Một kiếm của Lâm Huyền chặt đứt bàn tay của tượng đá Ma Đế, Lộc Tà đang ở trên bàn tay cũng ngã xuống. Truyền thừa bị gián đoạn nên ắt sẽ bị phản phệ, Lâm Huyền không cần phải ra tay, tên này chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng mà điều khiến Lâm Huyền không ngờ tới chính là, Lộc Tà đang ở trên không trung lại mạnh mẽ mở mắt, thân thể hắn xoay tròn, vững vàng đáp xuống đất.
Lâm Huyền nheo mắt nhìn, đông đảo hài cốt phía dưới tượng đá Ma Đế vẫn đang không ngừng tuôn ra cuồn cuộn những luồng sức mạnh tà ác, tràn vào trong cơ thể Lộc Tà.
Không chỉ như thế, thi thể của mười bốn người vừa mới bị Lâm Huyền giết chết cũng nhanh chóng thối rữa rồi hóa thành xương trắng, sức mạnh tà ác lại xuất hiện và không ngừng bị Lộc Tà hấp thu.
“Đoạt Mệnh Thần Công!”
Cái Lộc Tà đang thi triển chính là Đoạt Mệnh Thần Công của Ma Đế ở trên cánh cửa sắt nhà giam khi nãy!
Trên mặt Lộc Tà lộ ra một vẻ ác độc. Hắn mở miệng của mình ra, hơi thở đen tối được bốc ra từ miệng của hắn.
“Sức mạnh thật to lớn!”
Lộc Tà nắm hai tay lại, ngửa mặt lên trời thét dài: “Ha ha ha ha! Đây chính là sức mạnh của Ma Đế!”
Lâm Huyền nhíu mày, tên này, sao cảm giác như đầu óc của hắn có vấn đề vậy chứ.
“Nếu như để cho hắn ra khỏi lăng mộ thì nhất định sẽ trở thành tai họa.” Lâm Huyền không chút do dự ra tay, thanh kiếm sắc bén chém về phía Lộc Tà.
Lộc Tà cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng ngươi ư?”
Hai móng của hắn vung về phía trước, lập tức có hai luồng sương mù đen tuôn ra từ vuốt của hắn.
Ánh kiếm chém lên trên sương đen, đúng là bị ngăn lại.
Sau khi liên tục hấp thu sức mạnh trong hài cốt, hơi thở của Lộc Tà đã dần trở nên mạnh mẽ.
“Thực lực của ngươi không tệ, giết ngươi có thể làm cho tu vi của ta tăng thêm một bước!” Lộc Tà liếm đối môi khô khốc của mình, bộc phát sức mạnh của mình ra!
Tụ Khí Cảnh tầng chín đỉnh phong!
Hơn nữa còn có xu hướng tăng lên!
Nếu là võ giả Tụ Khí Cảnh tầng chín đỉnh phong bình thường, hay thậm chí là võ giả thiên tài có thể đánh vào được mười người đứng đầu trong võ đấu liên châu đi chăng nữa, thì Lâm Huyền cũng sẽ không để vào mắt.
Trong tay hắn có kiếm, đừng nói là mười bốn người, dù cho có một trăm bốn mươi người thì hắn cũng có thể chém giết hết!
Nhưng Lộc Tà thì lại khác, giờ phút này Lộc Tà không chỉ chiếm được Đoạt Mệnh Thần Công mà hắn còn sở hữu được cả sức mạnh mà Ma Đế để lại.
Lâm Huyền có thể khẳng định, nếu như hôm nay Lộc Tà không chết thì hắn nhất định sẽ bay lên trời. Thậm chí chỉ trong vòng trăm năm, hắn cũng có thể đạt tới đỉnh cao năm đó mà Ma Đế Mạc Tà đã từng.
Nhưng tất cả những điều này sẽ chỉ là những sự kỳ vọng mà thôi.
Đối thủ của Lộc Tà chính là Lâm Huyền. Ngay từ đầu, tên này đã được định trước là phù dung sớm nở tối tàn rồi.
Thế nhưng trong lòng của Lâm Huyền vẫn có một nghi vấn.
“Trong quá khứ trước khi ta sống lại, ai là người đã ngăn cản Lộc Tà?” Cảm giác nguy hiểm trong lòng Lâm Huyền càng ngày càng mãnh liệt.
“Lăng mộ này, ngoại trừ quan hệ truyền thừa của Ma Đế Mạc Tà ra thì tuyệt đối còn cất giấu những thứ khác!”
“Xem ra phải tranh thủ thời gian giải quyết xong tên này mới được!”
Lâm Huyền nắm chặt Chân Long Kiếm, nguyên khí vô cấu cuồn cuộn không ngừng tràn vào thân kiếm. Sau khi thân kiếm được rót đầy nguyên khí, trên thân kiếm giống như bạch ngọc lập tức hiện ra một con rồng màu vàng!
Đây mới là bộ dáng chân chính của Chân Long Kiếm sau khi được long tủy làm ướt.
Lộc Tà nhìn dáng vẻ hùng hổ của Lâm Huyền, trên mặt vẫn là một vẻ khinh thường như cũ.
“Chút tài năng thấp kém!” Hắn vung tay phải lên, hài cốt trên mặt đất bỗng nhiên nổ tung rồi nhanh chóng hội tụ lại trong tay Lộc Tà. Rất nhiều xương trắng tụ lại tạo thành một cái lưỡi liềm xương trắng khổng lồ.
“Đoạt Mệnh Liêm!”
Lộc Tà nở một nụ cười tà ác.
“Cho ngươi mở mang tầm mắt một chút, để ngươi biết sức mạnh Ma Đế Mạc Tà để lại cho ta đáng sợ đến mức nào!”
Lộc Tà bước một bước về phía trước, ngay lập tức thân hình hắn đã biến mất không tăm hơi.
Có tiếng gió dồn dập lần nữa hướng về phía Lâm Huyền!
“Tốc độ nhanh thật!”
Đúng là tốc độ của Lộc Tà rất nhanh, tầm mắt Lâm Huyền gần như không bắt được thân hình của hắn. Có điều, Lâm Huyền còn có phương pháp khác.
Lâm Huyền phóng hồn lực ra, tập trung vào thân hình của Lộc Tà.
“Thần Đạo Kiếm Pháp!”
Lâm Huyền chém ra một kiếm, phần thân của Chân Long Kiếm hóa thành vô số ảo ảnh. Bóng kiếm nhìn như hỗn loạn bừa bãi, nhưng thật ra mỗi một cái đều ẩn chứa sự sâu xa không tầm thường của kiếm đạo.
Sau khi cảnh giới của Thần Đạo Kiếm Pháp tăng lên đến tầng thứ hai thì uy lực của nó không chỉ tăng lên gấp đôi!
Bóng kiếm khóa Lộc Tà lại, va chạm cùng một chỗ với Đoạt Mệnh Liêm.
“Răng rắc!”
Tay cầm dài của Đoạt Mệnh Liêm bị vỡ vụn trong nháy mắt!
Thế nhưng, còn chưa đợi kiếm của Lâm Huyền chém xuống lần nữa thì Đoạt Mệnh Liễm vốn đã vỡ vụn, bây giờ đã khôi phục lại như ban đầu.
“Cái gì!”
Lâm Huyền nhíu máy, binh khí của Lộc Tà thế mà lại có thể tự mình chữa trị!
Lộc Tà dùng một tay bắt lấy Đoạt Mệnh Liêm, tay kia thì đánh về phía ngực của Lâm Huyền.
Lâm Huyền đang chuẩn bị thi triển Thần Đạo Thân Pháp né một chưởng này, nhưng đúng vào lúc ấy thì hắn bỗng nhiên phát hiện bả vai của mình đã bị đối phương bắt được.
Hắn vội vàng đánh mắt sang nhìn, chỉ thấy một cánh tay xương trắng đang nắm lấy bả vai của mình. Sức mạnh từ cánh tay xương trắng kia có hạn nhưng lại khiến cho Lâm Huyền tạm thời không có cách nào thi triển thân pháp.
“Bá Thể Thần Công!”
Tránh né không kịp, Lâm Huyền chỉ có thể vận dụng Bá Thể Thần Công cứng rắn chống lại.
“A!”
Bàn tay Lộc Tà vỗ lên bả vai Lâm Huyền một cái, thân hình của Lâm Huyền nhanh chóng lùi về phía sau, đến khi đụng phải vách tường rồi mới dừng lại.
Lâm Huyền dùng một chưởng đập nát cánh tay xương trắng trên vai, sau đó mới nhìn xuống ngực mình. Sức mạnh của Lộc Tà thật sự rất lớn, cũng không kém hơn Lâm Huyền bao nhiêu.
Nhưng trước Bá Thể Thần Công thì sức mạnh như vậy vẫn chưa đủ để khiến Lâm Huyền bị thương.
Thế mà giờ phút này, Lâm Huyền lại cảm nhận được phần ngực của mình truyền đến một cảm giác đau đớn. Có một luồng sức mạnh tà ác đang chui vào cơ thể của hắn!
Lộc Tà nhìn Lâm Huyền rồi cười to:
“Để cho ngươi hiểu rõ một chút, chỉ cần sức mạnh của ta đánh vào trong cơ thể ngươi là thân thể của ngươi sẽ nhanh chóng bị ăn mòn không còn một mảnh, từ đó trở thành chất dinh dưỡng cho ta, giống như bọn họ vậy.”
Nói rồi Lộc Tà chỉ về phía đống hài cốt cách đó không xa. Mấy bộ hài cốt này chính là những tà võ mà Lâm Huyền đã giết trước đó.
Khi Lộc Tà nói xong, ngực của Lâm Huyền càng thêm đau đớn.
Thật giống như lời mà Lộc Tà đã nói vậy, sức mạnh của hắn đánh vào trong cơ thể Lâm Huyền đang ăn mòn máu thịt của Lâm Huyền.
“Cảm giác bây giờ có phải là đau đến tận xương tủy không?”
“Có phải là một chút nguyên khí cũng không vực dâỵ được đúng không?”
“Ngươi bây giờ, e là đến một ngón tay cũng không nhấc lên nổi rồi đúng chứ?”
Lộc Tà đi tới trước mặt Lâm Huyền, kiêu ngạo nói: “Ngươi còn có lời trăng trối nào muốn nói không? Ta có thể rủ lòng từ bi lắng nghe.”
Lâm Huyền hỏi ngược lại hắn: “Ngươi thật sự muốn nghe sao?”
Lộc Tà đưa đầu đến gần.
“Nói đi, ta nghe.”
Đúng lúc này thì Lộc Tà nhìn thấy một bóng đen bay đến phía mình.
“A!”
Nắm đấm của Lâm Huyền nặng nề nện xuống mũi của Lộc Tà, sức mạnh cuồng bạo, hơn nữa còn cộng với Thần Đạo Quyền Pháp, hắn thật sự đánh gãy cả mũi Lộc Tà.
Lộc Tà bay ngược ra ngoài, che mũi với vẻ mặt thống khổ.
Sau đó hắn bò dậy, không dám tin mà nhìn Lâm Huyền.
Không phải kinh mạch trong cơ thể của Lâm Huyền sẽ bị ăn mòn toàn bộ rồi lập tức đứng không vững sao?
Nhưng tại sao hắn vẫn mạnh như vậy?
Hơn nữa, Lộc Tà nhìn bộ dáng của Lâm Huyền, đây đâu phải dáng vẻ của một người bị thương?
Chẳng lẽ…
Lâm Huyền bình tĩnh đáp lại: “Có lẽ là do ngươi tu luyện công pháp quá nát đấy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất