CHƯƠNG 1097
Từng cơn gió lướt qua cầu cầu vồng, bầu trời quang đãng chiếu rọi ánh nắng lung linh sắc màu.
Cửu Thiên vừa bước đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cứ như thiên hỏa xung quanh hắn chỉ như bọt nước.
Từng ngọn lửa trên người hắn nổ tung, kể cả khi chúng rơi xuống người Cửu Thiên, nhưng cũng hoàn toản chẳng có bất cứ tác dụng nào.
Đừng nói đến bỏng, thậm chí da của Cửu Thiên còn chẳng đỏ lên chút nào.
Hắn bước xuyên qua ngọn lửa, nụ cười trên mặt chẳng hề giảm bớt.
Lữ Âm núp đằng sau Cửu Thiên, hầu như tất cả lửa đều đã bị Cửu Thiên chắn hết. Thỉnh thoảng có vài sợi hỏa tinh, chưa kịp rơi xuống trước mặt Lữ Âm, đã tự bắn sang bên
kia.
Cửu Thiên nhìn Lữ Âm mấy lần, cười nói: “Cách hay đấy. Cô dùng Tích hỏa châu, hay chuyển hóa ngũ hành.
Lữ Âm đắc ý nói: “Nếu để anh biết thì sao tôi còn chơi được nữa. Chạy nhanh lên, tranh thủ đuổi theo người đẳng trước. Nếu có thể đi hết cầu cầu vồng, sẽ lấy được phần thưởng lớn đó”
Cửu Thiên ngẩng đầu liếc nhìn cầu Cầu vồng, cười nói: “Còn khoảng hơn chín trăm bước, có khi tôi có thể đi hết được đấy!”
Lữ Âm cười khẽ: “Ừ, tôi rất thích cái tính cách ba hoa bốc phét không biết xấu hổ này của anh! Đi nhanh lên, anh còn không nhanh bằng một người tàn tật như tôi đâu!”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
Thấy cảnh này, có rất nhiều võ giả đi gần đó phải choáng váng!
Có rất nhiều bị ngọn lửa nổ mạnh chặn đường, ngay cả bước đi cũng khó. Họ cố gắng chống đỡ một cách khó khăn.
Thấy hai người Cửu Thiên và Lữ Âm còn vừa nói vừa cười, họ quả thật cạn lời.
Quả nhiên người với người cũng không thể so sánh, sao hai người họ lại có thể bước đi nhẹ nhàng như thế.
Đằng trước, Thiên Vĩnh Phúc cũng đã đến giữa khu vực màu cam.
Ánh sáng màu cam dưới chân hắn ta như một vũng bùn, khiến hắn khó có thể bước đi. Áp lực xung quanh cũng tăng mạnh. Thiên Vĩnh Phúc bắt đầu hít sâu, điều chỉnh lại cơ thể sau đó bước tiếp về phía trước.
Lúc này Hàn Vĩnh Tường đã đuổi kịp, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả Thiên Vĩnh Phúc.
“Cửa này đua nhau sức mạnh. Công pháp nhà họ Thiên nghiêng về tốc độ và kỹ xảo, nhưng xét theo sức mạnh thì nhà họ Hàn có ưu thế hơn!”
“Đáng tiếc, tu vi của Hàn Vĩnh Tường không quá mạnh. Không biết hắn ta đã mở sức mạnh huyết mạch hay chưa.
“Chắc chưa đâu. Trong số các con cháu nhà họ Hàn thì Hàn Vĩnh Tường này có thiên phú mạnh nhất. Nếu hắn ta đã mở sức mạnh huyết mạch mà mới đặt đến trình độ này thì chỉ e trình độ của những người khác tại nhà họ Hàn còn yếu hơn.
“Nếu chưa mở thì có lẽ hắn ta và Thiên Vĩnh Phúc sẽ còn một trận long tranh hổ đấu nữa....
Mấy võ tướng thảo luận to tiếng, đại đế Tần Chính đại đế đang xem cũng thầm gật đầu.
Đây đều là nhân tải trẻ tuổi xuất sắc đại diện cho tương lai của toàn bộ nước Võ Đỉnh. Sau mười, hai mươi năm, trong số những người này rất có thể sẽ xuất hiện một lứa cường giả mới của nước Võ Đỉnh.
Ánh mắt Tần Chính nhìn họ như những viên đá quý chưa hoàn toàn tỏa sáng.
Ông ta muốn chọn ra mấy viên có tiềm lực nhất, sau đó từ từ mài giũa.
Bây giờ xem ra những viên đá quý này, ai cũng có thể đứng đầu.
Thiên Vĩnh Phúc bỗng rút kiếm, chém một phát vào khoảng không trước mặt.
Gió lốc xuất hiện, cả người Thiên Vĩnh Phúc bay lên, sau khi bàn chân rời khỏi khu vực màu cam của cầu Cầu vồng, cả người hắn ta lao về phía trước.
Nhưng vừa mới lao được mấy bước, một luồng sức mạnh kỳ lạ bắn ra từ hắc thạch bên dưới, bắn về phía hắn ta, kéo Thiên Vĩnh Phúc quay về vị trí cũ. Nhân cơ hội này, Thiên Vĩnh Phúc vọt lên mấy chục bước, cả người hóa thành một cái bóng mờ, chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi khu vực màu cam!
“Hay!”
Lúc này, nhị hoàng tử Tần Thiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chiêu thức của Thiên Vĩnh Phúc là mượn lực để lao lên phía trước, đúng là thông minh.
Khi qua cầu cầu vồng không được phép dùng võ kỹ phi hành, nếu ai dám dùng sẽ bị hắc thạch tấn công.
Đương nhiên Thiên Vĩnh Phúc cũng biết quy tắc này, nên hắn ta cố ý để chân mình rời khỏi cầu cầu vồng, tiến lên phía trước mấy bước. Sau đó chờ bị sức mạnh của hắc thạch đánh trúng thì mượn lực vọt lên.
Lần này, hắn ta đã kéo xa khoảng cách với mấy người Hàn Vĩnh Tường.
Thấy cảnh đó, mấy người Thủy Thừa Vinh và Thạch Thần đều vô cùng ngạc nhiên.
Thấy vậy, Đàm Đài Vân cười nói: “Thiên Vĩnh Phúc, anh đúng là rất thông minh.
Lúc này Thiên Vĩnh Phúc đứng ở khu vực màu vàng quay đầu cười toe toét với Đàm Đài Vân, nói: “Chỉ mưu lợi thôi!”
Cửu Thiên cũng nhìn thấy cảnh này, hắn khẽ mỉm cười.
“Công pháp của Thiên Vĩnh Phúc là trong nhu có cương, chuyển hóa sức mạnh từ nguồn khác để sử dụng. Đúng là tuyệt học của nhà họ Thiên!”
Cửu Thiên khen ngợi.
Phía đằng sau, Lữ Âm nói: “Công pháp nhà họ Thiên là công pháp vừa nhu vừa cương. Đứng đần là thân pháp, sau đó là kiếm thuật, rồi cuối cùng là trận pháp. Kiếm pháp và
thân pháp của Thiên Vĩnh Phúc đều có trình độ rất cao, có vẻ đã học hết chân truyền của nhà họ Thiên. Hơn nữa Long Ngâm Kiếm trong tay hắn ta thật sự có thể sánh ngang với võ giả Thiên Canh nếu giao đấu chính diện. Cậu Cửu, nếu anh đấu với hắn ta, có khi không có bất cứ cơ hội thắng nào đâu.
Cửu Thiên thở dài: “Hầy, tu vi không đủ mạnh. Yếu quá nên tôi cũng chẳng có yêu cầu cao, chỉ cần lấy được thứ tự ổn ổn thôi. Cũng coi như không khiến cho cha mẹ già ở quê thất vọng!”
Thời gian thấm thoát trôi, hắn đã đi được hơn chín mươi bước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất