Đối diện với lời cảm tạ của cửu công chúa, Lâm Huyền gật gật đầu:
“Ta giữ lại cho hắn một hơi tàn, ngươi nghĩ cách hỏi ra tên của những kẻ khác.’
Cửu công chúa tràn đầy lòng tin:
“Yên tâm đi, đây là sở trưởng của ta.”
Tả Kiến bị vệ sĩ Kim Giáp dẫn đi, tỷ thí tiếp tục diễn ra.
Người ở trên quan võ đài đều nhìn Lâm Huyền, mắt như lửa đốt.
Trong số bọn họ, không thiếu quan cao của Đế quốc, đại hộ phú quý, ai mà chẳng muốn chiêu mộ thiên tài tuyệt thế như Lâm Huyền về dưới trướng, dốc lòng phục vụ chính mình.
Nếu như có thể mượn sức của Lâm Huyền, phải trả giá như thế nào, bọn họ cũng bằng lòng bỏ ra.
Nhưng mà, trong lòng những người này cũng biết rõ, bản thân mình có một đối thủ cạnh tranh lớn nhất, một đối thủ mà bất kẻ so về thực lực hay là tài lực thì bọn họ cũng không địch nổi.
Đế quốc!
Nếu như Đế quốc vươn tay chào mời, làm gì còn đến lượt bọn họ.
Nhưng mà bọn họ không biết rằng là, cánh tay chào mời của Đế quốc đã sớm vươn tới đây, đại hoàng tử đi tìm Đỗ Mục trưởng lão, biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Nhưng Lâm Huyền lại cự tuyệt.
Giờ đây, đại hoàng tử lại biểu lộ ý tứ chào mời của chính mình:
“Lâm Huyền, ngươi có nguyện dốc sức vì Đế quốc hay không?”
Ánh mắt Lâm Huyền nhìn đại hoàng tử rất bình tĩnh, không thấy chút xao động.
“Không cần đâu.”
Không đợi đại hoàng tử nói câu thứ hai, Lâm Huyền liền đi xuống võ đài.
Trên mặt đại hoàng tử lộ ra vẻ tức giận.
Nếu đổi lại là người khác, đối diện với lời mời chào của Đế quốc, lời chiêu mộ của hắn, thì đã sớm vui mừng tới nỗi quỳ xuống đất biểu đạt lòng trung thành.
Nhưng Lâm Huyền lại từ chối hắn hai lần.
Có điều đại hoàng tử chỉ có thể chịu đựng, cuộc tranh đoạt trong mộ của Ma Đế Mạch Tà lần này, Lâm Huyền sẽ trở thành người mấu chốt.
Hắn không thể vì cái nhỏ để mất cái lớn.
Bởi vì đống hỗn loạn do Tả Kiến gây ra được bình ổn lại rất nhanh, trận đấu võ lại tiếp tục diễn ra.
Trong trận tỷ thí sau đó, Lăng Phong và Dịch Thiên Vũ cũng bị đánh bại.
Dịch Thiên Vũ đụng phải đối thủ Tụ Khí Cảnh tầng tám, đánh lâu địch không nổi.
Lăng Phong thắng trận đầu, lại bại trận trước đối đối thủ cảnh giới cùng cấp ở trận đấu cá nhân thứ hai.
Thập cường đã chọn ra chín người, còn một trận thi đấu cuối cùng vẫn chưa tiến hành.
Lâm Huyền đối đầu với Ngu Túc.
Trước khi lâm trận, Đỗ Mục trưởng lão nói với Lâm Huyền:
“Ngu Túc này xếp hạng ba trong cuộc đấu võ Châu Tế lần trước, là một khôi lỗi sư.”
Khôi lỗi sư cũng giống với thuần thú sư, thực lực tự thân khá yếu, điểm mạnh nằm ở chỗ những con rối mà bọn họ khốn chế.
Ngu Túc đi lên trên võ đài, vóc dáng của hắn cực kỳ thấp bé, chỉ cao một thước năm, trước mắt Lâm Huyền hệt như một đứa trẻ.
Lâm Huyền cũng không trông mặt bắt hình dong, ngược lại, hắn cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trên người Ngu Túc.
Dường như Ngu Túc cũng không phải người nhiều lời, sau khi hắn đi lên võ đài, nhẹ nhàng vuốt ve lên trên nguyên giới, gọi ra một con khôi lỗi.
Con khôi lỗi này cao hơn hai thước, toàn thân khoác giáp trụ dày dặn, tay cầm một thanh Yển Nguyệt Đao.
Đợi tới khi khán giả trên quan võ đài đặt cược xong xuôi, đại hoàng tử tuyên bố:
“Tỷ thí bắt đầu!”
Ánh mắt của Lâm Huyền không đặt trên người khôi lỗi, mà nhìn chằm chằm Ngu Túc.
Khôi lỗi cường đại đều cần khôi lỗi sư dùng nguyên khí khống chế.
Nói cách khác, chỉ cần giải quyết khôi lỗi sư, khôi lõi có mạnh mẽ tới đâu, cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Lời đại hoàng tử tuyên bố tỷ thí bắt đầu vừa dứt, Lâm Huyền liền phát động Thần Đạo Thân Pháp, trong nháy mắt tới trước mặt Ngu Túc.
“Thần Đạo Quyền Pháp!”
Lâm Huyền dốc toàn lực đánh một quyền, nhắm đúng vào mặt của Ngu Túc.
Dựa vào sức mạnh mà Lâm Huyền đấm lõm ngực Tả Kiến, nếu như quyền này trúng mục tiêu, dù cho Ngu Túc đạt Tụ Khí Cảnh tầng tám, chắc chắn là sẽ thất bại chẳng nghi ngờ gì nữa.
Nhưng mà điều khiến Lâm Huyền không ngờ tới chính là đối diện với đòn tấn công của mình, Ngu Túc không hề tránh né, cũng không hề ra tay ngăn cản.
Ngu Túc khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nắm đấm của Lâm Huyền đang ập tới.
“Hắn đang làm gì vậy?”
Lâm Huyền không nghĩ ra được Ngu Túc có sức lực gì dám lấy cứng chọi cứng với một quyền này của mình.
Rất nhanh sau đó, hắn đã hiểu được.
Nắm đấm của Lâm Huyền ngừng lại, trước mặt Ngu Túc dường như có một bức tường trong suốt, nắm đấm của hắn đánh lên trên đó.
“Ầm!”
Bức tường trong suốt này là do nguyên khí tạo thành, sức mạnh đáng sợ của Lâm Huyền bị hóa giải triệt để.
“Là trận pháp!”
Thân là trận pháp sư cấp hai, Lâm Huyền liếc mắt một cái đã nhận ra, thứ bảo vệ Ngu Túc chính là một trận pháp.
Hắn nhanh chóng phán đoán mắt trận của trận pháp, chính là con khôi lỗi mà Ngu Túc đã triệu hồi!
Nói cách khác, nếu như Lâm Huyền không giải quyết được con khôi lỗi thì không thế nào đụng đến một cọng lông trên người Ngu Túc.
“Khôi lỗi kết hợp với trận pháp à? Đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt!”
Khôi lỗi tấn công đến tận sau lưng Lâm Huyền, giơ cao Yển Nguyệt Đao trong tay, chém đằng sau lưng Lâm Huyền!
Lâm Huyền phát động Bá Thể Thần Công, dùng chính thân thể của mình cứng rắn đối kháng với đòn tấn công này.
“Uỳnh!”
Yển Nguyệt Đao tiếp xúc với thân thể của Lâm Huyền, đúng là phát ra âm thanh đá vàng chen nhau.
Điều khiến Lâm Huyền bất ngờ chính là sức mạnh truyền từ trên Yển Nguyệt Đao, quả thực khiến cho thân thể hắn lảo đảo!
“Sức mạnh thật lớn!”
Lâm Huyền khom người bật nhảy, kéo ra khoảng cách giữa mình và khôi lỗi.
Hắn có phần bội phục Ngu Túc, khôi lỗi này e là đã đạt tới mức cực hạn của khôi lỗi cấp hai, cường hóa thêm một chút nữa là có thể đạt được sức mạnh tương đương võ giả Hóa Nguyên cảnh rồi.
“Nếu như là khôi lỗi cấp ba, có lẽ là có thể giao chiến với ta, khôi lỗi cấp hai ta vẫn chưa thèm để vào mắt đâu!”
Lâm Huyền cùng giao chiến với khôi lỗi, vào lúc khôi lỗi múa may chém Yển Nguyệt Đao xuống, Lâm Huyền ra tay nhanh như chớp, nắm chặt lấy chuôi đao của Yển Nguyệt Đao.
“Nằm xuống cho ta!”
Lâm Huyền chợt quát lên một tiếng, cánh tay bộc phát sức mạnh kinh người, nhấc khôi lỗi lên cao, dùng sức nện mạnh xuống đất!
“Ầm!”
Khôi lỗi bị nện mạnh trên mặt đất, nếu đổi lại là thân thể võ giả, chỉ e là cũng bị ngã tới mức thất điên bát đảo.
Nhưng mà khôi lỗi là vật chết, không có cảm giác đau đớn, Ngu Túc khống chế được nó, lúc này nó đứng dậy, đấm Lâm Huyền một quyền.
“Thần Đạo Quyền Pháp!”
Lâm Huyền cũng ra quyền, va chạm với nắm đấm của khôi lỗi.
“Ầm!”
Khôi lỗi bị đánh bay ra ngoài, nắm đấm va chạm với Lâm Huyền đúng là hơi biến hình một chút.
Sức mạnh của Lâm Huyền đúng là có thể phá hỏng khôi lỗi được chế tạo từ thép tinh!
Lâm Huyền quay sang nhìn Ngu Túc hồi hộp mong chờ.
“Nếu như không còn bản lĩnh nào khác, vậy thì hãy kết thúc cuộc tỷ thí này đi.”
Không phải do Lâm Huyền cuồng vọng, mà là do khôi lỗi vốn không phải đối thủ của hắn.
Thần sắc của Ngu Túc vẫn bình tĩnh như trước, hắn thao túng khôi lỗi đi tới bên người mình.
Lâm Huyền nhìn Ngu Túc một cách khó hiểu, hắn muốn làm gì vậy?
Chuyện kinh người đã xảy ra, lưng của khôi lỗi đột nhiên mở tung ra.
Mà Ngu Túc lại leo vào trong.
Cuối cùng Lâm Huyền cũng hiểu được vì sao Ngu Túc lại làm khôi lỗi cao lớn như thế, thì ra có thể dùng khôi lỗi như giáp trụ!
Khôi lỗi lại cử động, lúc này đây, tốc độ của nó nhanh đến kinh người.
Lâm Huyền vừa mới phản ứng lại, khôi lỗi đã đến trước mặt hắn, vung Yển Nguyệt Đao nện lên bụng của Lâm Huyền.
Nếu đổi lại là người khác, e là đã bị chém ngang lưng rồi.
Mặc dù Lâm Huyền có Bá Thể Thần Công bảo hộ, cả người cũng văng ra rất xa, thân thể mới ngừng lại được.
Lâm Huyền đứng dậy, lấy tay xoa xoa bụng của chính mình.
“Thú vị đấy!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất