Một kẻ tà võ nhắc nhở: “Thực lực của tên này quá mức yêu nghiệt, không nên đối địch một mình với hắn!”  

             Nhưng mà một tên tinh anh được tà điện phái ra ở phía sau nghe vậy thì cười nhạt: “Mấy người các ngươi mới ở đế quốc Long Đằng được bao lâu, sao đột nhiên gan lại trở nên nhỏ như vậy rồi? Hắn chỉ có một mình, còn có thể lật ra sóng biển gì nữa cơ chứ?”  

             Người này xoay xoay cổ, khiêu khích Lâm Huyền.  

             “Tiết Bân ta sẽ chơi với ngươi một hồi!”   

             Hắn gọi ra một thanh loan đao rồi chém về phía cổ của Lâm Huyền!  

             Lâm Huyền nghiêng người, dễ dàng tránh thoát được một đao này.  

             “Thằng nhóc, cũng khá đấy!”  

             Thân hình Tiết Bân giống như bóng ma, trong chớp mắt đã lập tức vòng ra phía sau lưng Lâm Huyền.  

             “Lại nếm thử một đao này của ta đi!”  

             Ánh đao lóe lên, chém vào cổ Lâm Huyền.  

             Nụ cười trên mặt Tiết Bân lập tức ngưng đọng lại. Chuôi đao trong tay hắn không có bất kỳ sức mạnh phản hồi nào truyền đến. Cái hắn chém chỉ là tàn ảnh.  

             Giọng nói của Lâm Huyền truyền đến tai của Tiết Bân: “Đã không có thực lực mà còn cuồng vọng, thật sự chỉ khiến người ta cười rụng răng mà thôi.”  

             Đợi đến khi Tiết Bân hiểu rồi, hắn mới vội vàng nghiêng đầu, chỉ thấy không biết từ lúc nào mà Lâm Huyền đã đi tới ngay bên cạnh hắn.  

             Tiết Bân vội vàng thay đao, nhưng mắt đã thấy Lâm Huyền vươn tay ra nhanh như chớp bắt lấy cổ tay cầm đao của hắn.  

             “Chết đi!” Lâm Huyền không hề nương tay, một quyền đánh vào đầu của đối phương.  

             “Thần Đạo Công Pháp!”  

             “Rầm!”  

             Thân thể Tiết Bân bị đập xuống đất, phát ra một tiếng nổ vang. Hơn phân nửa xương cốt trên người hắn đều vỡ vụn, hắn đã hoàn toàn chết.  

             Còn lại mười ba người. Ánh mắt của cả mười ba người nhìn về phía Lâm Huyền đều đã thay đổi, càng thêm kiêng kỵ người này hơn nữa.  

             Rõ ràng là bọn họ bao vây Lâm Huyền, nhưng giờ phút này bọn họ lại có cảm giác bị một mình Lâm Huyền bao vây. Có người còn nghĩ đến một vấn đề khác, lúc trước, khi lối đi ở cách vách có truyền đến động tĩnh thì bọn họ đã phái ba người đi kiểm tra, nhưng không hiểu sao mà ba người kia lại đi mãi vẫn không trở về.  

             Hiện tại đã có đáp án rồi, ba người kia, chỉ sợ rằng bọn họ đã giống như Tiết Bân, bị Lâm Huyền giết chết!  

             Lâm Huyền phóng khí thế của mình ra, rõ ràng hắn chỉ là Tụ Khí Cảnh tầng sáu, thế nhưng nguyên khí tràn ra từ trong cơ thể hắn còn cuồng bạo hơn nguyên khí của mười ba người tràn ra rất nhiều!  

             “Các ngươi cùng nhau lên hay là để ta đi giết từng người một đây?” Lời nói của Lâm Huyền tràn ngập khí phách, rõ ràng là một lời khiêu khích, nhưng trong lòng mười ba tên tà võ đều cảm thấy áp lực nhiều hơn là tức giận.  

             “Dùng Hợp Kích Trận Pháp!”  

             Mười ba tên tà võ nhanh chóng biến hóa thân hình. Lâm Huyền giật mình phát hiện, vị trí giữa mười ba tên tà võ này dường như ẩn chứa một loại phương pháp kỳ diệu nào đó.  

             “Hợp Kích Trận Pháp ư?”  

             Hợp Kích Trận Pháp là một loại trận pháp, nó khác trận pháp tầm thường ở chỗ đại trận tạo thành không phải là trận kỳ, trận tâm, mà chính là võ giả.  

             Sau khi tạo thành trận pháp, mười ba tên tà võ vẫn chưa động thủ mà là cẩn thận đề phòng.  

             “Muốn vây khốn ta rồi tranh thủ thời gian cho người tiếp nhận truyền thừa sao?”  

             Lâm Huyền tất nhiên sẽ không để cho bọn họ được như ý, hắn không chút do dự mà bắt đầu công kích.  

             “Thần Đạo Quyền Pháp!”  

             Lâm Huyền đánh về phía tà võ đứng đằng trước. Lấy sức mạnh của hắn hiện giờ, nếu đối phương không có pháp bảo hộ thể thì tuyệt đối không có khả năng tiếp được chiêu này.  

             Thế nhưng khi nắm đấm của Lâm Huyền đánh trúng đối phương, hai kẻ tà võ khác đã nhanh như chớp đi tới trước mặt Lâm Huyền. Ba bàn tay đồng thời đánh về phía nắm đấm của Lâm Huyền.  

             “Bụp!”  

             Thân hình của Lâm Huyền run lên, một quyền này của hắn đúng là đã bị ngăn lại. Hắn khẽ động chân một chút, nghiêng người đánh về phía một người khác.  

             Nhưng mà lúc này đây vẫn có hai kẻ nhanh chóng chạy tới rồi cùng nhau xuất chiêu, ngăn trở công kích của Lâm Huyền.  

             “Ba người ngăn một quyền của ta sao?”  

             Sau khi nắm đấm của Lâm Huyền bị đỡ lấy thì ngay lập tức bên cạnh và phía sau hắn đều có một tên tà võ, tay cầm binh khí chém tới.  

             “Bá Thể Thần Công!”  

             Lúc này, Lâm Huyền phát động Bá Thể Thần Công, da thịt toàn thân dưới sự làm dịu của nguyên khí vô cấu lập tức trở nên giống như mạ vàng.  

             “Choang!”  

             “Choang!”  

             “Choang!”  

             Binh khí tà võ chém lên người Lâm Huyền, phát ra tiếng kim loại va chạm. Còn Lâm Huyền, một cọng tóc cũng không bị sao!  

             “Cút đi cho ta!”  

             Lâm Huyền quét chân một cái, đạp bay luôn tên bên cạnh, sau đó hắn giết về phía tên tà võ đứng gần mình nhất. Nhưng mà đúng vào lúc này lại có sáu tên tà võ từ bốn phía tấn công tới, bọn họ biết bản thân không phải là đối thủ của Lâm Huyền, chẳng qua là yếu ớt đánh một chiêu rồi lập tức vội vàng né tránh.   

             Mười ba tên tà võ giống như ruồi nhặng bay tới bay lui bên cạnh Lâm Huyền, làm cho Lâm Huyền cảm thấy phiền muốn chết.  

             Cứ mỗi lần Lâm Huyền bắt được một người, muốn lập tức ra tay thì lại có những kẻ khác tới tấn công, hợp lực đánh lui hắn.  

             Tục ngữ có câu, song quyền khó địch bốn tay, mà giờ phút này Lâm Huyền lại phải đối mặt với tận mười ba tên tà võ thiên tài!  

             “Nếu như chỉ dựa vào quyền pháp thì e rằng mình sẽ bị bọn họ vây khốn rất lâu!”  

             “Chân Long Kiếm được tẩm bổ lâu như vậy rồi, hẳn là đã hấp thu gần hết long tủy. Đã đến lúc khai phong thử kiếm rồi!”  

             Lâm Huyền dừng tay lại, đứng tại chỗ.  

             Đám tà võ không dám tùy tiện hành động mù quáng, bọn họ đều cẩn thận đề phòng, khôi phục nguyên khí. Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã phải hối hận với quyết định này của mình, chỉ thấy Lâm Huyền gọi một thanh kiếm ra từ trong nguyên giới. Phần thân của thanh kiếm này giống như bạch ngọc vậy, là được chế tạo từ sừng rồng mà thành! Chuôi kiếm có màu vàng, bên trên có một con rồng nằm trên chuôi kiếm.  

             Ngay vào lúc Lâm Huyền cầm lấy chuôi kiếm, hơi thở cuồn cuộn của rồng lập tức xuất hiện ra từ trên thân kiếm.  

             Chân Long Kiếm!  

             Thân kiếm khẽ run một cái, phát ra tiếng run rẩy to lớn, đó là một tiếng long ngâm ngút trời!  

             Mười ba tên tà võ dường như đã nhìn thấy được một con rồng lớn bay lên trời!  

             Cảm thụ được sức mạnh xuất hiện trong kiếm, Lâm Huyền cảm thấy vô cùng hài lòng.  

             “Hấp thu một bình long tủy cũng không phải là vô ích, đúng là mạnh thật đấy!” Hắn nhìn lướt qua đám tà võ xung quanh, giơ Chân Long Kiếm trong tay lên.  

             “Hôm nay ta sẽ dùng các ngươi để thử kiếm vậy!” Lâm Huyền thi triển Thần Đạo Thân Pháp, xông trận một lần nữa!  

             “Ngăn hắn lại!”  

             Ba tên tà võ chắn trước mặt Lâm Huyền, bọn họ nhao nhao gọi binh khí của mình ra rồi đánh về phía Lâm Huyền.  

             Lâm Huyền cười lạnh: “Còn muốn ngăn cản ta? Đi chết đi!”  

             Trong lúc nói chuyện, Lâm Huyền đã vung một kiếm xuống!  

             Đây chỉ là một trảm bình thường, thậm chí Lâm Huyền còn không thi triển võ kỹ.   

             Thanh kiếm hạ xuống, binh khí của ba tên tà võ đang muốn ngăn Lâm Huyền lại đều đã bị đứt gãy!  

             Ba người mở to hai mắt đến mức hốc mắt cũng muốn nứt ra! Giờ phút này, trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ: “Chạy trốn!”  

             Nhưng mà thân pháp của bọn hắn chung quy cũng không nhanh bằng kiếm của Lâm Huyền. Ánh sáng của kiếm lại lóe lên lần thứ hai, đầu của ba người đều rời khỏi cơ thể.  

             Phá trận pháp!  

             Sau khi chém giết ba người, Lâm Huyền cũng không thu kiếm lại mà là thừa cơ truy kích. Hắn vừa vung kiếm lên lần thứ ba rồi vừa thi triển võ kỹ.  

             “Thần Đạo Kiếm Pháp!”  

             Thanh kiếm vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, tựa như một con đom đóm nhảy múa trong bóng tối vậy. Khi ánh kiếm dần tản đi, mười tên tà võ còn lại trông giống như đã hóa đá, bọn họ bất động đứng tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.  

             Ba hơi thở qua đi, mười người đồng loạt ngã xuống, một chút hô hấp cũng không còn.  

             Một kiếm, mười người!  

             Lâm Huyền đánh giá Chân Long Kiếm trong tay, đã chém mười người rồi nhưng trên thân kiếm vẫn như ngọc như mỡ, không hề bị dính bất kỳ vết máu nào.  

             Đúng là thanh kiếm tốt!  

             Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn về phía tên tà võ cuối cùng đang ở trong lòng bàn tay của tượng đá.  

eyJpdiI6IlhMck1rMEVcLzJQZmdYeWk3U1Q0OWtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVmeTBGRzczbEpVK1V2enhkam1VSGROeG9BNGszZ3ZlTlp6ODJiRG1jTHYxM3lDb1VXNE1JTG1JWExkc21sVU5vS0RHVGpnb2h0bzY5V29WT3VcL2hqVzBWa21yK2RNXC9UN3B3SEZzYmt2RGhBbFloQndnQlZNV2lkTlZJempLb2FUcjNnTSs5ekg1TUdZNEtob1hwTlBJbDhzeDhON0FHajZsbFA1WUF6TWNXRjBIcitFTUFGQWZcL1N2UXk4aUw3aSIsIm1hYyI6IjNjYWYyMDlkOTNmZDlkNTZhODRiOTRkMWEzZmI2Y2FkN2ZkNmQ2N2RmMzg0ZTIwYTJmZWY5YTVhNzkwM2ViNzQifQ==
eyJpdiI6IkNHZnUxMW01b1lNcEZ0eTUxUzFZdkE9PSIsInZhbHVlIjoiS1NXa0QzaTF1M1BcL1lUeENsS29UbGRERWpNV0k2bEgwd09DK1Q4eTkzNE1YOFE1MEVoS2V3RGhGaTBDeGZ1VmdcLzlWblBNblZ2RnRGYUNUaU1rMTZXXC9LVUdlbVF2eEZWdDJiVW1sdm9nSWIrVkorNlp4TEt4aklldlhTeTVIV1Zja0ZFOVwveTBqRjEyeUhzVHQwSzkzcnExb2JQbDgrYzNUakpGTXFmNDlocWFUWmxYNVE0WGNrV0RKcGlXWElEaW44STM3bVJMbVVKMmFYXC85TDNYVlpZNDZXMjFvUGdFZDNTd3NqcUJrWld1R09uKzN1NHQwd0dONGFkVjZSdk44Ylh5R3ZNbGlCRlhSQys0OHRCYlc4R1wvSlwvV1VQc1lyZkVqV1pEVEhLQnZvPSIsIm1hYyI6IjlmY2MzYmE4NGI2ZTJlNjJjNTc5NWY0YTZiNmViMmQyZGE5YTlhNmZkNzJmNjBhOThkNDU5YjBjN2ZjNmE1OGIifQ==

             Ánh kiếm sắc bén, chặt đứt bàn tay tượng đá Ma Đế, đồng thời Lộc Tà cũng ngã xuống từ trên không!

Ads
';
Advertisement