CHƯƠNG 1112 

“Đúng, tôi cũng muốn thỉnh giáo cậu ta vài chiêu!” 

“Hừ, loại người này cũng muốn giành hạng nhất nữa, cậu ta nằm mơ đi. Núi Võ Đạo chính là điểm dừng của cậu ta!” 

“Các vị, chúng ta không bằng cùng liên thủ, ở trên núi Võ Đạo, trước tiên đá Cửu Thiên đó ra khỏi cuộc chơi thì như nào?” 

“Được, chuyện này tôi tán thành” 

“Chúng tôi đều tán thành” 

Một đám người lớn tiếng hô lên. 

Hàn Vĩnh Tường khẽ cười nói: “Cửu Thiên xong đời rồi. Cách này của Thiên Vĩnh Phúc cao minh, tìm vài cái cớ thì ép Cửu Thiên đứng ở phía đối lập của mọi người. Khiến cậu ta chọc giận mọi người, sau đó trực tiếp trực tiếp bị loại. Không tốn chút sức nào” 

Liễu Phi vừa gặm đùi gà, vừa nói: “Sao thế, Hàn điên, anh cũng sợ à? Thiên Vĩnh Phúc dùng chiêu này cũng có thể đối phó loại người ở đô thành không có căn cơ, không có thế lực như Cửu Thiên. Đám người này nếu muốn chơi quần đấu với chúng ta, vậy bọn họ phải cân nhắc kỹ, không cần sợ. 

Hàn Vĩnh Tường gật đầu, nói: “Không sai. Xem ra hôm nay tôi là tới đúng rồi. Để tôi lại nhìn thấy trái tim hiểm độc của Thiên Vĩnh Phúc!” 

Nói tới cuối cùng, răng của Hàn Vĩnh Tường đã nghiến lại. 

Thạch Thần liếc nhìn sâu vào Hàn Vĩnh Tường, nói: “Hàn điên, anh không phải định thật sự ở trên núi Võ Đạo quyết sinh tử với Thiên Vĩnh Phúc chứ?” 

Hàn Vĩnh Tường nói từng chữ: “Nỗi hận đoạt vợ, không phải anh ta chết thì tôi chết!” 

Liễu Phi và Thạch Thần nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ bất lực. 

Đám người phẫn nộ, một đám người uống nhiều rượu thì bắt đầu đỏ bừng mặt mà mắng Cửu Thiên. 

Người là một loại động vật rất theo đại chúng, chỉ cần một đám người mắng ai đó, vậy thì người còn lại bất luận có thật sự ghét người đó hay không thì đều sẽ mắng theo, hơn nữa còn càng mắng càng tợn, càng mắng càng to tiếng, đây gọi là hùa theo. 

Loại tình trạng này, người còn có thể duy trì tỉnh táo, không còn bao nhiêu. 

Nhìn liếc qua, cũng chỉ hơn mười người. 

Lúc này, có một người từ từ đứng dậy, lắc lư, dáng vẻ dường như đã say, nói: “Các vị, tôi về trước, uống hơi nhiều rồi, phải đi vệ sinh!” 

“Viên tiểu tử, tửu lượng của cậu không được nha. Đi đi, đi đi, đừng tiểu ở đây!” 

Người ở bên cạnh phì cười đẩy Viên tiểu tử ra. 

Sau đó, Viên tiểu tử rời khỏi viện của Thiên Vĩnh Phúc. 

Vừa ra khỏi viện, Viên tiểu tử lập tức trở lại nguyên hình, nhanh chóng lao tới viện của Cửu Thiên. 

Không tới thời gian một nén hương, Viên tiểu tử đã tới bên ngoài cửa, hai thị vệ kim giáp cản Viên tiểu tử nói: “Xin lỗi, vị công tử này, cậu Cửu đang bế quan. Không gặp bất cứ 

ai!" 

Viên tiểu tử lớn giọng nói: “Anh nói với cậu Cửu, cố nhân tới thăm, có chuyện quan trọng muốn nói” 

Hai thị vệ kim giáp như không nghe thấy, chỉ cản ở trước mặt Viên tiểu tử. 

Viên tiểu tử sốt ruột lớn giọng gọi: “Cửu Thiên, ra đây!” 

Vào lúc này, một luồng ánh sáng đột nhiên bắn ra từ trong phòng của Cửu Thiên, ánh sáng chói mắt vậy mà lập tức phá cửa phòng ra, biến nó thành bột phấn. 

“Thì ra là vậy, thì ra đều không phải là mơ!” 

eyJpdiI6IlM4NEh4V2dWZzJKRXV1WDZ3bDExUUE9PSIsInZhbHVlIjoiaFBvWDdcL0FrdzdwK1lnbjNVaUtSQ1hTTW5WMkprQ3FpQWNEczJRaHpMMTFVMnJLU3hMOTRqd2M5QW5FeTNxdmUzTklaUk03a1NJNTFxZFJhSTlOV0VIZiswTERSWHJUUHhEUmR0RUl2eHZiTGc4U0ZkbktPT3RVclM4cFwvMU5mUG5xSDNQbGJxOThBWDd4WjFYXC83WEp3WTg4TkYxd3lDZ253bnk0MGJCRjZcL1lcLzA0QWtSSlErRjYzdlIyNWxVVVVOR1ZEeE5IaFJPMkRoRnFlWVYzdGRGRjBxT0dGNHNSbzI0c1ZDaFpuOWFGbUtCSGFHOVllYkRBNG9YcUluVVZ2eE9zN3FXTGFsWnBuVjBTVGtqNit2XC9pZjRSdWRUMXNyT3NzRXh2SmxGSEhWdjNaclNVTzFidE5ZRTRTWkE2NUR5c3Z1OTdFQVBZUE52N2JJZ2Q0S0tLZ3pBajg4Y05cL1Fqd1RuQUlWNDBKdz0iLCJtYWMiOiJkN2Q5MjAzMTMyYzdjYjYyOTBkYzYyYWZmZGY0YTY4YzUzYzk5NTZhOGQwZTA2ODI1ZTJiZjJlODUzMjhkZmFjIn0=
eyJpdiI6ImlVSHlOUzJOMzlTMTI3dWw5VmVFR3c9PSIsInZhbHVlIjoiYmZmdVZTeUhFeGczWnRpVURZSGZFSVhYdnRabHM1QjhTMDhhMzlJVStscEhzREZHdFQ4RGV4UlBFRXQ3aEFiUllDeWdKM2pZN0UxTEJuSGdaS3FQSitkbjhYU3U1UHhTa0d1YWpJSElUNTJQaDBzMDJGXC8wYnc5XC95WkVXNjRUc1RSMGw1ZE1ldUlnTUJJbWRKenJzc2g5elwvRWpkbEpNZ283K1draXNlb1E0K0RDWTdHNzZZalwvNjFZMnhuZGYyUityNUtqNnplOUtxclhNY0xTQXE5RnRYd0RTcWFyUDRJRXJXTGRFTnUwcE09IiwibWFjIjoiMjhkOGVmOGZlZGZhN2Q5ZTllNDFiYzcyNGIxMzI2MWI0ZjJjYThkOTcyYzRiNGRlOTg3Njg5NzNlZTcyZGYzZCJ9

Từ xa, Cửu Thiên nhìn thấy người ở cửa viện, kinh ngạc nói: “Là anh”

Ads
';
Advertisement