CHƯƠNG 1096
Sau một trăm bước, chỉ trong giây lát, một ngọn lửa hừng hực màu trắng bất ngờ ngưng tụ rồi hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, chém về phía mấy người Thiên Vĩnh Phúc.
Thiên Vĩnh Phúc giơ một cánh tay, sau đó hét to!
Thanh kiếm được tạo bởi lửa chém vào cánh tay hắn ta, sau đó ngọn lửa nổ tung văng khắp mọi nơi.
Điều này khiến cho những người đang đi phía sau gặp xui. Ngọn lửa hừng hực màu trắng khiến cho ít nhất khoảng một trăm người ngã xuống cầu, tiếng gào thét thảm thiết vang tận mây xanh.
Trên người Thiên Vĩnh Phúc xuất hiện một cơn gió mạnh, cơn gió này thổi bay ngọn lửa.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Vĩnh Phúc vọt lên mười mấy bước, thoát khỏi khu vực màu đỏ. Bước vào khu vực màu cam!
“Thiên Vĩnh Phúc nhà họ Thiên vượt qua. Được quyền tiếp tục khiêu chiến, còn nhận được phần thưởng võ dũng!”
Một kim giáp thị vệ nói to.
Nghe thấy mấy chữ phần thưởng võ dũng, trong lòng Cửu Thiên khẽ nhúc nhích.
Thiên Vĩnh Phúc khẽ mỉm cười, đi tiếp về phía trước.
Lúc này mấy người Hàn Vĩnh Tường cũng vượt qua khu vực màu đỏ!
"Hay, hay, hay!"
Đại đế Tần Chính cười nói: “Võ Đỉnh vẫn còn những anh hùng hào kiệt. Tên Thiên Vĩnh Phúc của nhà họ Thiên này có tu vi không hề bình thường, rất đáng quý. Tần Cảnh, ở bài kiểm tra đánh giá tại cầu cầu vồng này, người có kỷ lục cao nhất là ai?”
Thái tử Tần Cảnh nói: “Kỷ lục cao nhất là bảy trăm bốn mươi ba bước. Do tiền bối Thủy Lâm Phong của nhà họ Thủy thực hiện.
Đại đế Tần Chính chỉ vào Thiên Vĩnh Phúc, nói: “Ta thấy có vẻ kỷ lục này hôm nay sẽ bị Vĩnh Phúc phá vỡ. Hắn ta vượt qua thiên hỏa mà không hề bị thương chút nào, ta nghĩ mấy cửa sau hắn ta cũng có thể vượt qua dễ dàng.
Quần thần phía sau cười phụ họa.
Tần Thiên ngồi bên cạnh không hề liếc Thiên Vĩnh Phúc mà chỉ nhìn chăm chú Cửu Thiên bên dưới.
Lúc này, cuối cùng Cửu Thiên cũng di chuyển.
Hắn vỗ mông đứng dậy, bước lên cầu cầu vồng. Hắn đã biết rõ một trăm bước này có những trò gì, bây giờ không cần chờ nữa!
Cửu Thiên từ từ đi về phía trước.
Lúc này, mấy vị quan văn cười nói: “Cuối cùng thằng nhóc kia cũng đi rồi. Tôi còn tưởng hắn không lên cầu.
“Này, đừng coi thường người ta như thế. Tôi thấy ban nãy hắn sợ đến nhũn chân không dám nhúc nhích, bây giờ mới bừng tỉnh đó!”
“Có lý, có lý. Tôi thấy, cùng lắm hắn chỉ đi được khoảng năm mươi bước thôi là tốt lắm rồi....
Mấy vị quan văn kẻ xướng người hoạ, cứ như cố ý nói cho những người xung quanh nghe thấy.
Có người phụ họa, có người lại lắc đầu, còn đâu hầu hết đều chọn im lặng.
Lữ thừa tướng liếc nhìn mấy người này, cười khẽ sau đó lại nhìn về phía Tần Cảnh.
Không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn mấy vị quan văn này là người của đảng Thái tử. Thái tử điện hạ, đang cố ý hạ thấp Cửu Thiên trước mặt bệ hạ.
Thái tử điện hạ nghĩ bệ hạ không biết hắn, hơn nữa theo như lời mấy vị quan văn kia vừa nói, có vẻ hắn ta cũng coi thường Cửu Thiên?
Thấy mưu đồ của Thái tử, Lữ thừa tướng chỉ có thể bật cười.
Quá ngốc nghếch, thật sự quá ngốc nghếch!
Thái tử đáng thương, thậm chí ngươi còn chẳng biết bệ hạ đang theo dõi ai, đúng là đáng buồn.
Đường đường là Thái Tử là lại chẳng đoán được suy nghĩ của đế vương, lại còn định đối nghịch với bệ hạ, chẳng phải tự gây chuyện cho mình đó sao?
Lữ thừa tướng không nói gì mà chỉ ung dung ngồi xem. Dù sao hôm nay ông ta cũng đã quyết tâm không nói chuyện với ai trừ bệ hạ. Vốn dĩ hôm nay ông ta không định đến
đây xem, vì cửa ải đầu tiên hôm nay không quá quan trọng, không đáng xem, cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện gì. Nên ông ta không định đến. Chẳng qua bệ hạ đã phái người đến đón ông ta, nên ông ta đành phải tới.
Lúc này Tần Thiên ngồi phía bên kia lén lút liếc nhìn Lữ thừa tướng.
Thấy vẻ mặt thản nhiên và nụ cười không hề thay đổi của ông ta, hơn nữa vẻ mặt còn như đang xem trò vui, Tần Thiên khẽ nhíu mày.
Lúc này bỗng nhiên đại đế Tần Chính hỏi Tần Thiên: “Tần Thiên, con thấy người này thế nào?”
Tần Thiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Con thấy, chắc hắn vẫn luôn quan sát những người khác làm thế nào để vượt qua cầu cầu vồng, rồi mới đi sau. Người biết suy tính rồi mới hành động đương nhiên là người rất thông minh. Con nghĩ hắn có thể bước được hơn trăm bước.
Đại đế Tần Chính khẽ cười, sau đó xoa đầu Tần Thiên.
Tuy đại đế Tần Chính không nói gì nhưng hành động này của ông ta cũng đủ chứng minh mọi chuyện.
Sắc mặt Tần Cảnh lập tức trở nên xấu xí.
Lúc này, trên cầu cầu vồng.
Cửu Thiên từ từ bước về phía trước, thấm thoát đã vượt qua rất nhiều người.
Hắn đi không nhanh nhưng lại rất vững vàng. Trên người cũng chẳng cần dùng canh khí mà vẫn có thể đi thẳng về phía trước. Cứ như không cảm nhận được ngọn lửa đang
đốt khắp người.
Sáu mươi bước rồi bảy mươi bước!
Cửu Thiên nhanh chóng đi đến cạnh Lữ Âm.
Lữ Âm cà nhắc nên đi cũng chậm, tuy nhiên cô gái nhỏ này vừa đi còn vừa ngâm nga hát.
Khi thấy Cửu Thiên sắp đuổi kịp mình, Lữ Âm bỗng kéo vạt áo hắn, nói: “Này này, thấy tôi không tiện đi đứng anh cũng không thèm giúp sao?”
Cửu Thiên mỉm cười nhìn cô ta: “Được chứ, đi theo tôi.
Cửu Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, rồi đi tiếp về phía trước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất