Giọng nói đột nhiên xuất hiện sau lưng, khiến cho Tả Kiến toát mồ hôi lạnh toàn thân.  

             Rõ ràng vừa rồi Lâm Huyền vẫn còn ở trong tầm mắt của mình, sao ngay lúc này lại có thanh âm xuất hiện đằng sau lưng?  

             Hắn lập tức xoay người chém một nhát!  

             Nhưng một nhát kiếm này của hắn lại chém vào không khí!  

             “Người đâu rồi?”  

             Tả Kiến nhìn bốn phía chung quanh, sương mù tỏa ra từ kiếm của hắn không thể ngăn cản tầm nhìn của chính hắn.  

             Nhưng mà trên võ đài không hề có bóng dáng của Lâm Huyền.  

             “Lẽ nào ở bên trên?”  

             Tả Kiến chợt ngẩng đầu, nhưng mà trên đỉnh đầu lại trống không, không có bóng dáng người nào.  

             “Ngươi đang tìm gì vậy?”  

             Giọng nói của Lâm Diệp lại vang lên sau lưng Tả Kiến.  

             Da đầu Tả Kiến phát run, lại quay người chém một nhát!  

             Vẫn chém vào không khí!  

             Hắn hít sâu một ngụm khí lạnh, lông tơ khắp người dựng đứng lên.  

             Tả Kiến cũng không ngốc, hắn đã hiểu được Lâm Huyền làm thế nào.  

             Lâm Huyền đã sử dụng phương pháp che giấu khí tức nào đó, cứ quẩn quanh sau lưng hắn!  

             Rốt cuộc là thân pháp đáng sợ đến nhường nào, mới có thể xoay người nhanh như tia chớp, lại không thể thấy được bóng dáng của hắn?  

             Điều khiến cho Tả Kiến càng không thể tưởng tượng ra chính là Lâm Huyền làm cách nào tìm thấy hắn trong lớp sương mù dày đặc?  

             Sương mù của hắn, không chỉ có thể che lấp tầm nhìn của kẻ địch, còn có thể ngăn cản cảm ứng của nguyên khí.  

             Nhưng dường như chẳng có tác dụng gì với Lâm Huyền cả!  

             Bất kể thế nào Tả Kiến cũng không thể đoán ra được, ngoại trừ có thể sử dụng nguyên khí cảm ứng bốn phía, Lâm Huyền còn có thể sử dụng hồn lực!  

             Sương mù đậm đặc của hắn không ngăn cản được sự thăm dò của hồn lực!  

             Đúng như suy đoán của Tả Kiến, Lâm Huyền ở ngay sau lưng hắn.  

             Lâm Huyền trong lúc này đã phát huy Thần Đạo Thân Pháp tới cực hạn.  

             Sau khi Thần Đạo Thân Pháp tăng lên cấp hai, tốc độ của Lâm Huyền đã tăng lên gấp đôi.  

             Cảnh giới tương đồng, trừ phi là võ giả có năng lực cực kỳ đặc biệt về tốc độ, nếu không sẽ giống như Tả Kiến, đến cả góc áo của Lâm Huyền cũng không nhìn thấy.  

             Toàn thân Tả Kiến bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, nghĩ lại những lời lẽ cuồng vọng mình nói ra lúc trước, mặt nóng bừng bừng.  

             Đột nhiên, hắn cảm thấy có một cánh tay bóp cổ mình.  

             Tuy rằng cánh tay này không dùng sức, nhưng sau khi nếm trải sức mạnh đáng sợ của Lâm Huyền, Tả Kiến hiểu cực kỳ rõ, chỉ cần Lâm Huyền muốn, hắn chỉ cần sờ nhẹ một cái, cổ mình sẽ đứt đoạn ngay.  

             Sương mù trên võ đài tản ra, Tả Kiến thu liễm lại nguyên khí của chính mình, dường như là muốn nhận thua.  

             Ngay đến cả đại hoàng tử cũng đã sẵn sàng chuẩn bị tuyên bố tỷ thí kết thúc.  

             Đối với trận tỷ thí này, trong lòng đại hoàng tử nảy sinh dao động, tuy rằng sương mù của Tả Kiến có thể ngăn cản cảm ứng nguyên khí của võ giả Tụ Khí cảnh, nhưng đối với một cường giả Hóa Nguyên cảnh như hắn mà nói, lại không thể ngăn cản được.  

             Biểu hiện của Lâm Huyền lại một lần nữa thay đổi ấn tượng của đại hoàng tử đối với hắn.  

             Đại hoàng tử thầm nghĩ trong lòng:   

             “Dựa vào thực lực của Lâm Huyền tiến vào mộ của Ma Đế Mạch Tà nhất định có thể giết sạch đám thiên tài trẻ tuổi mà Tà Võ phái đi, không cho chúng còn một mảnh giáp!”  

             Tả Kiến chậm trễ không mở miệng nhận thua, Lâm Huyền nhíu chặt mày, nếu như không phải tỷ thí, mà là trận chiến sinh tử đích thực, hắn đã sớm giết chết Tả Kiến.  

             Đúng lúc này, Tà Kiến chợt cất tiếng:   

             “Ngươi cho rằng, ngươi đã thắng rồi sao?”  

             Lâm Huyền hơi kinh ngạc, hắn cảm nhận trên ngón tay mà mình đặt lên cổ Tả Kiến có một tia đau đớn, giống như là bị kim châm.  

             Hắn thu lại tay mình nhanh như chớp.  

             Lâm Huyền Phát hiện, làn da trên ngón tay mình không biết đã biến sắc từ khi nào, biến thành màu xám.  

             Một luồng sức mạnh cực kỳ âm u, lan tỏa khắp toàn thân theo kinh mạch của hắn, ăn mòn than thể hắn.  

             “Đây là… Thủ đoạn của Tà Võ!”  

             Võ giả bị Tà Võ xúi giục, cuối cùng cũng để lộ ra dấu vết.  

             Tả Kiến xoay người lại, dùng thủ đoạn Mật Âm Truyền Thanh nói với Lâm Huyền:  

             “Tốt nhất ngươi nên giữ im lặng.”  

             “Ngươi đã trúng kịch độc của ta, nếu như không muốn chết, đừng có hành động thiếu suy nghĩ.”  

             Tả Kiến liếm đôi môi khô cạn của chính mình:  

             “Ngươi nhận thua, ta sẽ cho ngươi thuốc giải.”  

             Lâm Huyền nở nụ cười lạnh, không hổ là Tà Võ, toàn dùng những thủ đoạn ti tiện như vậy.  

             Nếu như là những võ giả khác, lúc này vì giữ mạng chỉ có thể nghe theo lời của Tả Kiến.  

             Nhưng Lâm Huyền chắc chắn, dù hắn bằng lòng nhận thua, cuối cùng Tả Kiến cũng sẽ giết hắn diệt khẩu, tránh cho chuyện hắn bị Tà Võ lôi kéo bại lộ,  

             Nhưng mà, Tả Kiến đã tính sai, đối thủ của hắn là Lâm Huyền, một đối thủ không thể dùng lẽ thường để ước đoán!  

             Lâm Huyền nhấc tay của mình lên, sau đó lập tức vận chuyển Thần Đạo Công Pháp.  

             Nguyên khí bị nhiễm bẩn trong cơ thể của Lâm Huyền tuôn ra từ năm đầu ngón tay.  

             Độc tố màu xám bị nguyên khí tinh sạch ép ra ngoài!  

             Lâm Huyền bình tĩnh nói:  

             “Thật đáng tiếc, ta đây bách độc bất xâm!”  

             Nhìn thấy độc tốc thoát ra từ đầu ngón tay của Lâm Huyền, Tả Kiến choáng váng, tâm lạnh buốt.  

             Lúc này đại hoàng tử biến sắc, hắn học rộng hiểu nhiều, sao có thể không nhìn ra độc mà Lâm Huyền trúng phải là thủ đoạn của Tà Võ!  

             “Ngươi chính là kẻ bị Tà Võ xúi giục!”  

             Trên người đại hoàng tử bộc phát ra khí thế đáng sợ, ngay lúc này muốn ra tay bắt lấy Tả Kiến.  

             “Chờ một chút!”  

             Tả Kiến chợt hét lên một tiếng, cự kiếm trong tay đặt trước người.  

             “Trong kiếm này của ta có chứa kịch độc đủ độc chết tất cả người trên quan võ đài, kẻ nào dám manh động, ta và các ngươi đồng quy vu tận!”  

             Hai chân đại hoàng tử đông cứng ngay tại chỗ, người trên quan võ đài, đều là quý tộc hoàng đô, cường giả Hóa Nguyên Cảnh có thể không sợ độc tố, nhưng người dưới Hóa Nguyên cảnh không phải ai cũng có thể ép độc ra giống như Lâm Huyền.  

             Sự biến kinh hãi trên võ đài, khiến cho mọi người trên quan võ đài hoảng hốt tâm thần.  

             “Hắn ấy vậy mà lại là người của Tà Điện!”  

             “Chạy mau, hắn sắp phóng độc rồi!”  

             “Vệ sĩ Kim Giáp đâu? Sao còn không bắt hắn đi!”  

             Sắc mặt đại hoàng tử âm trầm, trong lòng hắn nhanh chóng tính toán bắt Tả Kiến như thế nào, làm sao để hắn không kịp phóng độc.  

             Tả Kiến cực kỳ căng thẳng, hắn ôm chặt lấy cự kiếm trối chết, lùi về đằng sau từng bước từng bước.  

             Lúc này lòng hắn hận Lâm Huyền thấu xương, đây chính là độc dược mà độc sư cấp hai điều chế, tại sao Lâm Huyền lại không sợ?  

             Lúc này sự chú ý của Tả Kiến đều dồn hết lên người đại hoàng tử, nếu như cường giả Hóa Nguyên cảnh ra tay, hắn chỉ có thời gian rất ngắn để có thể phóng thích độc tố.  

             Hắn cứ lùi cứ lùi, sau lưng đột nhiên đụng phải thứ gì đó.  

             Tả Kiến vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Huyền đang nhìn hắn.  

             “Từ lúc nào…”  

             Tả Kiến muốn phóng thích độc tố theo bản năng, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, hắn cảm thấy linh hồn của mình đau đớn tựa chọc thủng xé rách, nỗi đau khó thốt nên lời, khiến hắn nhịn không nổi phát ra tiếng kêu thảm thiết.  

             “A!”  

             Lâm Huyền vận dụng hồn kỹ, Phi Châm Thuật!  

             Hồn Châm xé rách linh hồn của Tả Kiến một cách dễ dàng, khiến cho hắn thất thần trong nháy mắt.  

             Chính trong khoảnh khắc này, Lâm Huyền tung ra một quyền!  

             “Thần Đạo Quyền Pháp!”  

             Một quyền này đấm lên trên ngực của Tả Kiến, tiếng xương sườn kêu vụn vỡ của hắn giống như tiếng pháo, lộp độp bên tai không dứt.  

             Ngực Tả Kiến lõm xuống, nội tạng đảo lộn tùng phèo, sau khi rơi xuống đất khiến máu tươi tuôn như suối.  

             Cự kiếm rơi vào tay Lâm Huyền, không còn cơ hội phóng thích độc tố.  

eyJpdiI6IjRCQUUxT01GckhoQWYwcGZUaXhlM2c9PSIsInZhbHVlIjoiNHR0YnhcL3pnU3FXNlRqUnJ6UTdEczdJODZUd3JvUDcwWDFnTEhtTitVYTZUNnpaYTZcL2N2QTRkMXFWQTBFODNnM05vY1hJN282RFwvUjlRK3hhTjNteitmdkJoVGhzaEJVTzZmM25DUjJBN0x4NEp3cTIrWXQ2NzRJdVoxQ3lkazdCYWIwejFGS2dmMHFUeUhjUHl6bjFYeHU1YlhxZFBYYzZwSTExNlNBck5ZdXBLazVJTnZCRFdNQlhwZmRIM0NWNnFyRFwvK0FqOXRxZlRZenlJbGhBckxUVlRBMWRLaVNlak1obGRRdldtUm1HR3BmakZvVXQreG9zNEdyeEQ4TTljRHZhQ3ZKcldQaTJ4NVNFTUNtbVlYd2o1c1lKajJkUUlva1huWUlzTGZIRTV1YkxRdkg5YjBOT2M0cVNvNXRKNWp4dzA2RlwvQkVFeWF5ZzNiZ0RhU0hBZFhBMlowQVVTdWxBbmNsSTA5b2NDc2l0VW5VRlVrVGRXQnFBM0dBekdZS2F5aGlpU3FvT1ptR0poaXZ1Q0REdDhTS0dtZnpmaithcWlRWm5XYVNQYytZd21TT1hUU3ZcL2dBRTlHR2ZzMHA4cmtZSjk3UnpTdDdZR25zcHlYaGc9PSIsIm1hYyI6ImJmOTFjMDJjNDFiYWVhMTg3ZmVjYTZlNWE4YTA4YTc1NGNhZDljYzNjMjZmMmNjMTlmNGExY2I5MDQ0YTk3MjQifQ==
eyJpdiI6ImN5THZjcVEwYmpMa3JaUEdpU0xERmc9PSIsInZhbHVlIjoiUk9Yam9HUG5KSTJXaFlCbm9nZXM2YWtCMzhucmhiUnJpRURzMm1QV1puV29DV0dXXC9MWDRMSnFKXC91aUNzejgxV05BTnAweFo2cWVPWmMyXC9taW4rXC9kUEd0XC9Dd2U1T1dYUWQzZnBoUHk5cGh4dUdYaVdNR0tiRWxBdFlkbXZGUUpmUWsxT1hSNWZNT01pWjI3S1ZWaFo4eGorS21EcUh2VWlXN0xNYVVaWEZCSFdNN3UwRzczVENFamhJMzNZa2sxdTlBSVwvZzNqZDhNVzZzeGoweFdNdWtQXC9qUzZGS3FHcENhR01TeGpJMkdPYVwvR2k1XC9wSDB2V1dMQWptRmh3OFpsUU1FVzlwTmRnRXN1TFdEZFwvNmljSGc1OFcySTkzMDFnSCtPTFZCM1pwUVkxeVB4SjVkU2p4YUZGMXYyVHRhUFwvd2JPOWgrRHVoOWFpbElqdHJNVmJQdWx0S1pOZDlJcGcyU1cyUnJBRUdkUGlkOVJOUU9cL25sb1VydVBCWXI0SkU2Q1VBVmVuelNKbnA0NE9Rdk0yWlU1RU1QQ2ZZdTBNYXphTnpwc0Rwd0tyVTNYcktKb0p6WWxWajkwV29TSkhSTFZYc3pEbmxpVDE4RXJjRjlCejQxeThQcndZUWZ5anRhQ0FrbEZ2ZVdSdmVsSTNmUW9nbzR3SjNMck9ubXQyMGZ4N2M0alZIcGREQkxTYm5ZQ01heWc3MEEyZ1E5VWhvMVFjaDhkaGFZZno2VlRBNXFGOUVHVXozTFlndUE5IiwibWFjIjoiN2VmMjBhN2IxZWVhNjE1MWUyMTRlNDg2YWY2ZDY2MzY1NTE0MWEyOGIzNWYxODI5ZjE2MjUyOTIwODM0YTg0YSJ9

             “Cảm ơn.”

Ads
';
Advertisement