Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

"Phản rồi! Thần không ra thần, tử không ra tử! Đúng là phản rồi!" Thái hậu tái mặt, chỉ vào mấy người họ, ngón tay cũng run run: "Người đâu, lôi chúng xuống cho ai gia, nhốt vào Hình bộ, đưa họa tinh này xuống hành quyết!" 

"Chờ đã" Hoàng thượng lập tức lên tiếng, ông vừa vuốt lưng cho Thái hậu vừa nói: "Ba người họ hơi càn rỡ một chút nhưng cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng Lão Tam nói cũng có lý, nha đầu này không chỉ từng cứu hắn mà cũng từng cứu trẫm. Nếu không có nàng ta thì có lẽ mẫu hậu đã chẳng được gặp nhi thần nữa rồi." 

"Phỉ phui phỉ phui... Hoàng thượng nói gì vậy hả, không được nói lời xui xẻo này. Chẳng lẽ trên đời chỉ một mình nàng ta biết chữa bệnh chắc? Ai gia thấy con cũng bị họa tinh này làm mờ mắt rồi. 

"Khi đó thái y trong Thái Y viện đều bó tay bất lực trước bệnh tình của trẫm, nhưng nha đầu này chỉ châm vài cây châm là nhi thần đã có thể xuống giường đi lại. Trên đời có ai giỏi y thuật như nàng ta nữa? Trẫm không hề phóng đại, có lẽ nha đầu này chỉ tình cờ giống với lời đạo trưởng nói thôi chứ không phải họa tinh, là đạo trưởng nhầm lẫn." 

Đạo trưởng râu dài nghe vậy thì chột dạ, vô thức nhìn về phía Hoàng hậu. 

Hoàng hậu giật mình, sợ hãi vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với ông ta, lúc này lão đạo mới cố gắng lấy lại bình tĩnh. 

"Bần đạo một lòng hướng thiện, không thể nào lấy mạng sống của người khác ra làm trò đùa được" 

Thái hậu thấy thế thì áy náy, sợ đắc tội thần linh, mau chóng nói: "Không thể trách đạo trưởng được." 

Nói xong, bà ta lại nhìn Hoàng thượng với vẻ không đồng tình: "Họa tinh cũng biết làm lòng người điên đảo, Hoàng thượng không phải nói nữa đâu, kẻo thần linh không vui. Sức khỏe của ai gia không quan trọng, nhưng gốc rễ quốc gia thì tuyệt đối không thể bị lung lay!" 

"Người đâu, mau đưa những người này xuống, ai còn ngăn cản thì bắt tất luôn, chờ xử lý!" Trong giọng của Thái hậu mang theo quyết tâm không cho phép kháng cự, trên người toát ra uy nghiêm vô bờ. 

Thấy vậy, Hoàng hậu và Thượng Quan Ý vô cùng mừng rỡ. 

Sở Kiều Tịnh, cuối cùng ngươi cũng phải chết. 

Dạ Chí Thần nhìn thị vệ lao tới, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, hắn đứng thẳng trước mặt Sở Kiều Tịnh, dáng vẻ như thể bất cứ ai trong số các ngươi dám động vào nàng thì đều phải chết. 

Thượng Quan Ý đang quỳ dưới đàn nghiến chặt răng, trong đôi mắt hạnh tràn đầy hung ác, chỉ ước có thể ăn tươi nuốt sống Sở Kiều Tịnh. 

"Thần Vương, ngươi định kháng chỉ tạo phản đúng không?" Hoàng hậu nghiêm nghị quát lên, nhưng trong lòng thì lại vui như nở hoa. 

Làm ầm ĩ lên đi, càng làm to càng tốt, tốt nhất là khiến Thái hậu ghét Dạ Chí Thần luôn đi. 

Sở Kiều Tịnh nhìn rõ vẻ đắc ý trong mắt bà ta, nàng kéo ống tay áo Dạ Chí Thần bảo: "Ta không sao, yên tâm đi" 

Dạ Chí Thần nhìn vào ánh mắt kiên định của nàng, do dự một chút rồi lùi về phía sau hai bước. 

Sở Kiều Tịnh khẽ nở nụ cười, nhìn về phía Thái hậu: "Dù Tịnh Nhi nói nhiều hơn nữa thì Thái hậu cũng sẽ cho rằng con đang ngụy biện, dùng tà thuyết mê hoặc người khác. Nhưng sự thật vẫn hơn hùng biện, vừa nãy con nói rồi, thần linh nói với con rằng ông ta mà còn làm chuyện bất nhân bất nghĩa nữa thì chắc chắn sẽ bị thần linh trừng phạt. Con nghĩ hình phạt sắp tới rồi đấy." 

Sở Kiều Tịnh không hề dùng kính ngữ, lúc này nàng gần như không còn quan tâm đến nghi lễ cung đình nữa, dáng vẻ tự tin khiến thị vệ ngẩn người sửng sốt, bọn họ nhìn Thái hậu, không biết có nên ra tay tiếp không. 

Thái hậu cau mày nhìn đạo trưởng, không phải bà ta không tin, nhưng vẻ mặt Sở Kiều Tịnh quá lãnh đạm và kiên định, khiến bà ta không khỏi nghi hoặc. 

Đạo trưởng râu dài đè nén sự chột dạ trong lòng, lắc đầu nói: "Bần đạo chưa từng làm chuyện gì bất nhân bất nghĩa, dĩ nhiên sẽ bình an vô sự, nhưng hôm nay là ngày xui xẻo của họa tinh ngươi đấy. Muốn trách thì chỉ trách ngươi đã làm lỡ dở gốc rễ của Bất Dạ Quốc này thôi." 

Thái hậu nghe thấy "gốc rễ đất nước", ban đầu còn do dự sau đó lại trở nên kiên định, bà ta phất tay với thị vệ. 

Nhận được chỉ thị, thị vệ đồng loạt xông lên. 

Nhưng Sở Kiều Tịnh lại đột nhiên bật cười: "Ha ha..." 

"Ngươi cười cái gì?" 

"Con cười Thái hậu và lão đạo này một người tin thần linh giả, một người lại không tin thần linh." Trong mắt nàng mang theo vẻ mỉa mai châm chọc, lời nói ra đầy ẩn ý. "Ngươi có ý gì!" Đạo trưởng râu dài tức giận trừng mắt nhìn nàng. 

"Ý của ta đương nhiên là Thái hậu tin ngươi là sứ giả của thần linh, kết quả ngươi lại là kẻ lừa đảo trên giang hồ. Còn ngươi, dám mang danh thần linh làm chuyện bất nhân bất nghĩa, đương nhiên không tin là có thần linh. Lời ta nói có vấn đề gì không?" 

Sở Kiều Tịnh đứng thẳng người, nhìn mọi người mà không chút sợ hãi nào, nàng là người đầu tiên dám thẳng thừng châm chọc Thái hậu thế này đấy. 

Có thể tưởng tượng được vẻ mặt của những người đang có mặt ở đây như thế nào. 

Đạo trưởng kia như bị máu dồn lên não, hai mắt trợn tròn, vừa chột dạ sợ hãi vừa tức giận phẫn nộ. 

Sở Kiều Tịnh nhìn ông ta, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh. Hừ! Báo ứng sắp tới rồi! 

"Hự.." 

Đột nhiên đạo trưởng ngã xuống đất, hai tay ôm bụng rên rỉ, khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên gớm ghiếc dữ tợn. 

Thấy cảnh này, mọi người đều rướn cổ lên nhìn. 

"Thế này... Thế này là thế nào? Thái y, gọi thái y đến khám mau lên." Thái hậu lo lắng nói. 

Ngay lập tức, trên đài trở nên nhốn nháo vì đạo trưởng bất chợt ngã xuống đất rên rỉ. 

Dạ Chí Thần nhìn Sở Kiều Tịnh, trong mắt thoáng qua vẻ đã hiểu. 

"Xem ra, hình phạt của thần linh đã tới rồi." 

Giọng nói lành lạnh vang lên khiến đám người đang nhốn nháo đều dừng lại, nhìn về phía Sở Kiều Tịnh. 

Hoàng hậu là người đầu tiên phản ứng lại, trên mặt bà ta mang vẻ thù hận: "Có phải ngươi đã làm gì đạo trưởng không!" 

"Mẫu hậu nói gì thế? Từ đầu đến cuối con không hề động vào ông ta, ông ta thế này sao lại thành con làm gì ông ta vậy ạ?" Đuôi mắt Sở Kiều Tịnh cong cong, tuy cười nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, khiến người ta thấy lạnh lẽo. Sau đó nàng lại nói: "Hơn nữa con cũng nói rồi, thần linh nói với con rằng ông ta còn làm chuyện xấu nữa thì thần linh sẽ trừng phạt ông ta, nhưng mọi người đều không nghe. Bây giờ sự thật đã bày ra trước mặt, mọi người tin được rồi chứ?" 

Nàng vừa dứt lời, mặt mọi người đều biến sắc. 

Thái hậu nhìn đạo trưởng đang nằm trên đất rồi lại nhìn Sở Kiều Tịnh, bỗng chốc không biết có nên tin không, thế là bà ta nhìn Lý thái y. 

"Thế nào? Đạo trưởng thế nào rồi?" 

"Thưa Thái hậu, vi thần không tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của đạo trưởng, nhưng.." Lý thái y hơi ngập ngừng, suy nghĩ rồi mới nói: "Nhưng y thuật của Thần Vương phi cao hơn vi thần, có lẽ Thần Vương phi có thể tìm ra được nguyên nhân ạ." 

Nghe Lý thái y nói như vậy, Thái hậu chợt sững người, bà ta không ở Bất Dạ Thành nên đương nhiên không biết chuyện của Sở Kiều Tịnh. Vừa nãy Dạ Chí Thần và Hoàng thượng nói, bà ta cũng chỉ cho rằng họ đang tìm cớ cho Sở Kiều Tịnh thôi. 

Nhưng không ngờ bây giờ người đứng đầu Thái Y viện cũng nói thế này, xem ra nàng thật sự biết y thuật, hơn nữa còn cao minh hơn đại đa số người. 

eyJpdiI6Ikh3djhwZWRxU1pIaDhoR3kxYWdcL0JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZiTFwvSlN6M1wvV2NsRERuT01pa1ZOdmJFZ3pcL20xOUFKSlF6Z2NGRUhZR3hYY2FJTEVSeCtEQ3RxdTZJWFhqUExuY2ZJT2NNT2Vndm1VZmRrTk5DaUVoZjdxV3B2Nmp2NWZVeHVPMEwrSDdnaWtIczVPemtLU0QzK3MrVFRJanBMSGswS1BveXI0N0xSWDg3YUpHRHBEbGNmamllVG5VaHNmMUtlT1wvV2FpS0piQ2NJdmZFNjBhN3VTeWdTWDUrU0c0V28rYzdrVEJXQ2V1YStTRkhDdDNucjUxaWJVTnFQd2wzTVdGM004M0dHTTVrVVVtVk9NWEdwTHlOazNKa0RQZEtkVHBXNGdWV2VRQXMrNkR0cmMxYlVQUHlOUGN1YVE1d3htaytHVjNoMTVKYWFNYjBiY2o3WkFRaGRkMnVyTUZ6ajBvWUVKbmttMVhrelQ3ZEtoR2ExYWJCb1g5VStyWTRNcHlqemw5aFRGQjk1d1JRRGlIVWhRTVFDQVwvdXdTIiwibWFjIjoiYjY5ZWMxNDJkNWQ2NzgzZDZlYTA5ZWYzMTQyMjQ1YjNlNTdlNGMwOTc2MDAwMjI5MWE4ZjU4YTI1MThjY2RlNiJ9
eyJpdiI6ImdaZ29qeDBVbkR6UE1FZVhJSDNjQkE9PSIsInZhbHVlIjoibk5IMHcxNnFGS0hJVTRLTlhvWXVPdk5YaENQK0xIWGgrQVV4RkdVYmtTSzJcLzBYaUEwTTVQdGVpUzQ4VUFoVnlCOHRBMFlEaTRPWFwvcUswTEtKd2czd0gwRXlGOVRiREpxM2pTRSsyZ2p2QlhRYkxZV2hQaFpcL2tleXdWVmJ6XC96QldVa1VHQ21DeUowczJHU21xMzExQ1hzR1JTMTJJbFdMV0pLdW9IYkgwUGxVekoybmM4UXRVUFJZWUNkakJvRDBGNVhqeVVyVDN0QllJWUVQOVBUbWFwajI4U2Vrc1JqXC9ocU5iSUFjMlN2d3JGM2Njd0U5Z2hGTzhFZlcrOGJaWFZ4ZGMxWld5dTRDTWIwaVZKdGxyTWkxUEFCS200cXZBU0lUWCs3enBMZDJXbVJXQTdFYStWMjJydDFQNjBsRFNCYzVHUTdHdWFhaGtHZXpEaTIyZWlnWDdGRzBIMGRjU2huN1FScjdnMmVnUHNnY3VEVnE4RkZlVEJsZ1ZSSklRVVpHc2lIb2REVFQyNlByd1duY1ljTmhHcmlpa2pueXpXaGcraUxHVGtZPSIsIm1hYyI6IjQ0NWZjNTA5MTU5ZTA3ODQxYzFkYjgxMmYwZDQ2ZmI5NzYxYjIxODkwYjhkYjJhZDU2YzgxODJkNzhhYzVkM2YifQ==

Sở Kiều Tịnh khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng nói.

Ads
';
Advertisement