CHƯƠNG 1113 

Cửu Thiên nhận ra hắn ta, nói ra thì bọn họ còn là cùng tới. 

“Viên Hạc, lâu rồi không gặp” 

Cửu Thiên mỉm cười đi tới, hai thị vệ kim giáp lúc này mới tránh ra, Viên Hạc rảo bước đi vào. 

“Cậu Cửu, không rảnh tới nói chuyện phiếm. Tôi là tới nói chuyện quan trọng với anh. 

Viên Hạc mặt mày lo lắng nói. 

Cửu Thiên mỉm cười nói với Viên Hạc: “Chuyện gì? Lẽ nào anh bị người khác truy sát sao? Kẻ địch ở đâu? Tôi giúp anh xử lý kẻ đó!” 

Viên Hạc đi tới khẽ nói: “Cậu Cửu, không phải tôi bị người khác truy sát. Mà là anh bị người khác để ý rồi. Anh không biết đâu, bây giờ tất cả mọi người đều định đối phó anh. Bọn họ muốn liên thủ đối phó anh ở vòng thứ hai, thậm chí còn chuẩn bị ở trên núi Võ Đạo giết anh” 

Nụ cười trên mặt Cửu Thiên không hề giảm đi, nói: “Vậy ư? Đây là chủ ý của ai? Kẻ đó khá có bản lĩnh, có thể triệu tập tất cả mọi người tới giết tôi. 

Viên Hạc nói: “Còn có thể là ai, là con người thì đều nhìn ra được là Thiên Vĩnh Phúc cố ý gây ra. Cậu Cửu Thiên, tôi thấy anh vẫn là mau rút lui bảo vệ tính mạng đi. Dù sao anh đã lấy được hạng nhất của vòng một, bây giờ giả bệnh bị thương, rút khỏi tuyển chọn, có thể bảo vệ tính mạng, cũng sẽ không mất mặt 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Chuyện này không thể. Tôi sẽ không rút lui. Anh Viên Hạc, vào trong ngồi không, Hạng Võ và Phùng Liễu đâu? Bọn họ cũng tham gia tuyển chọn sao?” 

Viên Hạc thấy Cửu Thiên vậy mà không hề kinh ngạc, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không giật thì không khỏi kinh ngạc nói: “Cửu Thiên công tử, lẽ nào anh không hề lo lắng sao?” 

Cửu Thiên cười nói: “Lo lắng đều là dư thừa. Bọn họ muốn tới thì tới. Lúc đầu khi tham gia khảo hạch tuần tra sứ, tôi cũng bị một đám người vây đánh. Nhưng vậy thì như nào, đánh gục hết là được. Như vậy, nói không chừng vòng ba cũng không cần thi nữa, có thể tuyển bố thẳng tôi chiến thắng rồi!” 

Cửu Thiên cười ha ha thành tiếng. 

Viên Hạc há miệng nhìn Cửu Thiên, mãi không khép được miệng. 

Cửu Thiên cứ kéo Viên Hạc mời vào trong phòng. 

Không cần Cửu Thiên nói nhiều, một thị vệ kim giáp rất có mắt nhìn thấy vậy thì bê một ấm trà, để ở trên bàn. 

Trà rất thơm, chắc chắn là lá trà cực phẩm. Nhưng Viên Hạc thật sự không có hứng uống trà, hắn ta nhìn Cửu Thiên, sau đó nói: “Cửu Thiên công tử à. Khi vừa mới quen biết anh, tôi chỉ biết anh là một võ giả, không có kinh nghiệm, lần đầu ra ngoài, vật không gian cũng không biết điều khiển. Sau đó sau khi trải qua chuyện ổ trùng, tôi lại biết anh là một võ giả lợi hại, thực lực rất mạnh, hơn xa võ giả bình thường, tôi muốn theo anh học tập. Về sau tới đô thành, tôi mới biết anh là cao thủ trong quốc bảng, Đông Hoa kiếm khách là thần tượng của tôi. Bây giờ anh càng danh chấn đô thành, còn lấy hạng nhất vòng đầu, trở thành đối tượng tôi sùng bái. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh công cốc dã tràng, chết ở núi Võ Đạo!” 

Cửu Thiên từ từ rót cho mình một ly trà, nói: “Yên tâm, tôi sẽ không chết. 

Viên Hạc nói: “Anh tự tin vậy sao?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Ừm, tôi có tự tin này. Câu trả lời anh hài lòng chứ?” 

eyJpdiI6IlRYRFpKSmtnbEFoYldwSjkycU1DVXc9PSIsInZhbHVlIjoiMzJ6RHVBWDBpdW9YMnZocThlVXpqUDIrNThUVGtoejc3Vm9STnVJS1JXcUpJdVJyQXFxT1FBS1wvVnF0ZVFRSHRxcnowVmlta0FGRnhwK0dsSGtzc3ZWeldQbWNvcFlHSXFWNjhHc0UxSHhaaWJjZWhObTB0QnRcL0cyQk5PXC8zWnExeWZsbHNWWnVnQ3ZqSlRVeFcxOTJtTHJEc0wxYzhjdnlPZ0ZXWVBOSUlNekxNdGxScWM4VVwvclRCSUJcL3F1OVN4Rm5kMjBmQlZpTTdcL3RWNVBJYjkyTXlcL2Y0MlBpd1RGOWVwVms3NFpReGt0Y0RPREg1U2pYUVMxak8rVUViZUFmMktPNmZpUEtpR0k1V29hcWhxclBud3drSXNVZDZJZThhRm1iSVh5emdidkdnVG1MVlNRR0I3bmdkamZCbDdcL3hHaWZ5cGd6b0s5VjhraUVwSFlTaHI2UXZpWHdGZjdXSXBOTTZVWEJqUWJXcVNqNWJJRUdRazltTEwwZFhMVE5NaFhtdGdWSzJGUWF1YmNiTDV6WlRkWjVqcG5XRGszMWs5b25mTVk0dU1pVTJKSmtRVkRcL25sanpWYnMwNDV1QlRvTHJydU1zekpsNHlwWGxlRmp0TkZOcmhOeU5rSWhJZVQ3QnJyZ3RqaW89IiwibWFjIjoiNTI5YmI3Y2MxNjdiZTY2YzVjMmE3MDY5NzdmM2QzNDc5NGYyMjE5NzZhMzQ4Zjg5ZDg1MWYyYzJlNjNiOGNkYyJ9
eyJpdiI6IlZnZnNINEJDbnV4aDJwWVFzbVlHSFE9PSIsInZhbHVlIjoiZU44aUMzMW5pcmFlblZPS3o1OWNKTytreGF2Yld2MnBHdzNBS2V1NVl5NWVwQ2ZRMnJcL1FmN2pxQXlOWjlRblBObGxkYnZFeWVlTGhpQkpHS0p3eTN6eTl2NXNtSnlFcFB2aVJ6cHZxYTlmdEFRY3Jpc21PUmxzK1laWWxkMnVJRm0zQmpGdGkrUDd1dSs0TkZaXC8zdHB4THhncmRiZlwvZjU1MEhDZjJtOWVQUnM1SCtEYW1ubjNUK0lpeDYyN20xcnRDbjFYa2VlaDFSQStRTFBlQU9JaGdpQXU4bjU4eHpDdzg2Q3hJZ3p4aWhRaTd0ZWhnZCs5c3BqVlNhNks5SkgzTGFjTEh0MU1BN0VVQ3kzVVV2d0ZFXC81NVJBdFJ6VE9cL3lZWVVuTlwvWGtZcXZCQkNYVEVhMHNla1gyODV0SVQzbGRJdGU4cDhjOVFVMjViRzBuOCtUbVlXMjNKWStJa0xxM1oxUVVWYzNta05qd1ZETXhobnV1alJhMjROR0prdXBGbU1QTk9naEQrV09MSFpyaFRpbnUwRVwvWmx6YUpZd3lTXC8wUW5aaVA1UUtocnhZSE4zSTM2amVTU1pBYXJjeWRyK2NWQ3NyYm9ieFwvc0ZpYWorcUphb0k3SVlETk1vTytQQjZMdEcyUXBpZk5sZndJXC90NnpQYXEzN2ZGRFwvZkxRb2srR3I5UngwZ05xcWVONTgzVUE9PSIsIm1hYyI6IjFmYjM2NWRhNzRlMDlmMWRmZjE2YmNlOTg1ZTBlNTEyZDYyMmJjY2M4ZjQwOTdkYWQ3ZTYyMTkxNWQ1N2FjMmQifQ==

Viên Hạc nhíu mày nói: “Vì sao?”

Ads
';
Advertisement