CHƯƠNG 1098 

Ngọn lửa xung quanh đã biến thành ngọn lửa hừng hực màu trắng. Thế nhưng vẻ mặt Cửu Thiên vẫn chẳng hề thay đổi. 

Lúc này hắn đã vượt qua khoảng chín mươi phần trăm những người trên cầu, phía trước hắn chỉ còn mấy chục người đang cố gắng đi về phía trước mà thôi! 

Những người này, đều đã đi được khoảng một trăm bước, họ vẫn đi tiếp để thử xem mình có thể đi được bao xa. 

Chắc cũng chẳng có mấy ai không đi nổi một trăm bước. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, tuy bài kiểm tra này tiến hành trong cung, thế nhưng nó sẽ nhanh chóng được lan truyền sắp thiên hạ. Nếu đi được thêm bước nào, có khi sẽ dành cho mình thêm được chút danh dự. 

Vậy nên dĩ nhiên họ cứ cố gắng đi mãi cho đến khi không đi được nữa mới thôi. 

Cửu Thiên cũng đã được một trăm bước, bỗng nhiên một thanh kiếm hình thành từ ngọn lửa xuất hiện. 

Nhưng chẳng đợi nó chém, Cửu Thiên đã xoa tay, túm lấy thân kiếm. 

Sau đó, hắn nắm chặt tay, thanh kiếm lửa lập tức tan biến, hóa thành những đốm lửa. 

Cửu Thiên hoàn toàn chẳng hề bị thương, hắn ung dung bước mấy chục bước cuối cùng, vượt qua khu vực màu đỏ. 

Lữ Âm theo sau Cửu Thiên, những bước chân của cô ta cũng rất nhẹ nhàng. 

“Ha ha, quả nhiên thật đúng đắn khi đi theo anh. Hừ, chắc chắn anh đã từng trải qua thiên lửa. Cơ thể mà cả nước lẫn lửa đều không thể xâm nhập thật đúng là sung sướng. Tôi chỉ cần liếc cái là đã có thể nhận ra. 

Lữ Âm cười đắc ý. 

Cửu Thiên cười nói: “Cô nhóc nhanh trí. Lần này cô thiếu tôi một ân tình. Sau này đừng hại tôi đấy” 

Lữ Âm nói: “Được rồi. Nếu mấy cửa sau mà gặp anh, chắc chắn tôi sẽ nhẹ tay. Rồi rồi, anh vượt cửa tiếp đi. Tôi đi đây!” 

Nói xong, Lữ Âm nhảy xuống khỏi cầu cầu vồng. 

Cô ta nhẹ nhàng vung hai cây gậy chống, nó nhẹ nhàng biến thành một đôi cánh kim loại, giúp Lữ Âm nhẹ nhàng bay xuống đất. 

thị vệ kim giáp đứng bên cạnh nói to: “Lữ Âm của nhà họ Lữ đã đi được 111 bước, qua cửa!” 

Nghe thấy mấy chữ nhà họ Lữ, Tần Chính cười nói: “Cô nhóc này, dứt khoát buông bỏ mọi thứ khi đang trên đỉnh vinh quang. Rất có phong cách của nhà họ Lữ!” Thái Tử Tần Cảnh bên cạnh nói: “Con cháu nhà họ Lữ giỏi nhất là che giấu. Họ sẽ không dùng hết sức mạnh thật sự của mình mà không có lý do. 

Tần Chính nhìn Tần Cảnh, không nói gì. 

Cảm nhận được ánh mắt của phụ hoàng, Thái Tử Tần Cảnh lại nói tiếp: “Tuy nhiên trong bài kiểm tra này, kể cả cô ta muốn giấu cũng chẳng giấu được bao lâu. 

Hắn ta vừa dứt lời, Lữ thừa tướng bật cười, đại đế Tần Chính cũng cười theo ông ta. 

Văn thần võ tướng đằng sau không biết tại sao hai người lại bật cười, thế nhưng hai người họ đã cười, chẳng lẽ họ lại không cười. Vậy nên mọi người chỉ có thể cười phụ họa. 

Trên cầu Cầu vồng, Cửu Thiên nhìn Lữ Âm vừa nhảy xuống, khẽ lắc đầu: “Cô nhảy thì cứ nhảy đi, còn bắt tôi phải đi tiếp. Hừ, những lời lúc trước gần như cố ý để dụ dỗ tôi. Được rồi, coi như cô thắng. Tôi quả thật muốn xem thử cuối cùng mình có thể đi được bao xa. 

Vừa nói, Cửu Thiên vừa bước tiếp về phía trước. 

Mãi đến lúc này mọi người mới bắt đầu chú ý đến hắn. 

Thạch Thần cười nói: “Kiếm khách Cửu Thiên của Đông Hoa này thú vị đấy” 

Trong mắt Đàm Đài Vân lóe lên tia sáng kỳ lạ, ông ta cười nói: “Nếu hắn có thể đuổi kịp bước chân tôi. Tôi có thể cho hắn cơ hội mời tôi ăn cơm.” 

Mấy người Liễu Chân và Thủy Thừa Vinh nhìn cô ta với ánh mắt cảnh giác. 

Cửu Thiên nhẹ nhàng vượt qua khu vực màu đỏ, điều này dĩ nhiên đã khiến cho họ chú ý. 

Hắn đi tiếp về phía trước. Còn ở đằng trước, Thiên Vĩnh Phúc đã sắp chạy đến giữa khu vực màu vàng. 

Mấy người Hàn Vĩnh Tường cũng sắp đến khu vực màu cam. 

"Ô!" 

Hàn Vĩnh Tường quát khẽ, hắn ta dẫm mạnh xuống, chỉ trong nháy mắt đã vượt thêm được mười bước, ra khỏi khu vực màu cam. 

Mấy người Liễu Chân không cam lòng tụt lại phía sau, họ cũng bước nhanh hơn. 

Cửu Thiên từ từ đi sâu vào bên trong, cảm nhận áp lực xung quanh đang từ từ tăng lên. 

Sức hút từ dưới cầu Cầu vồng cũng càng lúc càng mạnh. 

Cửu Thiên bỗng nhớ lại khoảng thời gian tu luyện ở tháp ma pháp trong học viện võ đạo. 

Cách thức đó có vẻ viện trưởng Thiên Nhai Tử đã học ở đây. 

Cửu Thiên dập chân, một luồng canh khí xuất hiện dưới chân của hắn. 

Chỉ trong nháy mắt, luồng canh khí này đã bao phủ cơ thể hắn, hơn nữa còn đẩy thiên địa chi lực ra xa. 

Cửu Thiên bước nhanh về phía trước, hắn đi ung dung như đang đi trên đường hay chỉ như đang đi dạo trên một khoảnh sân vắng vẻ. 

Hành động của hắn khiến cho rất nhiều người thán phục. 

eyJpdiI6InFNWGpcL3F3NGdtQWVkYmczQWVtQzVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndsbytiQm1TYnN5eUlobWNVMkR4QStxSFFicHBFRDhjTXRFQTRNSTlONzdOVjhmNFVxbUYyUHhQakszQ3Y0RFo1U1FyRlwvVGc5WkpsMWF3dU1LcTBUdWdiUDFnRW5NM1wvMXc5MjVyVWpaMnRxaWd6UDlvVTFkaEJNdmxpQyszWDYzd0dPSllvdlZoRWNxYUE4RXZWaDRjeDlhZHVFTTdvam02c2VNK1NLMmpTd2R3R1JaRllIdzFcLzFCT0dmREQ5VnpXclJKM3ByRWlpSDNBenlzY1g0eGxjMEJobnFDcXZhRnVoSnNVWCtib2lUWmJGR3l6ODhneFNHSmp6dkpCY2tuVWJ1ZkxPXC9KcXpJTzdaekNPOUxNaFRiOEt0M1wvdk1BXC91cHdXQ25hazlDNjROS2NxbE9VSHo5Q0wzSzVDZFwvaCIsIm1hYyI6ImUwZjU3NzVmZDBhNWQ2YThjZDliYmE4M2Q0Zjc1Y2RmMTg2MjYyYzhhM2RmZTliNDMxN2ExNjg1ZTA4ZjI4YzgifQ==
eyJpdiI6Ik9jK1wvdEdMeEk4dUVONXppc3FDdHR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNPQmhCdDQ0Nm13SDlDc0ZIblVINFZJYWFuZFFDaWY2QjQwTmZOTjB1MUIxZk9YM2xGVFNhOVFlMm5UOVwvamN2Zk9kV09jV0ozd3pyd0E1anh3eDBHU0p3c3NXdU12THQzSkFNV3Vqa3dUN0pEa0xOSHIrckNoalY2Y2JFclV3cUJaQ290SEVHT2l4S2k4MjRNZUozNlQxVVJtYjhJbVBzVU1qWTlQbVJXeThZTVk3REFlR0ZteWhXc0d0dlM0WU5wRjVzb0ZPOXV0anJaQjlUTmI3b1hoYU9nZHNjbFFkdmlUcG85TkxRTHYzKzliam8xY2pYSDVyemlGVzhcL3BQZFRxTkVGVUR4Q3VWUWxrUVF5ZHk4NjU1cVZvdVE5a01JV1VxWHorS21SSUg2OVQ1MStZdU0zNTc0aysxR1VndFJrUGZZa1pkZ25Qd3Jnc25VUldFNGtpcWgyY3N2cUhSVjBTYXRodnlmNDB0Uk1OR0dcL09DaUt5bW1jYm9CaWpCc1lqckRHZFE2UnlIZFVrQjlRUUdnR3Z3KzdRRXg1U2VjNkR3NzBIaDZ1NzZ4MjFpWW0yMklzVkhEcmZsakZEWVRYcnYrRlwvdTNZaVZVZjVPSWlzb0lzbVB4Tzl4NWQ1Y2pGS055SnBvNWRnZz0iLCJtYWMiOiJlMTY3ZDg0OTY4M2YyY2EwNGUyMmIyYzczODU4YmU5OGU2ODY4MDM4ZWU2NWNmZWQ0ZjYzYmE5NTdiOTlkOTgwIn0=

Mọi người ngạc nhiên. Cửu Thiên thì lại không thể nhìn thấy vẻ mặt của họ.

Ads
';
Advertisement