Đạo trưởng râu dài vẫn đang nằm trên đất, hai tay ôm bụng, đôi mắt đỏ ngầu, trán rịn ra từng giọt mồ hôi hột.
Ông ta đã đi bịp bợm bao nhiêu năm qua, hoàn toàn không hề tin vào thần linh. Ông ta biết chắc chắn bây giờ mình thế này là do nữ nhân kia giở trò.
Nhưng ngặt nỗi, lúc này bụng ông ta như có hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm, khiến ông ta không thể lên tiếng, chỉ có thể căm hận nhìn nàng.
Sở Kiều Tịnh làm như không thấy, chỉ thở dài bất lực.
"Haiz... Thôi vậy, ai bảo ta tốt bụng chứ? Tuy bổn vương phi không thể chữa cho ngươi, nhưng có thể làm giảm cơn đau cho ngươi. Nếu ngươi đồng ý thì cố gắng gật đầu cái đi"
Hành động này của Sở Kiều Tịnh nhận được rất nhiều thiện cảm, người lấy oán báo ân không ít, nhưng người lấy ân báo oán thì lại ít càng thêm ít.
Mà điều nàng làm bây giờ chính là một trong số ít ấy.
Đạo trưởng mơ hồ nghe được lời Sở Kiều Tịnh nói, dùng hết sức để gật đầu.
Lúc này Sở Kiều Tịnh mới đi tới ngồi xổm trước mặt ông ta, mấy cây châm bạc rơi vào tay nàng.
"Nếu như hôm nay ta bình an thì ngươi có thể dễ chịu hơn chút, chưa biết chừng ta còn có thể giữ lại mạng sống cho ngươi. Còn nếu ta vào lò lửa này thì có lẽ ngươi sẽ đau đớn bảy ngày rồi chết, sau đó chôn cùng ta đấy" Sở Kiều Tịnh hạ giọng nói nhỏ, nhỏ đến mức chỉ hai người có thể nghe thấy.
Trong ánh mắt sợ hãi và tức giận của đạo trưởng, Sở Kiều Tịnh châm cây đầu tiên.
Không lâu sau, Sở Kiều Tịnh cất châm bạc đi, đứng dậy, khuôn mặt nhăn nhó của đạo trưởng cũng chậm rãi giãn ra một chút.
Rất nhiều người chưa từng thấy y thuật của nàng đều không khỏi cảm thán.
Sắc mặt Hoàng hậu càng thêm u ám: "Vừa rồi đạo trưởng còn đau như thế, Lý thái y cũng chẳng tìm ra được nguyên nhân bệnh, nếu Thần Vương phi không biết vì sao đạo trưởng thành ra thế này mà chỉ châm vài cây để giảm đau thì ai tin?"
Sở Kiều Tịnh lập tức bật cười lạnh lùng ra tiếng, khinh thường nhìn Hoàng hậu, từ tốn nói: "Chẳng phải mẫu hậu nên khen y thuật con Tịnh Nhi cao siêu sao? Người xem, các đại thần dưới đài đều khen con như vậy đó."
"Người thế này, ai không biết còn tưởng người có thành kiến với phu thê nhà con, ngược lại có quan hệ rất tốt với đạo trưởng này đấy. Nếu không, tội danh lớn cỡ này, sao có thể nói chụp lên đầu con là chụp lên đầu con ngay được?"
Lời của Sở Kiều Tịnh khiến Hoàng hậu lập tức bối rối, bà ta cố gắng trấn tĩnh, ra vẻ uy nghiêm nói: "Bổn cung là Hoàng hậu, đương nhiên phải bảo vệ chính nghĩa, cho dù ngươi là Vương phi của hoàng thất thì cũng phải công bằng. Bây giờ ngươi có thể xoa dịu cơn đau của đạo trưởng, đương nhiên bổn cung có quyền hỏi ngươi!"
"Thì ra là vậy ạ, nhưng con là đại phu, đương nhiên có cách xử lý với các bệnh nhân với bệnh tình khác nhau. Đạo trưởng đau mãi không ngừng, con chỉ châm vào vài huyệt có thể giảm đau cho ông ta thôi, cho dù mẫu hậu gãy chân gãy tay thì Tịnh Nhi cũng có thể khiến người ngừng đau ngay lập tức. Đây chính là đạo lý."
Sở Kiều Tịnh nói rất nhanh, rất nhẹ, nở nụ cười ngọt ngào khéo léo, nhưng lời nàng nói ra lại khiến Hoàng hậu muốn hộc máu.
Cái gì mà bà ta gãy chân gãy tay! Ví dụ này rõ ràng là đang nguyền rủa bà ta!
Nhưng giờ phút này bà ta cũng không thể nổi đóa ngay được, các đại thần đều ở đây, kẻo họ lại nói người làm Hoàng hậu là bà ta nhằm vào phu thê Thần Vương.
"Thái hậu, chắc đạo trưởng cũng nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ có thể hỏi rồi đấy ạ" Sở Kiều Tịnh quay lại nhìn Thái hậu trong ánh mắt như muốn giết người của Hoàng hậu. Sau đó nàng lại nhìn đạo trưởng đang được người khác đỡ dậy: "Đạo trưởng phải trả lời thành thật đấy nhé, mấy châm này của ta không duy trì được lâu đâu"
Đạo trưởng chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhìn Sở Kiều Tịnh bằng ánh mắt sợ hãi.
Nghĩ đến cơn đau vừa rồi, ông ta không khỏi rùng mình.
Vì vậy, dưới ánh mắt của mọi người, ông ta lập tức quỳ rạp xuống đất, thận trọng liếc nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu giật mình sợ hãi, vội vàng nháy mắt ra hiệu với người đỡ đạo trưởng.
"Vốn không hề có họa.."
Gần như ngay lập tức, đạo trưởng còn chưa nói xong đã lại ngã xuống, lúc này trên ngực ông ta còn đang cắm một con dao găm.
"Ngăn ông ta lại!"
Hoàng thượng lên tiếng, Dạ Chí Thần vội vàng tiến lên ngăn cản người ám sát đạo trưởng, nhưng khóe miệng người kia lại giật giật, máu tươi chảy ra rồi cũng ngã xuống đất.
"Uống thuốc độc rồi." Mặt Dạ Chí Thần âm trầm, giọng nói lạnh lẽo.
Sở Kiều Tịnh cau mày nhìn Hoàng hậu, chỉ thấy khóe miệng bà ta nhếch lên, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Sở Kiều Tịnh siết chặt tay, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Đều tại nàng đã coi thường bà ta.
"Xem ra đạo trưởng bỗng nhiên phát bệnh cũng là do thị vệ này. Nhưng giờ phải làm sao đây, đạo trưởng còn chưa kịp giải thích mà" Hoàng hậu che miệng, ngạc nhiên nhìn Thái hậu.
Lúc này Thái hậu cũng vô cùng kinh hãi, nghe Hoàng hậu nói như vậy, không khỏi nghĩ tới những điều trước đó.
Chẳng lẽ thị vệ này là người của Sở Kiều Tịnh, chính thị vệ này đã khiến đạo trưởng trông như bị thần linh trừng phạt?
Nhưng vì sao lại phải giết người diệt khẩu, chẳng lẽ sợ đạo trưởng tiếp tục nói chuyện với thần linh rồi đối phó nàng?
Thái hậu càng nghĩ càng cảm thấy thị vệ này có thể là người của Sở Kiều Tịnh, bà ta không khỏi nhíu mày, nghiêm giọng sắc bén nói: "Chôn cất đạo trưởng đàng hoàng, còn họa tinh Sở Kiều Tịnh thì lập tức đưa vào lò lửa!"
"Đợi đã!"
Sở Kiều Tịnh lập tức lạnh lùng nói: "Ta có cách chứng minh đạo trưởng này là kẻ lừa đảo trong giang hồ! Chuyện họa tinh chỉ là có kẻ rắp tâm cố ý hãm hại thôi!"
"Mẫu hậu, chi bằng nghe thử xem nàng ta nói thế nào đi." Hoàng thượng xoa ngọc bội trong tay, nói với Thái hậu.
Thái hậu nhìn ông, dù sao Hoàng thượng cũng đã lên tiếng thì phải nể mặt, bà ta chỉ có thể gật đầu.
Sở Kiều Tịnh đi tới cạnh lư hương, cầm hương mà ba người phía Thái hậu dùng lúc trước lên, xoa nhẹ bằng tay, hai mắt nàng sáng lên.
Quả nhiên là như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn lên bàn, nhặt que hương còn chưa dùng đến lên, nhìn một lúc rồi châm hương, đi về phía Thái hậu, đối mặt với mọi người dưới đài.
Mọi người đều bị hành động của nàng làm cho khó hiểu, chỉ có Hoàng hậu là cắn răng nghiến lợi nhìn cây hương trên tay nàng.
"Ngươi làm gì thế?" Trong đôi mắt mờ của Thái hậu lộ vẻ khó hiểu.
Sở Kiều Tịnh cũng không giải thích nhiều mà chỉ nhàn nhạt nói: "Lát nữa người sẽ biết thôi ạ."
Thân hương dần cháy lên, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú.
Lúc này, hương chợt gãy.
Mọi người đều kinh hãi, hai mắt Thái hậu cũng mở to: "Chuyện gì thế này?"
"Những cây hương này đều đã bị người khác động tay động chân, ở giữa có một mặt bị ướt, khi cháy đến đoạn đó sẽ do sức nặng nghiêng về một bên nên mới gãy, vậy nên không có đại họa gì cả, tất cả đều do con người gây nên thôi!"
Quả nhiên, hương cháy được một nửa thì đều bị gãy, vị trí giống hệt như cây hương trong tay Sở Kiều Tịnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất