Người kia cũng ngờ vực, bước thẳng đến nhặt cái lọ lên, mở nắp ra, sau đó mùi thơm thoang thoảng tràn ra ngoài, tuy mùi này rất nhạt nhưng người tập võ vẫn có thể ngửi thấy.
"Đúng là Sinh Tử Phệ Hồn đan!" Người kia không dám tin, chỉ vào nam nhân đang đầm đìa mồ hôi vì đau dưới đất: "Sao ngươi lại làm chuyện ngu ngốc như thế!"
"Tiết Ly, tay ngươi có vấn đề, chẳng lẽ mũi cũng có vấn đề à? Rõ ràng ngươi đang cầm lọ đựng Sinh Tử đan!" Một người cầm kiếm nhìn hắn ta bằng đôi mắt nhỏ dài mang ý cảnh cáo rồi lập tức chỉ vào hai người Sở Kiều Tịnh: "Các huynh đệ, hai kẻ này vi phạm quy định, bắt người của chúng ta uống thuốc, phải giết chúng để răn đe!"
"Giết chúng!"
"Giết chúng!"
Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn họ, trừ những người vừa tham gia tỷ thí ra, nghe thấy tiếng hô, thị vệ ở cổng và người đang tuần tra bên ngoài rừng cũng xông tới, có tận mấy chục người.
"Các ngươi không thể làm thế." Tiết Ly chắn trước hai người Sở Kiều Tịnh, sốt ruột nói: "Đó đúng là Sinh Tử Phệ Hồn đan, ta không ngửi nhầm đâu, chúng ta đã sai trước, không trách được Hề công tử"
Sở Kiều Tịnh ngạc nhiên nhìn người đang chắn trước mình, trông hắn ta chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, làn da trắng nõn, tuy vẻ ngoài không quá đẹp nhưng cũng thanh tú đáng yêu, trông không khác nào một chú cún nhỏ đàng hoàng giữa đám người này.
Những người kia làm như thế mà hắn ta còn nói lý với họ, trên đời này ít ai có thể ngây thơ lương thiện được như thế.
Nghe thấy Tiết Ly nói vậy, những người vừa chạy tới cũng hơi do dự.
Người vừa hô hào thấy vậy, lập tức giận dữ quát lên để che giấu vẻ gượng gạo của mình: "Tiết Ly, ngươi ăn cây táo rào cây sung như thế, có xứng với sự bồi dưỡng của Cốc chủ không hả?"
"Ta... ta không ăn cây táo rào cây sung...
"Không ư? Các huynh đệ ở đây đều chứng kiến."
"Đúng thế, ngươi được Cốc chủ đích thân dạy võ công, công lực mạnh hơn chúng ta nhưng lại bị hắn đánh bại đầu tiên, nếu ngươi không cố ý nhường, sao bọn chúng thẳng trong cuộc đấu võ được"
"Đúng vậy, ta vẫn đang thắc mắc, trước giờ kiếm trận của chúng ta chưa từng bị đánh bại dễ dàng như thế, sao tên công tư ẻo lả kia vừa mới nói mấy câu đã vượt qua. Thì ra là có kẻ phản bội."
Thấy đồng bạn nói mình như thế, Tiết Ly không khỏi buồn bã, vẻ sốt ruột và tức giận hiện rõ trong mắt hắn ta: "Sao các ngươi có thể nói thế, hồi nãy hắn đánh trúng điểm yếu của ta, chẳng phải các ngươi cũng bị đánh bại à?"
"Đúng... đúng đấy... Ta biết, ta cũng bị đánh trúng điểm yếu nên mới gục xuống, chắc chắn Tiết Ly không cố tình nhường đâu"
Một giọng nói khẽ khàng vang lên giữa đám đông, người đó thận trọng nhìn những người khác.
Tiết Ly nghe thấy thế thì vội gật đầu.
"Ta thấy hai ngươi rõ ràng cùng một giuộc với nhau, ỷ vào quan hệ tốt để bao che cho nhau. Nhưng Triệu Nghiêm, ta khuyên ngươi đừng nên lo chuyện bao đồng, nếu không ngươi cũng bị xử lý cùng với kẻ phản bội đấy"
Người tên Triệu Nghiêm nghe thấy họ uy hiếp như thế thì run lên, cúi thấp đầu, không nhìn Tiết Ly nữa.
"Triệu Nghiêm... Ngươi..."
Tiết Ly chứng kiến động tác của hắn ta, vừa không dám tin, lại vừa thất vọng và buồn bã.
"Các huynh đệ, hôm nay phải trừng trị tên phản bội Tiết Ly và hai kẻ đã làm hại huynh đệ của chúng ta!"
Có người hô lên như thế, đám người đều bị kích động, rút kiếm ra.
Ánh mắt Sở Kiều Tịnh vô cùng lạnh lẽo, giọng nàng càng lạnh hơn: "Nói năng hùng hồn thật, người mà các ngươi gọi là huynh đệ đang nằm dưới đất chịu giày vò, chưa đầy
một nén hương nữa sẽ bỏ mạng. Nhưng ta không thấy ai trong số các ngươi định vào cốc để xin thuốc giải hết"
Nghe thấy thế, một số người thông minh cũng nhận ra điều gì đó khác thường, bèn do dự.
Quy định của Dược Cốc rất nghiêm, nếu họ đổi thuốc tỷ thí thì đã vi phạm quy định, phải chịu phạt.
"Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, tên công tử ẻo lả này là người ngoài cốc, rất giỏi mê hoặc lòng người, chúng ta cùng trừng trị chúng rồi ném vào rừng độc thôi."
Người này cố tình nói họ là người ngoài, nếu ném vào rừng độc thì càng khó bị người ta phát hiện.
Những người vẫn đang do dự như vừa được uống thuốc an thần, lập tức tấn công nhóm người Sở Kiều Tịnh.
"Dư Tây, bảo vệ cậu nhóc này cẩn thận nhé"
Sở Kiều Tịnh thản nhiên nói, mười ngón tay của nàng cử động, châm bạc bay ra ngoài, đâm trúng đám người đang lao tới ở hàng đầu tiên, những người kia bị châm bạc đâm trúng, lập tức cảm thấy người mềm nhũn, ngã lăn ra đất.
Sở Kiều Tịnh cười khẩy, những cây châm bạc này khác với cây châm mà nàng dùng để chữa bệnh, đây đều là châm bạc đã được ngâm trong thuốc mê đặc biệt bảy ngày. Chỉ một ít thuốc mê mà nàng điều chế đã đủ để khiến gấu dữ lăn quay rồi, nói gì đến số chậm bạc được ngâm trong thuốc mê lâu như thế này chứ.
Hơn nữa, tuy nàng không học tâm pháp võ công của thế giới này, nhưng thân thủ mà nàng rèn luyện từ kiếp trước vẫn còn đó, hơn nữa nàng sống trên chiến trường nên rất am hiểu việc cận chiến, bắn cung, dùng vũ khí lạnh. Hơn nữa ở trong thế giới không có súng đạn này, nàng lại càng điệu nghệ đến mức không thể điệu nghệ hơn.
Mà kỹ năng phi châm bạc của nàng còn tuyệt diệu hơn. Thế nên tuy nàng không thể hiện thân pháp sau khi tới thế giới này, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không biết!
Thấy mấy người ngã xuống đất, những người khác đều kinh hãi, nhìn Sở Kiều Tịnh bằng ánh mắt không dám tin.
Họ cứ tưởng trong hai người, Dư Tây mới là người mà họ phải tập trung đối phó, nhưng không ngờ tiểu công tử gầy gò tuấn tú này lại có thể hạ gục người khác trong chớp
måt.
"Cho các ngươi một cơ hội, để bọn ta vào cốc!"
Đám người nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Kiều Tịnh thì không khỏi thấp thỏm, nhưng nghĩ tới việc bên họ chỉ có ba người, Tiết Ly còn bị thương ở tay.
Sự thấp thỏm trong lòng họ lập tức biến mất.
"Các ngươi muốn vào cốc á, đừng hòng!"
Nói xong, họ nhìn nhau, nhanh chóng lập kiếm trận, nhóm của Sở Kiều Tịnh lập tức bị bao vây.
"Hề công tử, công tử không cần bảo đại ca kia bảo vệ ta đâu, tuy tay ta không tiện nhưng ta vẫn còn tay kia, ta đánh được." Tiết Ly đứng bên cạnh giơ một tay khác lên, trịnh trọng nói.
Sở Kiều Tịnh liếc cánh tay hắn ta, nháy mắt ra hiệu cho Dư Tây.
Dư Tây hiểu ngay, lập tức lướt quanh hai người như bóng ma, ngăn các đòn tấn công cho họ.
Sở Kiều Tịnh vẫn bình thản, nàng thoáng suy nghĩ, mấy cây châm bạc để chữa trị lập tức xuất hiện trong tay nàng.
Tiết Ly chưa kịp phản ứng, châm bạc đã đâm vào mấy huyệt vị trên tay hắn ta.
Khi châm bạc đâm vào, hắn ta đang định nói gì đó, nhưng cảm giác khác thường bỗng truyền đến từ cánh tay, dường như có một dòng nước ấm đang chảy trong tay hắn ta, vô cùng thoải mái.
"Công tử, chuyện này.."
"Há miệng ra"
Tiết Ly vô thức há miệng ra, một viên gì đó lập tức chui vào miệng hắn rồi tan ra. Hắn sửng sốt, đang định lên tiếng thì nghe thấy Sở Kiều Tịnh nói tiếp.
"Giờ cầm kiếm, chiến đấu đi!"
Nói xong, nàng lập tức tham gia trận chiến luôn, không đợi hắn ta trả lời.
Hắn ta khỏi rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất