1YlhxSkdmWDlINjQ4U3YiLCJtYWMiOiI3ZDIwYjQzMzFlMjhkNTg1MzlkN2NkN2IzNDIyNjdhMGRlYjFkYjQ0N2U4NWFkYjk2YTFiZWEwZGJiZDY2ZGNiIn0=

"Um..."

Ads
';
Advertisement