Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

"Tỷ tỷ, tỷ mau khám cho Mạn Nhu muội muội đi, vẫn còn đang chảy máu kìa" Không biết Thượng Quan Ý đã tới bên cạnh Sở Kiều Tịnh từ lúc nào, nói với nàng bằng vẻ khéo léo am hiểu lòng người. 

Sở Kiều Tịnh khó hiểu nhìn nàng ta, Thượng Quan Ý định chơi chiêu gì đây? Có lẽ nàng ta là người không muốn để người khác biết chuyện nàng biết y thuật mới đúng chứ? 

Nhưng lời này vào tai mọi người lại giống như nghe được chuyện cười, bỗng chốc xung quanh đều xôn xao. 

"Trắc phi của Thần Vương uống say rồi à? Danh tiếng của Thần Vương phi có ai mà không biết? Không chỉ xấu mà còn bất tài vô dụng, để nàng ta khám cho khéo lại hại chết Mạn Nhu cô nương" 

"Chắc là nàng ấy tốt bụng vội muộn giúp người quá nên cầu cứu bừa rồi. nếu Thần Vương phi hiểu y thuật thì sau này ta sẽ gặm y thư" 

"Ha ha... Ta nghe hạ nhân của nhà biểu đệ phu nhân ta nói chuyện phiếm với người khác rằng khi ấy Thần Vương phi bỏ thuốc Thần Vương nên hai người mới nên duyên phu thê. Biết đâu Thần Vương phi hiểu y thuật thật, nhưng chỉ có thể dùng được với nam nhân thôi thì sao!" 

"Đúng là đáng tiếc cho Thần Vương, nhân tài kiệt xuất như vậy mà lại gặp phải nữ nhân vừa xấu xí vừa bất tài như vậy" 

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, bây giờ Thừa tướng phủ đang nổi lên như cồn, các ngươi cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy" 

Mặc dù mấy người đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng Sở Kiều Tịnh vẫn nghe thấy. Trước nay nàng luôn lãnh đạm nhưng nghe xong cũng không khỏi đỏ mặt, chột dạ ngẩng đầu nhìn Dạ Chí Thần, thấy mặt hắn lạnh lùng, nàng không khỏi rùng mình. 

"Thượng Quan tỷ tỷ, thôi đi, Vương phi cao quý, đừng làm phiền Vương phi, tìm đại một đại phu băng bó là được rồi." Sở Mạn Nhu tỏ vẻ thận trọng, giọng nói yếu ớt, trên trán rộn mồ hôi. 

Dáng vẻ này khiến người ta thấy mà thương, nhưng xưng hô Thượng Quan tỷ tỷ và Vương phi lại khiến người ta bàn tán xôn xao. 

"Mau nghe xem, ngươi thấy chưa, Mạn Nhu cô nương là đường muội của Thần Vương phi mà cũng không dám để nàng ta khám cho kia kìa. 

"Có lẽ chỉ kẻ ngốc bên đường mới để nàng ta khám cho thôi" 

"Ầy, các ngươi không nghe thấy nàng ấy gọi Trắc phi của Thần Vương là tỷ tỷ nhưng lại gọi Thần Vương phi là Vương phi à? Trông yếu ớt thế này chắc là bị Thần Vương phi ức hiếp rồi, nếu không sao lại không nhận đường tỷ Vương phi mà lại gọi Thượng Quan Trắc phi là tỷ tỷ chứ?" 

Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nghe mọi người bàn tán, trong lòng đã hiểu rõ, có lẽ Thượng Quan Ý và Sở Mạn Nhu đã liên minh với nhau rồi đây. 

Hai người kẻ xướng người họa chụp lên đầu nàng cái danh ỷ quyền thế áp bức người khác. 

Vết thương của nàng ta trông thì có vẻ nghiêm trọng nhưng không gãy xương. Nếu bây giờ nàng khám, tuy có thể thay đổi danh tiếng của nàng rằng nàng không phải kẻ bất tài vô dụng, nhưng nếu sau này hai người họ dùng thủ đoạn bẩn thỉu, trộn thứ gì vào vết thương thì không thể giải thích được. 

Mà nếu không chữa, có lẽ nàng chỉ có thể chấp nhận danh tiếng bất tài vô dụng này thôi. 

Nhưng bây giờ là lúc chỉnh đốn đám trà xanh này. 

"Chắc muội muội lần đầu tới Thừa tướng phủ nên chưa biết rõ lắm. Danh tiếng của bổn vương phi đúng là không tốt, thành ra tính tình cũng trở nên lầm lì quái gở. Tuy đường muội Mạn Nhu ở Thừa tướng phủ nhiều năm nhưng không chịu thân thiết với ta. Cho dù ta biết một chút về y thuật thì e rằng muội ấy cũng không tin ta đâu. Thôi vậy, vừa khéo thần y cũng đang ở đây, cứ để ông ấy khám cho." 

Sở Kiều Tịnh lắc đầu với vẻ mặt bất lực. 

Trong mắt người khác, vẻ mặt này cùng lời nói này mang nghĩa vì Sở Mạn Nhu chê tiếng xấu của Sở Kiều Tịnh nên không muốn nhận nàng làm đường tỷ. 

"Không ngờ lại là như vậy, Sở Mạn Nhu là nữ nhi của nhà đệ đệ Sở Thừa tướng, được vào Thừa tướng phủ ở là phúc đức tu dưỡng bao đời mới có, nghe lời này thì chắc là nàng ta ghét nữ nhi của chính chủ rồi." 

"Đúng là Thần Vương phi hơi xấu xí bất tài một chút, nhưng người nào biết báo ơn thì đều sẽ gần gũi thân thiết với nữ nhi duy nhất của Thừa tướng phủ này chứ" 

"Bây giờ ta lại thấy Thần Vương phi thật đáng thương, coi nàng ta là đường muội, nhưng người nào đó lại xưng tỷ muội với người khác. "Đúng đó, nhưng chẳng phải Thượng Quan Trắc phi lần đầu tiên tới đây sao? Trông quan hệ của hai người có vẻ không bình thường nhé" "Ha, thế thì các ngươi không hiểu rồi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn" 

Tiếng xì xào của mọi người vào tai Thượng Quan Ý và Sở Mạn Nhu, hai người lập tức đen mặt. Mà người khó chịu nhất là Sở Mạn Nhu, chân vốn đã đau không chịu nổi, bây giờ bị những lời nói này tác động, nàng ta càng tức muốn chết. 

Trước đó nàng ta cũng luôn miệng gọi nàng là tỷ tỷ mà, nhưng Sở Kiều Tịnh đâu có nói như bây giờ. 

Mà Sở Kiều Tịnh ở bên cạnh thì lại như không nhận ra điều gì, nhìn biểu cảm của hai người, nàng nhếch môi hài lòng. 

Xét về tài năng ăn nói, nàng là người hiện đại chẳng lẽ lại thua được? 

"Không phải như vậy, bây giờ đường tỷ là người của Hoàng gia, tiểu nữ gọi tỷ ấy là tỷ tỷ sợ rằng sẽ bị người khác nói là không biết phép tắc nên mới như thế. Còn Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ ấy thấy ta nhung nhớ tổ mẫu và phụ thân nên mới thương ta, bảo ta gọi tỷ ấy là tỷ tỷ" Sở Mạn Nhu cố chịu cơn đau trên chân và sự ghen tỵ trong lòng, yếu ớt nói. Lời giải thích yếu ớt này phần nào cũng giành được sự đồng cảm, những người đang bàn tán kia cũng im lặng. 

"Ừ rồi, muội hiểu chuyện. Nhưng muội bị thương không nhẹ đâu, mau mời thần y tới khám đi." Sở Kiều Tịnh cúi đầu nhìn cái chân đầy máu của nàng ta, ngoài mặt tỏ vẻ tỷ tỷ tốt. Nếu bọn họ đã muốn diễn thì nàng sẽ diễn cùng. 

Dù sao cũng chỉ để cho người ngoài thấy thôi. 

"Mạn Nhu mời Hạ Lan thần y tới làm khách, sao có thể làm phiền ông ấy được. Vương phi đường tỷ cũng hiểu y thuật, làm phiền khám cho Mạn Nhu đi" 

"Đúng đó tỷ tỷ, tỷ đừng khiêm tốn nữa, y thuật của tỷ cũng không thua kém đại phu bình thường. Mạn Nhu muội muội đã thế này rồi, tỷ khám giúp cho muội ấy đi" 

Hai người bên xướng bên họa khiến Sở Kiều Tịnh chợt cau mày. Tâng bốc để nàng chữa cho Sở Mạn Nhu như vậy, thế thì đã chứng minh suy đoán của nàng rồi. 

Mà lúc này, đám đông lại tiếp tục cuộc thảo luận ban đầu, chế nhạo hai người họ có lẽ đã uống say nên mới công nhận Sở Kiều Tịnh hiểu y thuật. 

Thái độ vừa mới thay đổi của mọi người với Sở Kiều Tịnh cũng trở nên ngày càng trào phúng ác liệt hơn. 

Nếu nàng còn từ chối thẳng thừng nữa thì lại không hay. 

Đúng lúc này, Hạ Lan thần y hành lễ với Sở Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân xong cũng vội vã chạy tới, đẩy đám người ra. 

"Lão phu đã tới rồi thì để lão phu khám cho Mạn Nhu cô nương cũng không sao" 

Người chung quanh cuối cùng cũng quan sát kỹ dáng vẻ của thần y này, một số đại phu còn mở to mắt, lập tức châu đầu ghé tai thì thầm với người bên cạnh. 

"Trời ơi, đúng thật là Hạ Lan thần y đấy!" 

"Sao ngươi dám chắc thế? Nghe nói vị thần y này là rồng thấy đầu không thấy đuôi, chẳng lẽ ngươi đã gặp ông ấy rồi?" 

"Đương nhiên lão phu từng gặp vị thần y này rồi. Năm đó khi chưa vào Thái Y viện, lão phu đã từng được thấy vị thần y này ở dược điền Tây Nam !" 

"Như vậy nghĩa là chân của Sở Đại công tử thật sự do Mạn Nhu cô nương mời thần y tới chữa khỏi ư?" 

Lời thì thầm dần biến thành tiếng bàn tán huyên náo sôi nổi, đến Dạ Minh Hiền vẫn luôn im lặng nãy giờ cũng không kìm được mà nâng mắt nhìn về Sở Mạn Nhu. 

Cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, Sở Mạn Nhu hơi căng thẳng cúi đầu. 

eyJpdiI6IktOdUU3bkNPR1hVbkIwVTJXeEJZalE9PSIsInZhbHVlIjoia2NtZE1yXC9qeitEUVRKc0tyc0E5aDVCTURuN0pIN2xcL0gxWFwvSWt0Y2w0QVNLZUF4aFBpTXl2bk5lRDNRbElXNGxxT0pZeTJpSUhMQnVlSHlNOXROem5zZEtabjBrcVwvUzVUb1hhaDFGczNUeWhvWUlHQVhERU40eERMQjBLK3J0T3FRS3R5UklRQkMyWmkrYzRZeU9XQnB0WWpqVzBlQTh3WHQwSFQwUktFNXQxVkxvcVNnenk5cXBnYjYwY3RiWDlNNTNWT2I4QzY3MXZ1WlRSUmc1ZUc3UVBpNXZyZHN5ZEQ1OFV6NUYwXC9DMEYyWHpsdFkyWGxUWGxvckR5aTI4WFJMM05oNnRLd29EVXVBTTFjTE5pVDluRXptR3Zqc3MycEJEbDlEam9laDVBdkxjeXRoM0ptVzNTc21vY1Q3b2x2bW9BdExxXC8zUzBLdzZXXC9vMzNJUlp3bTJmTU8ya1Y3eG5NMTJkUFFSUWVZUExyeTdEVnRUWlB0STNjcUpBQTcrcjlHMytId1FGTHhtRFFlb0I0bzUrVHFKZFR5ZCt2Ykh5eUg0RUR1XC85Myt5M0ZUeHdJbzZZSHptUHpZRXVUUHNWUytMNFRqa3J1WFwvUjVScU1oR0t1QzdWMGRMcDcwNlwvSGlyRXJXQnRKMlwvQmZTRzBKZ0Y4MG1zb1BDSk91YlwvUklteWpyVTZuV2lDeWpRdVNReGxrMGY1MGhDSFptSTVxaFVXa2FEWW8zZU8xWEhVSW9CcWJjdEVNQkVRdVRHcWd6MUxtTmVqWFd5c3lQRGNLYzNJR0JyQVphVENxTzkxNnVhYVg0R0I4bjFmbWd1ZFc2bnVWRXVVdVwvS0ZZSTZOV0NyK3kyZllzTFZmWStFdEF6MGs2dzQ2ZHFjc0V3RklaNnZGbGVzdnBEM0dxM2wrVFNvU014d3NaWHpWZ0U0SXJ0cUNIRiszQXlCem1oSWNRN2x6XC9qRXYrQmZ0SlwvaWdwWFhKVlVCUWw4Rk5HNHZvN1FkODAyeTVKaUVQejZFWmtoalhmUXpUTno0WFVZMGpiWGVBRFZNQUMrTVI2YXRxRDhyYWRHVFhNUldUQzN4Z1VBWU51VnI1ZkJXTWJiTVF3Q3NJb05TNSswK0Z2aTlUSU5BYmgxNHFOSUFSMDhDRzkyRWtzZkhpbGs9IiwibWFjIjoiMDVhZmUwNTEwMGU5ZTZkN2NlYjgzZTJhNzMwMTcyYTdlNDVkNTk0NjQzZmMzYjYxMDRjOTU2NWIwYjRiMWI1YiJ9
eyJpdiI6ImRSZm56WGE1aFRMdHFzVTRqcHFYRlE9PSIsInZhbHVlIjoiWE5CRzk5RWkrY1ZMcGgwWE5Fak1XeVwvMGVGZVltSHdVenl4ZlR0TE5cL25ZNzN3blN5RFwvVlwvVXJsOHJReklXNCtHWm4yUHBaQ0RTakJiQkt1NVROUzg3M1lwZDNhWXptOXpuSEw5SDF2a2dwNjd4SGluM24rUVE5aTRkMW1YRVdKQWM4TmVmRk1iWHV6ZGh4c1BJeVBDa2Rnajhza1pyRmRjUURWeTV5bEZDMGEySmdEb1NYbnRxeklDa214UERUOW1BUjRHVnBrMjlwS1hVRTJiOXpQTHJydHlKVWZMcHNRazU2cE1NOG1RQXFGVVYrYnRuREdrcFwvcjgxaHlQQzZDemtGU0ZSeFkxbW1lR2JuTndxV0h2eGlIaEtEWXVwbUhZb0hcL0NrSlZMVkI2NVJqTzM3XC9FbTNQd01lYVwvU3hCMyIsIm1hYyI6ImUxMjBhMmMzYTcxYmQyNWUyZGY1NDRlOGU2ZWQyYTJiODAxZmNjNDU1MzFmNGE3Mjg2N2NjMmI2MDFjMTYxMjIifQ==

Hạ Lan thần y thấy Sở Kiều Tịnh thì bỗng sáng mắt, vội vàng tiến lên hai bước, hành lễ khá trịnh trọng với nàng.

Ads
';
Advertisement