Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Sở Kiều Tịnh vẫn thản nhiên, sau khi thần y hành lễ xong, nàng cũng đáp lại một cách chu toàn. 

Hành động này khiến người khác tròn mắt, cứ tưởng mình nhìn nhầm. Hạ Lan thần y luôn bí ẩn, được cả Hoàng thượng nể mặt lại hành lễ với một cô gái lớn lên trong khuê phòng, xấu xí có tiếng ư? Trong mắt ông ta còn có vẻ kính trọng nữa. 

Trong lúc những người đang có mặt đều nghĩ mình nhìn nhầm, Hạ Lan thần y nói: "Mạn Nhu cô nương, cô nương chỉ bị thương ngoài da thôi, lão phu chữa là được, chứ nếu để đôi tay thần kỳ của Kiều Tịnh cô nương chữa vết thương cho cô thì phí quá. 

Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. 

Hình như Hạ Lan thần y cũng không nhận ra lời mình nói đã để lại ảnh hưởng thế nào trong lòng mọi người, ông ta rảo bước đến trước Sở Mạn Nhu để xử lý vết thương ở chân nàng ta. 

Lúc này, đám người vừa hoàn hồn đều xuýt xoa. 

Đây có đúng là Hạ Lan thần y trong truyền thuyết không? Sao trông ông ta giống tiểu đệ của Thần Vương phi thế? 

Không ngờ một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy lại nhìn cô gái xấu xí vô dụng kia với vẻ sùng bái, thốt ra câu phí quá. 

Hơn nữa ông ta gọi nàng là Kiều Tịnh cô nương chứ không phải Thần Vương phi, tức là ông ta kính trọng bản thân nàng. 

Chuyện này khiến đám người vừa chế giễu nàng hăng nhất đều tái mặt. 

Sở Mạn Nhu suýt hộc máu nhưng bắt buộc phải nuốt xuống, hơn nữa nàng ta cũng đã yếu quá rồi, chỉ có thể để Hạ Lan thần y kiểm tra: "Hạ Lan thần y khiêm tốn quá rồi." 

"Không không, giang sơn đại hữu tài nhân xuất*, đúng là lão phu không giỏi bằng người ta. 

(Giang sơn đại hữu tài nhân xuất*: Dù là ở đời nào, đất nước cũng sản sinh ra người tài.) 

Hạ Lan thần y vuốt chòm râu bạc, nhìn Sở Kiều Tịnh bằng ánh mắt kính trọng. 

Nghe thấy thế, đám đông đang sửng sốt càng kinh hãi hơn, suýt rớt cả cằm. 

Ý ông ta là gì? Sở Kiều Tịnh giỏi hơn Hạ Lan thần y ư? 

Họ đang nói về gì thế? Y thuật à? 

Sở Mạn Nhu sắp nghiền nát răng mình đến nơi. 

"Sao Mạn Nhu cô nương lại nhìn lão phu như thế? Lần trước, chân của Đại công tử quý phủ.." 

"Chuyện lần trước may mà có thần y. Nhưng lần này vết thương của đường muội lại phải nhờ thần y rồi." 

Sở Kiều Tịnh mỉm cười, nhân cơ hội tiếp lời. 

Dạ Chí Thần vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, bỗng cảm thấy mình chưa từng hiểu nàng. 

Hạ Lan thần y thoáng sửng sốt, nhìn ánh mắt của Sở Kiều Tịnh, ông ta như hiểu ra điều gì đó, bèn cười nói: "Ha ha, được, Kiều Tịnh cô nương cứ yên tâm." 

"Phiền ông rồi." 

Sở Kiều Tịnh gật đầu mỉm cười, Sở Mạn Nhu và Thượng Quan Ý vẫn còn đang ủ mưu khác, nàng không thể chữa cho nàng ta như họ muốn được. Nhỡ khi làm sạch vết thương rồi, Sở Mạn Nhu lại lén rắc độc dược gì đó lên vết thương, tới lúc đó Sở Kiều Tịnh có vạn cái miệng cũng không giải thích nổi. 

Có vẻ Hạ Lan thần y đã nhận ra suy nghĩ của Sở Kiều Tịnh nên không nói gì nữa, còn chuyện Y các thì đã bàn xong trước đó rồi. 

Ông ta vốn định trò chuyện với nàng, nhưng xung quanh quá đông, Sở Kiều Tịnh lại thể hiện thái độ thận trọng một cách kiên quyết như thế, ông ta đành xử lý vết thương cho Sở Mạn Nhu trước rồi tìm cơ hội bàn bạc với Sở Kiều Tịnh sau. 

Sắc mặt Sở Mạn Nhu vô cùng khó coi, đang định nói gì đó thì Sở Thừa tướng vẫn đang im lặng ngồi quỳ bên cạnh bỗng lên tiếng: "Mọi người à, hôm nay vốn dĩ để chúc mừng tiểu nhi hồi phục, ầm ĩ rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, ta thành thật xin lỗi" 

Sau khi dứt lời, ông đích thân bảo thân tín đưa Sở Mạn Nhu về phòng nàng ta, đồng thời tuyên bố rằng Mạn Nhu cô nương bị thương nặng nên bị giật mình kinh hãi, không thể tự ý ra ngoài. 

Ý của ông đã rất rõ ràng, nếu không có sự cho phép của Sở Thừa tướng, không ai được đi thăm hết, Sở Mạn Nhu cũng không được tự tiện rời khỏi viện. 

Sở Thừa tướng đã lên tiếng, khách khứa cũng không tiện nói thêm về chuyện của Sở Mạn Nhu, ai cũng tìm cớ nâng chén rượu lên, thay phiên nhau bước đến bắt chuyện với Sở Kiều Tịnh. 

Sở Kiều Tịnh im lặng quay lại chỗ ngồi, vẫn mỉm cười lễ độ, đón nhận những lời chúc rượu và mời chào từ khách khứa, nhưng khóe mắt cong lên của nàng đã không còn vẻ thản nhiên nữa mà thêm nét lạnh lùng. 

Dạ Chí Thần đi cùng nàng, nhân lúc không có ai tìm đến, hắn ung dung hỏi: "Cần ta cản giúp ngươi không?" 

Sở Kiều Tịnh sửng sốt, lúc này nàng mới nhớ ra trong bữa tiệc cung đình lần trước, nàng đã đỡ rượu cho Dạ Chí Thần lúc đó vẫn chưa thể uống rượu. 

"Không cần, cũng đâu phải ta không uống được rượu, cảm ơn ngươi" 

Có lẽ do tâm trạng hơi phức tạp, giọng điệu của nàng cũng hờ hững hơn lúc bình thường. 

Nhưng Dạ Chí Thần không để tâm, cũng không kinh ngạc khi nàng từ chối. Chí là, bất kể người mời rượu sau đó có thân phận gì, nàng uống bao nhiêu chén, Dạ Chí Thần cũng uống bấy nhiêu. 

Những người có chút tên tuổi ở Quốc Thành đều biết Dạ Chí Thần không phải người dễ trêu, thấy hắn uống cùng Sở Kiều Tịnh, họ cũng không dám nói chuyện lâu với Sở Kiều Tịnh nữa. 

Thế là Sở Kiều Tịnh có thời gian để nghỉ. 

Nhưng chuyện vui không kéo dài lâu, dù sao cũng vẫn có người không coi Dạ Chí Thần ra gì. 

Sở Kiều Tịnh thấy ánh sáng trước mặt bị chắn mất, nàng ngẩng đầu thì thấy Dạ Minh Hiên đang đứng trước mặt mình với nụ cười lạnh lùng hơn bình thường. 

"Không ngờ Sở cô nương lại giấu tất cả mọi người ở Bất Dạ Thành đấy" 

"Mai Anh, mau đi rót canh giải rượu cho Hiên Vương đi" Sở Kiều Tịnh không quan tâm tới hắn ta, lập tức quay sang sai Mai Anh. 

Dạ Minh Hiên nhíu mày: "Bổn Vương gia không say" 

"Kiều Tịnh đã được gả cho Chí Thần từ lâu, sao có thể gọi là cô nương được nữa. Nhị hoàng huynh còn bảo huynh không uống nhiều à, thậm chí còn nói mê sảng luôn rồi kia kìa. Huynh phải gọi ta là đệ muội mới đúng" 

Sở Kiều Tịnh mỉm cười không khéo, trong đôi mắt trong trẻo lóe lên sự tinh ranh. 

Nghe thấy thế, mặt Dạ Minh Hiên lập tức tái xanh, hắn ta nắm chặt tay, trong đôi mắt phượng xuất hiện vẻ giận dữ, nhưng hình như nghĩ tới điều gì đó, hắn ta bỗng thả lỏng nắm tay, mỉm cười. 

"Nếu có ngày hai người hòa ly thì phải gọi là Sở cô nương còn gì? Hay gọi Kiều Tịnh nhé? Hay... Dùng cách xưng hô khác cũng được" Dạ Minh Hiên nhếch môi cười, trông vừa gian tà vừa ái muội, ý tứ của hắn ta đã được thể hiện rõ. 

"Muốn chết đúng không?" Dạ Chí Thần kéo Sở Kiều Tịnh ra sau lưng, ánh mắt sâu thẳm trở nên lạnh lẽo. 

Dạ Minh Hiên hơi nhướng mày, cười xùy thành tiếng, nhìn thẳng vào mắt hắn với nụ cười ác ý: "Ồ, chẳng phải trước đó Tam hoàng đệ cứ thấy nàng ấy là như thấy ôn thần, tránh còn không kịp, hết sức chán ghét à? Sao giờ lại có thái độ này thế?" 

"Hay nên nói, hành động của thần y đã nâng cao thân phận của nàng ấy, giá trị con người cũng khác hẳn, nên thái độ của Tam hoàng đệ với nàng ấy cũng thay đổi đây?" 

"Tam hoàng đệ giỏi tính toán thật" 

eyJpdiI6Ijl2NFVCdU95UjJIaFE4MGMxQXRjNmc9PSIsInZhbHVlIjoiNnRrNjE4QlNkY1hLa2lKa0lEOWdkc013S1Z4dFVzdHhiZkVzQXA1bzN0UXVrUE1UUmlRWEQ3cWk0NVV4QzFUVzNKN1wvSHZ2aVBJZVA5K0ptNmlWcGZHU245NXZScGJjazYwVWxhSUx1XC80ejBGdmxwZ1wvODNvdHd0R3RFelRVbzZneEdITTd0WWc0REI2WStMS0RTNEc5ZFdIXC96Y3JHWmRXXC9wbEpXWENxeDloeDFZb1VYKzZkUHR3Qlp1RnBoRUtielZKc1R5Z3ZnN3hJSkxIc0JUOFwvemkrTW8rSFowYVZFRWpPbEVOSUNsYVFPRWlSWnl3NTFwMDF5S1pKNmRvZGQxM1gzM2laWm9pZmNrQld0dlBcL0EzWFhcL1RLYXJzM1hPVjdIdHFyQU56OUZKS3owSnBEQURxOUNyRERLK2lJU25IZlowT21OYmdNcmpFN3FDcXpyMkZLaElXTnNVcmFUQTJvMkozK2VOK0dUa0RyZWZablUrNmpLeTlqK05nXC9HenByd05MY0s2aTBZYUtGN3JDVkVaSlROazFsQndTa3pTbHVXU040c0tCNFd5WDhuM3FuUTVsXC9XQWZuRFwvaEVGckZjWWk5SFcyVXh6K2FCK0xUU1Jtdz09IiwibWFjIjoiODg1NWJlNjRjMzc0NzJiOWZjZjVkOGZiNTljNTc3ZDRlOTRiYzU5YjM5ZTE1NjU0Njk2MTU3MDZlNzMxMTgwMCJ9
eyJpdiI6IjN3QjdHcDVHc3g4SkxqZGhzWkhFWVE9PSIsInZhbHVlIjoia0pEYis2ZENaMnlPK3pmRENUNDYxWElDVzRjblJ4aGpCOSszUmVCNkNKXC9ZNUpRZ3prN1wvYnhrYXBEcnNaM0RRbzFsWEljSFdEYVRnVUVJd3haRmJoMFVHQUh5RmpOZ1hqYVhtYlk0SFVSS2ptT3ZhOVc0WlYwME1xUXg2XC9qOEFcLzFUenhxU2dIRGw0azZzNVNsQkJXSW5DVFMxWGpZK3ZodHNFWDJZVjkyeU9hWGl3dDdhNUZwN2ZzdDFRUmYxeENPZ09TTEtkc1hHREk0RjBWb2hFb1RUQVBpRHJnaXU0a3NvTFRiZ0YyNEp0cmkwOSszT29ZSUlBUkZSWHJIaUFhK3A0K2JXM21WWVBaQWFMYUNJcXdTenpPRktsY2RPdE1WWXlIQ2hMdk5jN1lMWk1nK1l1TUVtcmc2NE4yK1ZMRXZ3eDNQcUtBRngwbjlmb0YyV2xDMm5reU0yQjNrNkd1ektMMVpaRFhzcTVRZ0phTklcLzJISEM1UTZFczJRb0FZV3grVEVUMDA2K1RoN0lqeGNzbFBPTkFzdHA1dXBWdkFuQk40VGxmNlVRbFwvUWJwQlBrTTIrRFVncUlsbDl6OHFRaE5MWGJNUldOSjl4VXh1aGd3RmNyXC9uZk1FMEZselFkTUk2U3NSSm1rXC9kNzh5QlYwaVFGSDd1blB4RTg2TUJsN2RRQmNDa0djVnBLaDZcL2pSaXk3cnFMbE5Lc0FcL2MrTXJJRlY4QkxjNmpicnBlOXhqSUtXK1Z0OXJQYmFOTm1ZNkpkZk91NXZmSXp5aVlyK3JiVEE9PSIsIm1hYyI6IjJiYjI3MGE5M2EyYjM0YzFmZGY5MzZmMzQ3YTAxZDM4NTExMTY3YzM5ZjcxNTJkMjMzZTY1MTE3ZTkzN2YzZDQifQ==

Thấy hắn ta cứ làm quá lên như thế, sau khi nghe hắn ta nói xong, Sở Kiều Tịnh không khỏi nhíu mày. Đương nhiên nàng có thể nhận ra sự xúi giục trong lời hắn ta nói, Dạ Minh Hiên đang lợi dụng dịp này để dùng kế ly gián thôi.

Ads
';
Advertisement