Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Sở Kiều Tịnh nhanh chóng tới Hồi Hồn phường để tìm Dư Tây, nàng mở gói quần áo đã đưa cho hắn ta ra, bên trong là một bộ đồ nam và vài thứ không biết được làm từ gì, trông như da người. 

"Hai ngươi ra ngoài đi, ta phải thay quần áo" 

Mai Anh và Dư Tây nghe lệnh, rời khỏi phòng. 

Không biết bao lâu sau, cửa lại mở ra, hai người nhìn sang, chỉ thấy một nam tử mặc áo gấm màu trắng bước ra khỏi phòng, da trắng như ngọc, gương mặt sắc nét và góc cạnh, ngay cả sườn mặt cũng tinh xảo như được dao khắc. 

Mai Anh kinh ngạc chỉ vào người này, không dám tin vào mắt mình, một lúc sau mới gọi thử: "Vương phi?" 

"Ừ." Sở Kiều Tịnh mỉm cười, khẽ gật đầu. 

"Đúng là người rồi, trời ạ, Vương phi trông giống nam tử quá" Mai Anh hào hứng chạy tới bên Sở Kiều Tịnh, quan sát nàng một lượt. 

Dư Tây đứng cạnh nhìn, trong đôi mắt luôn hờ hững cũng xuất hiện vẻ ngạc nhiên. Chủ nhân đã mô phỏng những điểm đặc thù của nam tử một cách rất khéo léo, ngay cả yết 

hầu cũng được làm rất thật, gương mặt không hề có nét mềm mại dịu dàng của nữ nhân mà lại mang vẻ tuấn tú phong lưu của nam tử. 

Quả nhiên vị chủ nhân này có thể khiến người ta bất ngờ bất cứ lúc nào, biết y thuật, biết đánh bạc, ngay cả thuật dịch dung cũng vượt xa người khác. 

"Được rồi, Mai Anh, ngươi ở lại đây nhé, ta và Dư Tây ra ngoài có việc." 

Dứt lời, Sở Kiều Tịnh rời đi với Dư Tây. 

Khi thấy Sở Kiều Tịnh, Hạ Lan thần y cũng rất ngạc nhiên, sau đó ba người mới lên đường. 

Hơn hai canh giờ sau, xe ngựa đã băng qua vùng hoang dã, dừng trước một khu rừng. 

"Đến rồi. Băng qua rừng độc này là tới Dược Cốc, nếu không có gì bất ngờ, người của Dược Cốc sẽ ra ngăn cản." Hạ Lan thần y nói, ba người cùng xuống xe. 

"À mà... Lão phu không vào đâu. Hạ Lan thần y ấp úng với vẻ khó xử. 

Sở Kiều Tịnh liếc ông ta, tuy thấy khó hiểu trước phản ứng của ông ta nhưng cũng không định hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu: "Vậy ông chờ bọn ta ở đây" 

"Được được, đúng rồi, đây là Thanh Độc đan mà sư phụ ta cho ta, nhưng chỉ có một viên thôi, lão phu tính rồi, có thể chia đôi, tuy dược hiệu giảm bớt nhưng với thân thủ của Dư Tây, chỉ cần băng qua thật nhanh, cho dù trúng ít độc thì cũng không đáng ngại. 

Nói xong, Hạ Lan thần y lấy một cái lọ nhỏ ra khỏi tay áo, đưa cho nàng. 

Sở Kiều Tịnh nhìn thoáng qua, cũng không nhận mà chỉ cười khẽ: "Cảm ơn thần y, nhưng không cần đâu, ta có Thanh Độc đan rồi." 

Trước sự kinh ngạc của ông ta, Sở Kiều Tịnh lấy một lọ sứ ra, đổ hai viên thuốc ra ngoài, tự uống một viên rồi đưa Dư Tây viên còn lại, sau đó nàng đưa lọ cho Hạ Lan thần y. 

"Ta đã nghiên cứu khi rảnh, ở đây vẫn còn mười mấy viên, ông cầm đi." 

Trước giờ Sở Kiều Tịnh chưa từng bủn xỉn với người thật lòng với mình, tuy Thanh Độc đan này không thể giải được vạn loại độc như Bách Linh cao mà nàng điều chế ở kiếp trước, nhưng vẫn tốt hơn thuốc bình thường, thậm chí còn có thể bổ sung thể lực, kéo dài tuổi thọ cho người bị suy nhược. 

Hạ Lan thần y nhận lấy lọ sứ, hết sức ngạc nhiên, đến khi ông ta hoàn hồn thì hai người Sở Kiều Tịnh đã vào rừng rồi. 

Vì trong rừng toàn khí độc nên không có bất cứ dã thú gì, do đó hai người nhanh chóng băng qua rừng độc. 

"Là kẻ nào" 

Hai người vừa ra khỏi rừng độc, mấy nam tử cầm kiếm sắc đã cao giọng chất vấn. 

Dư Tây nắm lấy thanh đao bên hông với vẻ cảnh giác, chắn trước Sở Kiều Tịnh, mãi đến khi nàng vỗ nhẹ vai hắn ta, hắn ta mới dịch người qua một chút. 

Sở Kiều Tịnh mỉm cười, bày ra dáng vẻ công tử nho nhã chắp tay với những người kia: "Tại hạ họ Hề, muốn gặp Cốc chủ Dược Cốc. 

"Trước giờ Dược Cốc không cho người lạ vào, công tử vẫn nên quay về theo đường cũ đi" Thấy Sở Kiều Tịnh có vẻ ngoài và khí chất xuất chúng, bọn họ cũng không định làm 

khó nàng. 

"Tại hạ nghe nói Dược Cốc có quy định, chỉ cần vượt qua hai bài kiểm tra võ và độc là có thể vào Dược Cốc, không biết có đúng thế không?" 

Nghe thấy Sở Kiều Tịnh hỏi thế, bọn họ rối rít nhìn nhau, sau đó nam tử dẫn đầu lên tiếng. 

"Đúng là có chuyện đó, nhưng đến nay vẫn chưa có ai vượt qua, hơn nữa nếu thất bại thì sẽ phải bỏ mạng ở nơi này, công tử định thử thật à?" 

"Đúng thế." Vẻ mặt Sở Kiều Tịnh thản nhiên, khẽ gật đầu. 

Thấy hai người đã khẳng định, những người kia cũng không nhiều lời nữa. 

Vòng tỷ thí đầu tiên - đấu võ, chỉ một trong hai người được bước ra, phải đấu với mười người, chỉ cần đánh bại ba người trong vòng một nén hương là được. 

Đương nhiên vòng này sẽ do Dư Tây đảm nhiệm. Chỉ thấy hắn ta nắm chặt chuôi đao, chẳng những vết sẹo trên mặt không khiến người ta cảm thấy dữ dằn và đáng sợ mà còn tăng thêm khí khái lạnh lùng và nam tính, cộng với gương mặt lạnh tanh của hắn ta, cho dù hắn ta chỉ đứng đó thôi thì cũng khiến người khác vô thức căng thẳng. 

"Bắt đầu đi." Dư Tây lạnh lùng nói với người xung quanh. 

Người dẫn đầu khoát tay, ngay sau đó mười nam tử cầm kiếm lần lượt đứng quanh Dư Tây, bao vây hắn ta lại. 

Thấy chỗ đứng của đám người này, Sở Kiều Tịnh nhíu mày: "Người của Dược Cốc giỏi tính toán thật, một đánh mười vẫn chưa xong, còn vận dụng cả kiếm trận" "Ánh mắt công tử tinh tường đấy, nếu giờ công tử quay lại rừng thì vẫn được." Người dẫn đầu cũng vô cùng kinh ngạc, có rất nhiều người tới đây khiêu chiến, cũng có vô số người sở hữu võ công cao cường, nhưng ít ai có thể nhận ra kiếm trận ngay. Huống hồ công tử xuất sắc này còn trẻ như thế. 

Nhưng hắn ta không biết rằng, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, trừ nghiên cứu y thuật và nghiên cứu khoa học ra, Sở Kiều Tịnh rất thích đọc sách, nàng đọc dã sử, đọc binh thư, đọc ghi chép về những chuyện kỳ lạ. 

Đương nhiên nàng cũng nghiên cứu rất nhiều về trận pháp ngũ hành bát quái, thế nên nàng vừa nhìn đã nhận ra họ đang đứng theo ngũ hành bát quái. 

Trong lúc nàng suy nghĩ, bên Dư Tây đã ra tay. 

Thế là nàng vừa chăm chú quan sát đám người chiến đấu, vừa đáp lời: "Không cần, nếu tại hạ đã quyết định thì sẽ không thay đổi" 

Bên Dư Tây chiến đấu kịch liệt, ngươi tới ta lui, hơn nửa nén hương đã trôi qua, vì kiếm trận chặt chẽ, đối thủ lại đông, tuy Dư Tây có thể tạo ra các vết thương lớn nhỏ cho đám người kia. 

Nhưng theo thời gian, hắn ta cũng dần có dấu hiệu lực bất tòng tâm, trán cũng lấm tấm mồ hôi. 

Sở Kiều Tịnh nhíu chặt mày, như phát hiện ra điều gì đó, vội quát vọng vào vòng vây: "Dư Tây, nghe này. 

"Về bên trái ba bước, ngón giữa tay phải. 

Sở Kiều Tịnh vừa dứt lời, Dư Tây càng nghiêm túc hơn, làm theo lời nàng nói. 

Người bị đánh trúng lập tức mất sức, kiếm rơi xuống đất, hắn ta đau đớn ôm chỗ bị đánh trúng, sau đó bị Dư Tây tung một chưởng đánh bay. 

eyJpdiI6IlZTaHU0MVlMcHkyQUF6SERvMXRJTFE9PSIsInZhbHVlIjoiRXNPNlNKeWx5K1Y2QXNlS0dLaXBETnNyREFpY0I3RE1vK2ZCRXpiUXowNWFCczE1b0hVYzdwTmtKTE9wZUVSb0ttQ3ZBQUErN1dHN3ZMcHFXOUI5ZlpUWTRkQWFOelhoSkRBdjBBbnloTTRUZFkzUUlscE53cysyRDlKc2NpcHNCZzVYTEJ3djN2dXhUQXB0TmVYRjJoWEhHaEJ5ejA2UlNwZ1wvdjRLdU1EdDNmZFFRTEtOUE05cVJTalVYM1FhTStJNDlFQmRQUkNSWEMzSm4zRUhsTmFpbGZvMTlDZmVvVTNyZnUrRUE5azZjd2t0aG85XC9ubXZsNWJlK09FbXNIIiwibWFjIjoiNTRlNjY0MzU2YzUyYzVjNjE3MDMzMjM1ZjAxNGViMzI1MzNhNTgzODgyNDU1NTI3OGJhOTUwMDNhZWE0NDkyOCJ9
eyJpdiI6IjZSbkRTa08yVHd0Z3hZZUQzNGxCVGc9PSIsInZhbHVlIjoiVUFFYWtWQlpVMlpoeGNoMEtMVHR1SW5IKzcxblR2S0xPMVdjeE9TSTgxd2d4Y3lwS0xXcWVtXC9ldURGaHc5blZzMzFCbWl0UTdjODl2SXl5eDB3XC9nZ1wvS3NNZVFEZnZBcW1OUzd3MzFwNlZYb1h5ZEdiMXQ0ME5rSEhUQmhIcEpaMEx3VFcydFRmbkF6empTQU9GZGtvOXBGVGx2aDl6WlNEbW9ZTTlJRXZ2NDAxRE00SnNVSnpSMGFZeVwvRW9BVjRVWVY5XC9lcHZWVVFuMThZa1k0QmFES2d4MEt0djdlTUY3WW5rMmhnRmVcLzYxamQxOHBTS21malEyMU5SVHBhWFRGejA1dEJoU0I4eElSREpJRktoMGVSOEJyb1ZhcEVPXC9vUitLT0s1UFhBWjhjR2pHeHRKMnVUOEJheHppQ2NcLzF0U1U5XC9pdDhiemc1UmxsZ3RqNkZtWjVOK0JKc3FSTWYxb3NENmF3Z0JnMDB0M0oyQ3EzTWsrOHlYUUhaeGdsTVpFcXFFTjNXU3Vkc2JUc08zNEJUbVZFZzN1UWNPVXNLQjFyQTRYY1I5TkZOYkZJbXV2NnhcL283MnhZNnRKSHpGdDl1TVBZdFhlVms5bmdBTDN3R0RIVzJzQnRwblRqSmJXdm9zWjMxQ1RBMDVRVmU4MFwvUnYxSFYxZ05QVkpzM0xYemh3Q1pCbENXRlpNV2krd1dBbWxBZGpObGpZNHhDRk5Eb1BjcklwSmc9IiwibWFjIjoiNWRlZjc1ZjQ2NjlmOGY3OTExYzUxMDE2ZWM2YWQ5YjY2YjlkNjcyYTFkMTA3MjU3Mjk2YTllMmI3ODEyMzY5NCJ9

Thấy thế, ánh mắt Sở Kiều Tịnh sáng ngời. Nàng khẽ nhếch môi, mỉm cười quyến rũ: "Nên kết thúc thôi."

Ads
';
Advertisement