Kiếm của Tả Kiến, lớn tới mức không chân thực.
Nếu như tính cả vỏ kiếm, Lâm Huyền thậm chí còn cho rằng đây là một cây gậy lớn hình dạng đặc biệt.
Đại hoàng tử tuyên bổ tỷ thí bắt đầu.
Tả Kiến không hề nhớ tới việc ra tay, hắn nhìn Lâm Huyền, cười cười rồi nói:
“Ta đã xem cả hai trận chiến trước đây của ngươi, ngươi rất mạnh.”
“Nếu như không gặp phải ta, ta nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội cùng xuống mộ.”
Ngữ khí của Tả Kiến khi nói chuyện vô cùng bình tĩnh, cũng mang theo sự ngạo mạn không bờ không bến.
Sắc mặt của Lâm Huyền chẳng hề thay đổi, đối phương từng xem mình thi đấu, còn dám bình tĩnh cuồng ngôn như thế, xem ra vô cùng tự tin với thực lực của bản thân.
Hắn chẳng ưa thói mồm mép bắt bẻ lại đối phương, ngược lại còn âm thầm hưng phấn trong lòng.
Từ sau khi hắn tu luyện Bá Thể Thần Công, trong Tụ Khí cảnh đã không còn gặp được đối thủ nào nữa.
Hắn khao khát một trận chiến được vẫy vùng thỏa thích!
Thấy Tả Kiến không định động thủ, Lâm Huyền ra tay trước.
Hắn bước từng bước về phía trước, thi triển Thần Đạo Công Pháp.
Trong nháy mắt, Lâm Huyền biến mất ngay tại chỗ.
Thời gian thoáng qua chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Tả Kiến.
Lâm Huyền nắm chặt nắm đấm, vung một quyền đánh vào mặt Tả Kiến.
“Thần Đạo Quyền Pháp!”
Lâm Huyền chẳng hề nương tay, hắn dùng “Tật Quyền” trong Thần Đạo Quyền Pháp, nắm đấm của hắn lướt qua tựa như tia chớp xẹt ngang.
“Ầm!”
Nắm đấm của Lâm Huyền ngừng lại, không phải vì bị Tả Kiến ngăn trở, mà là do đã duỗi tới cực hạn.
Tả Kiến vốn đang đứng trước mặt Lâm Huyền, giờ đây lại biến mất không thấy đâu.
Lâm Huyền nhíu mày, nắm đấm của hắn không hề có chút cảm giác va chạm nào, lúc đầu ngón tay của hắn xuyên qua thân thể của Tả Kiến tựa như xuyên qua không khí.
“Là bóng sao?”
Lâm Huyền nhanh chóng phủ nhận lại ý tưởng này, bắt đầu từ khi đại hoàng tử tuyên bố tỷ thí bắt đầu, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi thân mình của Tả Kiến.
Nếu như Tả Kiến thi triển thân pháp, hắn không thể nào không cảm nhận được một chút gì cả.
Chỉ có một khả năng.
Thứ mà Lâm Huyền luôn nhìn chằm chằm chỉ là một ảo ảnh.
Tả Kiến thực sự rốt cuộc ở nơi nào?
Lâm Huyền phóng ra nguyên khí của bản thân ngay tức khắc, võ giả Tụ Khí Cảnh tầng sáu có thể dùng nguyên khí của bản thân bao phủ trong phạm vi bốn trăm thước, hoàn toàn có thể bao phủ cả võ đài trong đó.
Rất nhanh sau đó Lâm Huyền đã phát hiện ra sự khác thưởng.
“Ở trong này sao?”
Lâm Huyền lại phát động Thần Đạo Thân Pháp, trong khoảng thời gian cực ngắn, lên tới võ đài ngoài mấy chục thước.
Hắn tung một quyền lên cao, đánh lên trên không trung.
“Ầm!”
Lần này, đầu ngón tay của Lâm Huyền truyền về cảm giác đụng chạm rắn chắc.
Trước nắm đấm của Lâm Huyền, thân hình của Tả Kiến xuất hiện trong không trung, hắn dùng thanh cự kiếm trong tay, chặn lại một quyền này của Lâm Huyền.
Quyền đã bị chặn lại, Tả Kiến cũng không thể nào hoàn toàn ngăn cản được sức mạnh cuồng bạo của Lâm Huyền.
Thân hình của hắn nhanh chóng lùi về phía sau, lui tới tận mép ngoài của võ đài, suýt chút nữa thì ngã xuống dưới.
Lâm Huyền hơi thất vọng:
“Sự tự tin của ngươi chỉ dựa vào thủ đoạn ẩn nấp thân mình kỳ quái của ngươi thôi sao?”
Thủ đoạn ẩn nấp thân mình của Tả Kiến, có thể khiến cho bản thân hắn biến mất khỏi tầm nhìn của kẻ địch.
Nếu như đối thủ là võ giả Luyện Thế cảnh, chiêu này cực kỳ hữu hiệu.
Nhưng đối mặt với võ giả Tụ Khí cảnh có thể tụ khí rồi tiết ra ngoài, thì chẳng hề có tác dụng gì.
Tả Kiến bật cười:
“Vậy thì thử lại chiêu này đi!”
Hai tay hắn nắm chặt thanh kiếm, chuyển động thân hình, di chuyển đến trước mặt Lâm Huyền, dùng thân kiếm cực lớn như một cây gậy vụt Lâm Huyền.
Lâm Huyền cười lạnh: “Kiếm không xuất khiếu sao?”
Hắn không hề né tránh, thi triển Bá Thể Thần Công.
Nguyên khí cuồn cuộn trong mỗi tấc da thớ thịt của Lâm Huyền, thân thể của Lâm Huyền, trở lên cứng rắn gấp trăm lần thép tinh luyện.
“Uỳnh!”
Lâm Huyền dùng tay ngăn cản đòn tấn công hung mãnh của Tả Kiến, chẳng hề mảy may thương tổn.
Lâm Huyền càng thất vọng về Tả Kiến hơn nữa, hắn vốn cho rằng đối thủ có thể đấu với hắn một trận thỏa thích, chẳng ngờ tới sức mạnh của đối phương còn chẳng bằng Tuần Châu trong trận đấu với Lôi Châu lần trước.
“Chán chết!”
Lâm Huyền không muốn tiếp tục nữa, hắn giáng một quyền ngay tức khắc.
“Kết thúc đi!”
Nắm đấm của Lâm Huyền giống như thiên thạch trên trời cao rơi xuống, nện xuống vỏ kiếm của Tả Kiến dồn dập không ngớt.
Không biết vỏ kiếm của Tả Kiến được chế tác từ nguyên liệu gì, đúng là không chịu nổi một đòn, trong phút chốc bất ngờ nổ tung trước mặt Lâm Huyền.
Tả Kiến lại ngã bay ra ngoài một lần nữa.
Lâm Huyền nhìn thanh kiếm trong tay Tả Kiến, nhíu mày khe khẽ.
Sau khi vỏ kiểm nổ tung, kiếm của Tả Kiến lộ ra diện mạo thực sự.
Phần thân kiếm của thanh kiếm này còn rõ nét hơn cả bàn tay của Lâm Huyền, điều quái lạ chính là, thân kiếm không phải tạo nên từ thép tinh bình thường, mà tựa như hàn băng, gần như bán trong suốt.
Lâm Huyền có thể cảm nhận được hơi nước trong không khí trên võ đài dày đặc hơn lúc trước rất nhiều.
“Công pháp thuộc tính thủy?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, công pháp mà Tả Kiến tu luyện giống như Dịch Thiên Vũ, là thuộc tính thủy.
Tả Kiến vặn cổ tay của chính mình, sức mạnh đáng sợ của Lâm Huyền suýt chút nữa khiến cổ tay của hắn bị trật khớp.
“Nếu như chiến đấu bình thường, với sức mạnh này của ngươi e là không tìm được đối thủ có thể chống lại ngươi trong mức Tụ Khí cảnh.”
“Không đủ, thứ võ giả dựa vào không thể chỉ có sức mạnh!”
Đỗ Mục trưởng lão đứng dưới võ đài, chân mày nhíu chặt, lúc trước hắn từng xem trận đấu của Tả Kiến, chính là sau khi kiếm ra khỏi vỏ, đối thủ ngã xuống một cách khó hiểu.
Lâm Huyền lười đấu võ mồm với Tả Kiến, hắn đang chuẩn bị thi triển Thần Đạo Quyền Pháp, chấm dứt trận đấu võ này, lại giật mình phát hiện ra sương đã giăng kín khắp võ đài.
Cả võ đài bị sương bao phủ.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, chẳng bao lâu, biến thành sương mù, Lâm Huyền đã không nhìn rõ được cảnh tượng ở ngoài năm thước.
Thân hình của Tả Kiến đã biến mất trong sương mù.
“Chút tài mọn.”
Đối với võ giả Tụ Khí cảnh mà nói, tầm mắt bị ngăn cản cũng không đáng sợ, chỉ cần phóng ra nguyên khí, có thể phát hiện đối phương, thì có thể lao vào chiến đấu.
Lâm Huyền lại phóng ra nguyên khí của bản thân, nhưng ngay sau đó hắn chợt thay đổi sắc mặt.
Trong cảm ứng của nguyên khí, trên võ đài ngoài trừ đại hoàng tử, còn có sáu người nữa.
Dao động của sáu người này lại giống Tả Kiến y như đúc.
Nói cách khác, Lâm Huyền cảm ứng được sáu Tả Kiến.
Đương nhiên Tả Kiến sẽ không chia ra làm sáu, hắn thi triển võ kỹ nào đó, quấy nhiễu cảm ứng nguyên khí của Lâm Huyền.
Tả Kiến thực sự, lúc này ẩn nấp trong sương, cự kiếm trong tay hắn không ngừng phóng ra sương mù.
Chiêu này tên là Vụ Ẩn Thích Sát, có thể giết người trong vô hình.
Sáu Tả Kiến trong cảm ứng nguyên khí của Lâm Huyền, nhất tề xông lên giết hắn.
“Thần Đạo Quyền Pháp!”
Lâm Huyền tiên phát chế nhân, đấm một quyền vào Tả Kiến cách mình gần nhất.
Nhưng mà quyền này của hắn lại đánh hụt.
“Quả nhiên là giả!”
Lâm Huyền đoán được ý tưởng của Tả Kiến:
“Hắn ẩn thân trong đám khí tức giả, nhân lúc mình không phán đoán được đâu là thật đâu là giả, thừa dịp hỗn loạn đánh bại mình sao?”
Tầm mắt bị cản trở, cảm ứng nguyên khí hỗn loạn.
Lâm Huyền trong lúc này, giống như một người mù.
“Khó trách Đỗ Mục trưởng lão nói Tả Kiến ra tay cổ quái, nếu đổi lại là người khác, thực lực có mạnh đến đâu, nếu như không có cách phá giải, e là cũng phải bại trận.”
“Nhưng chiêu này với ta thì lại vô dụng.”
Lâm Huyền thu hết lại những nguyên khí đã tiết ra ngoài vào trong cơ thể.
Tả Kiến vô cùng lấy làm lạ.
“Ai nói ta muốn từ bỏ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất