Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Nghe thấy thế, đám người vốn đã hốt hoảng sau hai đòn tấn công của Dư Tây lại càng bối rối hơn. 

Kiếm trận thiếu mất hai người, tâm trạng của họ càng khiến kiếm trận có nhiều sơ hở hơn, không thể duy trì một cách hoàn hảo nữa. 

Trong đôi mắt lạnh lùng của Dư Tây cũng xuất hiện vẻ vui mừng khó nhận thấy. Bắn ta nhìn nơi có phòng ngự yếu nhất bằng đôi mắt chim ưng sắc lẹm, bỗng tấn công, kiếm 

trong tay mấy người kia lập tức bị văng đi, cơ thể họ cũng trúng đòn, bay ra sau rồi rơi xuống đất một cách mất kiểm soát. 

"Hay lắm, Dư Tây!" Sở Kiều Tịnh không nhịn được mà hô lên, sau đó lập tức rảo bước tới, nhanh chóng lấy cồn và băng gạc ra khỏi tay áo: "Đưa tay đây" 

Dư Tây thoáng sửng sốt rồi ngoan ngoãn chìa tay ra. 

Sở Kiều Tịnh liếc vết thương trên tay hắn ta, mở cồn ra, khẽ hé đôi môi anh đào: "Đau đấy, ngươi cố chịu nhé." 

Nói xong, nàng xé cái lỗ trên áo to hơn, để vết thương lộ hẳn ra ngoài, cẩn thận khử trùng, bôi thuốc rồi mới băng bó. 

Hôm nay hắn ta mặc đồ màu đen, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra được, không ngờ nàng vẫn chú ý tới vết thương của hắn ta. 

Chuyện này khiến Dư Tây luôn lạnh lùng chợt cảm thấy ấm áp. 

"Các người gian lận, tỷ thí chỉ cho một người đấu thôi, sao ngươi lại nhúng tay vào chứ." Một người bò dậy, bất mãn nói. 

Trừ hai người bị đánh gục lúc đầu đang kinh hãi thất thểu, những người còn lại đều bất mãn và phàn nàn. 

Sở Kiều Tịnh nhướng mày, nhìn về phía hắn ta, chậm rãi nói: "Các ngươi có quy định không cho phép người đứng xem được nói à?" 

"Chuyện này... thì không, nhưng ngươi đã dạy hắn... 

"Ta dạy hắn bao giờ, ta đang làm hắn phân tâm" Sở Kiều Tịnh nhún vai với vẻ vô tội: "Nhưng không ngờ các người còn phân tâm hơn cả hắn" "Ngươi cãi chày cãi cối.." 

"Đủ rồi!" Người này đang định nói gì đó thì người dẫn đầu bỗng nghiêm nghị quát: "Các ngươi mới là người cãi chày cãi cối, ai cũng nghe thấy lời công tử này nói, sao các 

ngươi không ứng phó trước khi hắn ra tay. Sau khi quay về, mỗi người tập thêm ba canh giờ nữa." 

Sở Kiều Tịnh không khỏi tán thưởng người dẫn đầu, đây là người chính trực và thấu tình đạt lý. Khi Dư Tây chiến đấu, nàng đã quan sát động tác của những người kia dưới góc nhìn trị liệu, với trình độ y học của nàng, tay và chân của hai người đầu tiên từng bị thương, cũng không khó để nhận ra, thế nên phải nhắm vào điểm yếu của đối phương, một khi có người ngã xuống thì việc đánh tan những người còn lại cũng rất dễ dàng. Còn câu nói cuối cùng chỉ là để khiến đám người kia thêm bối rối, giúp Dư Tây dễ tìm được sơ hở hơn. 

"Hề công tử, tiếp theo sẽ đến tỷ thí "độc", một trong hai người cần uống Sinh Tử đan có độc tính cố định, loại độc này sẽ không giết người trong thời gian ngắn, nhưng sẽ vô cùng đau đớn, khiến người ta sống không bằng chết, quá trình giải độc của các ngươi thường phụ thuộc vào việc có thể chịu được bao lâu. Bọn ta cũng không có thuốc giải cho loại độc này, nên nếu công tử định tham gia thì chỉ có thể cầu may" 

Hay nói cách khác, nếu không giải độc trước khi đối phương đau đến chết thì đối phương sẽ chết vì đau, Sở Kiều Tịnh hiểu rõ điều đó, nhưng độc dược cố định cũng có một ưu điểm, đó là giải độc xong sẽ hồi phục luôn. Sẽ không có bất cứ cảm giác suy nhược hay di chứng nào. 

Người dẫn đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của Sở Kiều Tịnh, hỏi lại: "Hề công tử có muốn tiếp tục không? Bây giờ rời đi vẫn được" 

"Không cần, tiếp tục đi." 

"Tốt thôi.." Người dẫn đầu nghe thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đang định ra lệnh thì một hạ nhân bỗng chạy tới, nói nhỏ vào tai hắn ta, sau đó người dẫn đầu chắp tay với Sở Kiều Tịnh: "Tại hạ có mấy việc cần xử lý, tiếp theo họ sẽ quan sát bài kiểm tra của công tử." 

Nói xong, hắn ta quay người rời đi theo hạ nhân. 

Thấy người dẫn đầu đã rời đi, đám người nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ tính toán. 

"Đây là độc dược, ai trong hai ngươi sẽ uống?" 

"Ta uống." Dư Tây bước lên một bước, nhận lấy độc dược. 

Sở Kiều Tịnh thấy thế, cũng không định ngăn cản. Khi đến đây họ đã uống Thanh Độc đan rồi, tuy không chữa được mọi loại độc nhưng vẫn có thể phần nào kìm hãm độc dược mạnh, cũng có thể giảm bớt đau đớn đối với loại độc cố định này. 

Nhưng phiên bản phóng to của lọ thuốc lại nhanh chóng xuất hiện trong đầu nàng, trên đó còn hiện rõ mấy dòng chữ. 

"Tên: Sinh Tử Phệ Hồn đan, độc dược cấp sáu, triệu chứng: Vô cùng đau đớn, cần giải độc trong vòng một nén hương, nếu không công lực sẽ không ngừng giảm đi, sau cùng kinh mạch bị phá hủy rồi chết. Sau đây là thành phần của thuốc." 

Sở Kiều Tịnh giật mình, vội tránh xa lọ thuốc, nhưng chữ trong đầu vẫn không biến mất, chuyện này khiến nàng vừa mừng vừa sợ. 

Xem ra tuy bệnh tình của người được chữa khỏi trong khoảng thời gian này không nghiêm trọng, nhưng ít nhiều gì vẫn có thu hoạch, khiến không gian của nàng mở khóa kỹ năng thăm dò và giải thích vật phẩm. Nếu nàng không mở khóa kỹ năng này, có lẽ Dư Tây đã uống rồi... 

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi thầm rùng mình, nhìn người đã đưa lọ thuốc cho Dư Tây bằng ánh mắt lạnh lẽo. 

Thấy ánh mắt sắc bén và lạnh lùng của nàng, trong mắt người kia lóe lên vẻ hoảng hốt, nhưng nghĩ tới việc đây là địa bàn của họ, hắn ta lại mạnh dạn đứng thẳng lên: "Nhìn ta làm gì, các ngươi có muốn tiến hành không hả" 

Sở Kiều Tịnh thấy dáng vẻ này của họ thì biết ngay họ định trả thù khi người dẫn đầu không ở đây, cố ý thay Sinh Tử đan bằng loại độc dược rất giống. 

Sở Kiều Tịnh nheo mắt, hơi thở nguy hiểm tràn ra ngoài, nàng nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Muốn, đương nhiên muốn chứ!" 

Nói xong, nàng nắm tay lại, bỗng đánh vào bụng hắn ta, trong khoảnh khắc hắn ta kinh hãi há miệng, nàng nhanh chóng đổ thuốc vào miệng hắn ta rồi đấm thêm phát nữa, thuốc trôi tuột xuống bụng hắn ta. 

Thấy động tác này của Sở Kiều Tịnh, những người còn lại lập tức rút kiếm, tiến lên. 

"Nếu các ngươi không muốn hắn chết thì tốt nhất đừng di chuyển." 

Sở Kiều Tịnh bình tĩnh nói bằng giọng hờ hững. Nàng lập tức đá người đang nằm rên rỉ dưới đất vì đau một phát. 

"Giỏi cho tên nhãi nhà ngươi, dám vi phạm quy định khi kiểm tra, còn ra tay trước cửa Dược Cốc. Hôm nay hai người các ngươi đừng hòng trốn" 

"Trốn? Sao ta phải trốn?" Sở Kiều Tịnh khoanh tay, nhếch môi cười, thản nhiên nói tiếp: "Nhắc đến quy định, rõ ràng các ngươi đã vi phạm trước. Thuốc kia có là Sinh Tử đan thật không?" 

Nói xong, Sở Kiều Tịnh bỗng cao giọng, đặt chiếc lọ vừa đựng thuốc kia xuống đất: "Đây là Sinh Tử Phệ Hồn đan!" 

Nghe thấy thế, đám người có biểu cảm khác nhau, có kinh ngạc, có khó hiểu, nhưng đa số đều gượng gạo và lo lắng. 

"Nếu ngươi không muốn kiểm tra nữa thì cứ nói thẳng, đừng ăn nói xằng bậy, rõ ràng đây chính là Sinh Tử đan!" 

Một người bước lên trước một bước, đứng thẳng lưng, có chết cũng không thừa nhận Sở Kiều Tịnh nói đúng. 

eyJpdiI6ImhOQjdWOHZNdTRLT3ZaUEFJYXZWdEE9PSIsInZhbHVlIjoiWjJCdVROSHVuREZEZUNvR1dpamxzZVRDTnZVT1BFUkFGZlwvUE1sUGt4OHBvRDhsNHRKcVhGRklsUEg5bVpRcGJQTTJiODQ4azZtNkE0d2c2dzJ6UUYxN3g5WUJjSWhXbUpYMHE0dFlySU1wdUdHNWF2dTBlSEhWZ2s5ZWRweUFQaFhFTWd5NmVlR2NpSFROSDNMREJyWFhWMnVYXC9FdEdGcEp2U2RXc2diXC9xamM5UEdOQmU4MjF1S2c1akg5ZVRQeWhxbmZEWWJsSFEzN3NycDR4a1wvM1VITStNNEMwU3NRT0ZiRW1pM3RJeHhPcnpKTGcyeVJHcWhHbDBrT2R1enZDallKTGdXVmJzOUswVjM4K1d2RXl5Qjc1clMyMGsyYUttZ2ErRTJoMEhFXC8xbEZtUzJHSktpbHJpMzU4cCt0RWpkNGUxT1hGbVltOEpOQjRCYzhDMks3bEtDSGhGMmJTYjFJbnBmVEJoeFI2dlZTOGhtSU9GQUk4Qzl2ck5iT2VVc0NSRnFcLzVGS1lzeVBXbVorcDBaUE9mNEd1aTV2YjJuTEJKN1o1MFNDa3VFWDZPV25IeXAxbXFXaEk0NzFrK04yK0pEaVVacUtuZHhHaGxXYkJQTjhHbE8yOE45a0dDems4d2hCa2Q1UGw3d0VMRitzWm1lK3d0SW0yRk1wTXdtcGVMS3kwXC9MbERUQUd0UTRQZnJkUGtYSlhGb1wvdGdjQnhZUVVkSzRkXC9oMzhiTVN4c0JHY3RlUENOMzZjaU9mRkIyTUsxZ2lvZjBQVTJTckgxbEQyaWx6U09MaXB4NlgxXC8ySmdDaW5zK25nNUJEWXZ5ajZzTXNmTFdwQVwvbXFrSW9LaGtZYmlVMzlBSVdnYmJmQ1E1WGVoWGg5OGw0KzFMSUc5NHpBZEQ3blwveGQxYWlaRE5jdEJQSXRDY1NxZmI0TEFMQ3VwQ09EYkxqR0JEVnlwVFhCQkd6VlR6TG5yZkpTeDJJQWYwRWg1d0d0Q1wvdTArcjRWZVYzRFJTMkVacG5Vbk5qQXdMMEYyK3BGUVJzdEM4SzlcL1dUTk5yVlI5MGt6dzJNZ042TXhnSjNFa3JGeXJzNFwvS01HXC9pWHNubm50YjZZWFZUZklhVDM0RzRudjNYaW1LUDBEdm5BdEg2YW92c09HTEdkZnh4XC93MnpMZWcwUFVQZFl3TkpaVDF4MmpKQ2VjaDVNZVwvaUkrV1Q0V2FvcVR0bEYrbE9vMXBhYXQwZjhiRmUxTGEzK1puYTMwVGRwaitVbU1IUFpPeHVtUDlXN2lDdFBLNElsNFMrQlM4bWdXQT09IiwibWFjIjoiYzJhOWEyNGFiMGNkMWU0NzMzZDI2YWIzODk4NjU1NTQyMjBjOGIwZjBmNjA2OWE4ZTBhYzk3ODcwNTM5YjVjMiJ9
eyJpdiI6IjN1K3lWb2R1c0FzS09wZzRBa3Y5Vnc9PSIsInZhbHVlIjoiNmpUSWFKRFpRYjNhN0NnaGYxZVhiS1J1Uzd4Q2ZoYW1Lam83Q1wvMDF1TlRSY2h4dTB4TGI5OWVYRWYzN2w1c2NXMWdEcEpsR1dNQUNBZUNteFNVWUxuSEJ6K3hcL0VkcERObjZRR2pmRFJzNkd6dmV4NWJcL2Fhc05Gb2pybFRvY1ZXZkxVdmR0XC9sWVg2VkJXcTVHOXJIQno1RGJGeGM4aG9hU1VyNHJMOEhyNE5jV3RtNEhPbGdHQVVaa05FdW9HQUMzNmJ1OTE2TytrRjF1WTRMMEpwbmxISlZoVXMzM3lLRkdoRGJ6eDFiQW5vWUpDd1BKKzFTK2NSMFwvWm5YYmtIUEZHS3FsR2hYbklIN2VlaXRKM1ZieHNlYnQ2R2p2N2JLMnhBSTZxOFwvRWVmTnZLMGJwUmkyaWxoZVhLRkVCR1wvZEcxWkZtaGVxdXpvQmtqdnRoRHkydz09IiwibWFjIjoiNWYwMjI4ODAwMzcxN2QxZWU3OWYyNTQxMjkwNzFkZTI3YzI1ZTBjMTc2M2MxMTJmMDUxMDllZTU2N2RhYTUxNCJ9

Sở Kiều Tịnh nhìn rõ biểu cảm của đám người này, nàng cười mỉa mai rồi chỉ vào người bị Dư Tây đánh trúng tay trước đó: "Ngươi, ra đây ngửi thử đi

Ads
';
Advertisement