Sau khi coi khôi lỗi như bảo giáp mà mặc vào, lực sát thương của khôi lỗi so với lúc trước đã tăng lên không chỉ một cấp bậc.  

             Khôi lỗi trong giờ phút này, chỉ cần sức mạnh, đã có thể so với cường giả ở Hoá Nguyên Cảnh tầng một.  

             Lâm Huyền hít sâu một hơi, lại một lần nữa tăng lên khí thế của mình!  

             “Tới đánh hết mình đi!”  

             Lâm Huyền cùng với khôi lỗi lại một lần nữa cùng nhau chiến đấu, trong tức khắc, tiếng đao Yển Nguyệt và thiết quyền va chạm vào nhau không dứt bên tai.  

             Lâm Huyền dùng tới kỹ xảo “Cách sơn đả ngưu (cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu)”, muốn dựa vào nội kình, đánh đúng vào Ngu Túc bên trong khôi lỗi.  

             Nhưng mà hắn giật mình phát hiện, bên trong con rối, hình như có cơ quan đặc thù, có thể hấp thu tất cả nội kình của hắn.  

             Hai người liên tiếp giao thủ một trăm chiêu, lại là ai cũng không làm gì được ai.  

             Trên đài xem võ có người nói nhỏ: “Khôi lỗi vốn là dùng nguyên thạch thúc giục, cứ tiếp tục giao thủ như vậy, Lâm Huyền sợ là sẽ nguyên khí khô kiệt mà bại đi?”  

             “Nói không sai, bản thân Ngu Túc đã có cảnh giới cao hơn Lâm Huyền, hơn nữa nguyên thạch bên trong khôi lỗi có thể cung cấp nguyên khí, sợ là có thể chiến đấu lâu dài hơn Lâm Huyền một chút.”  

             Lúc này Ngu Túc cũng có ý nghĩ giống họ.  

             Cường độ của thân thể Lâm Huyền quá mức biến thái, hắn thao tác khôi lỗi, sánh ngang với sức mạnh của cường giả ở cảnh giới hóa nguyên nhất trọng, lại là vẫn cứ không có cách nào thương tổn được Lâm Huyền.  

             “Xem ra chỉ có thể đánh đến khi nguyên khí của hắn hoàn toàn hao hết!”  

             Ngu Túc thao túng khỗi lỗi, giống như mưa rền gió dữ mà công kích Lâm Huyền, không cho Lâm Huyền một cơ hội thở dốc nào.  

             Lâm Huyền thi triển thần đạo quyền pháp đánh lại, nguyên khí trong thân thể hắn tiêu hao với tốc độ kinh người.  

             Cứ đánh tiếp như vậy, nhiều nhất là trong thời gian uống một chén trà nhỏ, nguyên khí trong thân thể hắn liền sẽ hao hết.  

             Không có nguyên khí, bá thể thần công cũng không thể duy trì, đến lúc đó, Lâm Huyền chỉ có thể mặc người xâu xé.  

             Lâm huyền phát hiện sách lược của Ngu Túc, vẻ mặt lại không có chút thay đổi nào.  

             Khôi lỗi có thể ngăn trở nguyên khí đánh sâu vào, nhưng lại không ngăn được hồn lực.  

             Lâm Huyền chỉ cần thi triển hồn kỹ, Ngu Túc nhất định thua.  

             Nhưng Lâm Huyền cũng không làm như vậy, chiến đấu cùng Ngu Túc làm hắn cảm thấy vui sướng tràn trề.  

             “Muốn hao hết nguyên khí của ta?”  

             Lâm Huyền không hề sợ hãi, kể cả lại cho khôi giáp của Ngu Túc thêm hai khối nguyên thạch trung phẩm, hắn cũng không làm được!  

             Ngu Túc đang đánh, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.  

             Dựa theo hắn tính toán, Lâm Huyền cho dù nguyên khí còn chưa hao hết, cũng là đã tiêu hao tám chín phần mười.  

             Nhưng biểu hiện bây giờ của Lâm Huyền, không giống bộ dạng như là nguyên khí sắp hao hết chút nào!  

             Lâm Huyền công kích rất mạnh, hơn nữa tràn ngập ý vị cuồng bạo, chứng tỏ Lâm Huyền càng đánh càng hưng phấn.  

             Cho dù Ngu Túc có khôi lỗi bảo vệ, giờ phút này cũng là khí huyết quay cuồng trong cơ thể, gần như sắp hộc máu.  

             “Chẳng lẽ nguyên khí của hắn là vô cùng vô tận sao?”  

             Ngu Túc tĩnh tâm lại, tìm kiếm nhược điểm của Lâm Huyền.  

             Nhưng mà, hắn phát hiện một chuyện khiến hắn hoảng sợ.  

             Thiên địa nguyên khí trên lôi đài đang không ngừng tụ lại đây.  

             Thiên địa nguyên khí bị dẫn động, tất nhiên là có nguyên nhân.  

             Ngu Túc cẩn thận quan sát, phát hiện thiên địa nguyên khí đang cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Lâm Huyền!  

             “Cái gì?”  

             Ngu Túc không dám tin tưởng, hắn chiến đấu với Lâm Huyền gần như là sắp không thở nổi.  

             Cho dù Ngu Túc có thể dựa vào nguyên thạch trung phẩm trong khôi lỗi để bổ sung nguyên khí, cũng không có khả năng so được với tốc độ Lâm Huyền dựa vào công pháp bổ sung nguyên khí.  

             Lâm Huyền ở dưới loại tình huống này, còn có thể vận chuyển công pháp, bổ sung nguyên khí?  

             Lâm Huyền đương nhiên có thể!  

             Thần đạo công pháp, vốn chính là công pháp thần kỳ có thể vừa chiến đấu vừa tu luyện.  

             Đây chính là dung hợp tất cả huyền cấp công pháp, hoàn thiện ra thần đạo công pháp!  

             Thiên Đạo hữu khuyết, Thần Đạo vô khuyết, Thần Đạo còn áp đảo bên trên Thiên Đạo!  

             Ngu Túc tuyệt vọng, bản thân muốn dựa vào sách lược chiến đấu hao hết nguyên khí của Lâm Huyền, lúc này xem ra đúng là nực cười.  

             Ngu Túc muốn thay đổi cách đánh, nhưng mà hắn khiếp sợ phát hiện, chính mình đã không dừng lại được nữa.  

             Chỉ cần hắn thoáng thay đổi chiêu thức, Lâm Huyền gần như có thể trong nháy mắt, biến bình thế trở thàn ưu thế!  

             Một nén nhang sau, Lâm Huyền cùng Ngu Túc quyết đấu đã đạt tới ba trăm chiêu!  

             Động tác của khôi lỗi càng ngày càng chậm, nguyên bản nguyên thạch trung phẩm trang bị ở bên trong khôi lỗi đã rách nát.  

             Hiện tại khôi lỗi sở dĩ còn có thể động, hoàn toàn dựa vào nguyên khí tự thân của Ngu Túc!  

             Sau bốn trăm chiêu, động tác của khôi lỗi đã chậm đến không ngăn nổi công kích mưa rền gió dữ của Lâm Huyền.  

             Sau năm trăm chiêu, nguyên khí của Ngu Túc đã hoàn toàn tiêu hao hết.  

             Khôi lỗi ngồi dưới đất, không thể động đậy được nữa.  

             Trên người Lâm huyền đã bị mồ hôi sũng nước.  

             Trong lòng lại là vô cùng sảng khoái, hắn thậm chí cảm thấy đáng tiếc, vì sao Ngu Túc không thể căng thêm một trăm chiêu.  

             Trận chiến đấu này, đã không hề trì hoãn.  

             Đại hoàng tử đi lên phía trước, xem xét tình trạng của Ngu Túc, sau đó hắn tuyên bố.  

             “Lâm Huyền chiến thắng!”  

             Toàn trường sôi trào, đấu cá nhân thập cường (mười người mạnh nhất đứng đầu), giờ phút này đã toàn bộ quyết ra.  

             Lâm Huyền nhẹ nhàng tiến vào Thập Cường!  

             Lâm Huyền đi đến trước mặt khôi lỗi, Ngu Túc đi ra từ trong cơ thể khôi lỗi, quần áo toàn thân bị mồ hôi sũng nước.  

             Hắn ngã trên mặt đất, ngay cả sức lực đứng dậy đều không có.  

             Lâm Huyền duỗi tay kéo Ngu Túc lên.  

             Ngu Túc lần đầu tiên mở miệng.  

             “Ngươi mạnh đến làm ta tuyệt vọng.”  

             Lâm Huyền cười mà không nói, nếu trong tay hắn có kiếm, nếu hắn sớm thi triển hồn kỹ, trận tỷ thí này đã sớm kết thúc.  

             Ngu Túc hạ giọng.  

             “Ta không cơ hội đến mộ Mạc Tà, có chuyện này, ta phải nói cho ngươi.”  

             Lâm Huyền dựng lỗ tai.  

             “Chuyện gì.”  

             “Cẩn thận đồng bạn của chính mình!”  

             Lâm Huyền nhăn mày lại, Ngu Túc nói đồng bạn, đương nhiên không có khả năng là đám người Béo Hổ, Dịch Thiên Vũ, Lăng Phong, Quan Tử Ngạo.  

             Người mà hắn chỉ chính là Thập Cường giống mình, chín người khác!  

             Lâm Huyền khó hiểu hỏi.  

             “Chỉ giáo cho?”  

             Ngu Túc càng ép giọng xuống nhỏ hơn.  

             “Lần trước ngươi không tham gia, cũng không cảm thấy kỳ lạ.”  

             “Thập Cường lần này, không có ai trong số thập cường trước đó!”  

             Lâm Huyền chợt giật mình.  

             Ngu Túc cười nói: “Nếu không phải ngươi lúc trước bắt được một tên tà tu, ta thật đúng là sẽ không nói những lời này với ngươi.”  

             Lâm Huyền chớp chớp mắt.  

             “Đa tạ.”  

             Ngay cả Thập Cường lần trước, có một nửa số người tuổi vượt qua dự thi, nhưng còn lại một nửa số người, toàn bộ chưa tiến vào Thập Cường?  

             Mấy năm gần đây, hai mươi tư châu, xuất hiện nhiều thiên tài như vậy sao?  

             Lâm Huyền không tin!  

             Không hề nghi ngờ gì nữa, trong Thập Cường, nhất định có tà võ xúi giục!  

             Ngu Túc cười nói.  

             “Lần này đấu võ Liên Châu, ngươi là đối thủ ta bội phục nhất, cũng đừng để chết ở trong cổ mộ Mạc Tà!”  

             Lâm Huyền vô cùng tự tin.  

             “Chết ở trong cổ mộ, sẽ chỉ có kẻ địch của ta thôi.”  

             Ngu Túc giơ ngón tay cái lên với Lâm Huyền.  

             “Nếu ngươi có thể trở về, ta mời ngươi uống rượu!”  

             Lâm Huyền đi xuống từ lôi đài, Béo Hổ vui mừng ôm Lâm Huyền một cái.  

             Dịch Thiên Vũ cũng đi đến trước mặt Lâm Huyền, mỉm cười nói.  

             “Chúc mừng ngươi a.”  

eyJpdiI6ImdIaUJBcTU3bXhJSld6Rkd3azNrZUE9PSIsInZhbHVlIjoiZW4xVDN0MHduUGxcL1RibTZ3c0kzTEQ1OXZ4S0NDXC91eUlicVZ0U1E3b2pGdk9Ecm80bkx4c2RwdkU3WE5xUXUrY0VQTWxaNHRxc0JMRTRwdzlTUFVveFFrdXlEV3NTbTNjRTdNSHIrVXRGK3M1T05JOW0zYWh5bTEySTVua1hwcXJBZGFrSFZcLzJyQnZFMkNjSEpyUGorWkhPbnFvd0QxUUEzTjd5cEhTUWdOdzVvbnBcL2VoZjIwTHE0cjJGK01BdnhwdFJLV3dFdlB3REozV210ZjJ5MlRsTGpnY3hhOUNKUXlsbWFKK3BnQytqSGY0OU9rVVwvRk9aRUY5Qk51cXlqMHJCaWJTQkp1VlZETkVGQWhQekVnczZINTQxK3Y4bEZ5YmhsMGhMYldBZWhcL2hjM3JJaWg5WFRlV3E4T3BaWnZ6bCtvZGZKZzQ0UFNIcWhQdGNJVTAwR0lXZHM5emsxM1l3M3JZYXZqZVA4eTBMUm1Ed1BiOFBjdWROUGtYS3ZEa2lGRUdRdGZSOGdiZkk0T0NNeEw3YnA1TUZ0dGppSE45U2N5QmEzT0crSUlNRjRzZU81dTlSdUJ5ZXhGSGkyTzJSNGJheFYwTWYzXC9TanNkejVxWDNmWFNrQUN4Y3ZGbXJuRkhNalNYejBESTduWjBIUmlDaVliK3drckpwVllvNlFKUlRWRTFVM1hDVjhZSUx5bHhBZWlKTE9oSm1QU3Y1V0krSVRsNlRibGhoVEtnVVRhdVE5UUZ5XC9ETGFEeHMiLCJtYWMiOiIwN2EwODE0YWQ3MzUxNDk3NDg5NGYzMDQ3YzZmYTUwMzFlY2M0NGE1NmFiZDRlM2IxOTRjNzFiZjk0NTRlZWEzIn0=
eyJpdiI6InJwc3hHMmFKU2p3SFErVGdZVGRyRmc9PSIsInZhbHVlIjoiVHRicTcxUExUVDQ0Qk1TNHo0OVNrQ0k0VFZ5K3JoUG0xSnF1ZWROcDUzSVh1Y2ZENmZ2eWtTUjhYZndhcXZWQTJpTmZCR3hrM0VYdXZDRFB3OWdkVnBKc1FwVEEzRktxa1wvbWltMlBRcVJvUEpLdDlzcWpkanc0NVRqQ0ZvdlwvaThyRnQ4WmNhK2tjY1lKVUlBYnpnWEp6d2EyVm8wZVFQS2ZRejU1MGlNQnVoMDE2VUZ4ZkZxd1ZibWx2STRSdit0cTF2c0NmMnN1K2NhbDl1SU5SaHZvTmdMWGhGVWtPank0cDUwSnVWdXY0WTNsUWRyMWRoWnpsTVZ6WHJNZUFQIiwibWFjIjoiODlkM2U4YTk0ZDQ3NGJlZjU2NDE3ODBhOTc3MzYwOGM3NmFkOTNjNGJlMjFhN2FkYzU1MDE4NTc4Y2EyNTY4NCJ9

             Hắn không chỉ hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao cho, còn rửa sạch nỗi nhục lúc trước!

Ads
';
Advertisement