Nghe thấy lời Lâm Huyền, Cửu công chúa nở nụ cười ngay lập tức.  

             Nàng thích nói chuyện với người thông minh, không cần phải nói rõ mọi chuyện, cũng có thể hiểu được ý của nàng.  

             “Không sai, ta và đại hoàng tử nghi ngờ, trong số tuyển thủ tham gia thi đấu của các Châu có người bị Tà Võ xúi giục.”  

             Lâm Huyền nhíu mày, Tà Võ này đúng là lợi hại, nghĩ ra chiêu trò ngoan độc tới vậy.  

             Xem ra trước mắt, Đế quốc và Tà Điện, mỗi bên có mười người vào mộ.  

             Đại hoàng tử muốn chọn ra một thế hệ thiên tài đỉnh cao trẻ tuổi của đế quốc Long Đằng thông qua đấu võ Châu Tế, đưa vào mộ Ma Đế Mạch Tà.  

             Mà Tà Võ có ý nhắm vào mười người của đế quốc Long Đằng.  

             Sau khi mười người của hai bên xuống mộ, nếu như bên đế quốc Long Đằng có mười người bị lôi kéo, đối với đế quốc Long Đằng mà nói, là một đòn công kích đáng sợ.  

             “Ngươi giết ba người bên Tà Võ, ta có thể chắc chắn, ngươi không bị lôi kéo, vì thế ta hy vọng ngươi có thể giúp ta tìm ra mấy kẻ này.”  

             Lâm Huyền đã hiểu rõ, Cửu công chúa có lòng điều tra, nhưng đối tượng mà nàng điều tra dù sao cũng đang tham dự đấu võ Châu Tế, không tiện ra tay.  

             Nhưng bản thân Lâm Huyền lại là một người tham gia đấu võ, hắn có thể tìm ra kẻ bị Tà Võ lôi kéo ở trên võ đài.  

             “Ta hiểu rồi, ta sẽ giúp ngươi.”  

             Lâm Huyền không từ chối, hắn chắc chắn muốn xuống mộ, có thể sớm tìm ra kẻ địch rồi tiêu diệt, vừa hay ăn khớp với lợi ích của hắn.  

             Cửu công chúa vô cùng hài lòng với câu trả lời của Lâm Huyền.  

             “Đa tạ ngươi có lòng giúp đỡ, Đế quốc sẽ không bạc đãi ngươi, đợi khi nào hoàn thành việc thăm dò cổ mộ, ngươi có thể chọn bất cứ thứ gì lấy được trong cổ mộ làm phần thưởng.”  

             “Được.”  

             Lâm Huyền quay người rời đi, trong lòng lại cười lạnh không ngớt.  

             Người được chọn ra từ đấu võ Châu Tế, sống còn với Tà Võ trong cổ mộ, cuối cùng lấy được thứ gì lại phải dâng lên cho Đế quốc?  

             Hắn giúp Cửu công chúa tìm ra kẻ bị lôi kéo, chỉ được phép chọn ra một thứ trong số đồ vật lấy được làm của riêng.  

             Loại chuyện làm công cho kẻ khác như vậy, sao mà Lâm Huyền bằng lòng làm cho được!  

             “Muốn ta bán mạng miễn phí cho Đế quốc, đúng là mơ mộng hão huyền!”  

             Lâm Huyền trở lại khu cư trú, Đỗ Mục trưởng lão nói với hắn, Càn Châu đã vào bát cường, ước định của Lâm Huyền với đại trưởng lão đã hoàn thành.  

             Đến lúc này, Càn Long tông không những sẽ không chỉ trích Lâm Huyền vì chuyện giết chết Khang trưởng lão, ngược lại còn thưởng cho hắn.  

             “Lâm Huyền, tiếp theo chính là đấu võ cá nhân.”  

             “Châu tiến vào bát cường, mỗi bên có năm người, tổng cộng là bốn mươi người.”  

             “Trận tiếp theo đấu đôi, trước là chọn ra hai mươi người, sau đó lại chọn ra mười người, lấy mười suất xuống mộ.”  

             Nói cách khác, nếu Lâm Huyền muốn tiến vào cổ mộ của Ma Đế Mạch Tà, cần phải thắng hai trận nữa mới được.  

             Đỗ Mục trưởng lão nói với Lâm Huyền:  

             “Tuyển thủ có thể tiến vào vòng thi đấu cá nhân, đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ, ta lại không quá lo cho ngươi, khả năng bốn người Thiên Vũ bọn họ có thể tiến vào thập cường vẫn nhỏ hơn ngươi một chút.”  

             “Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong số năm người các ngươi, sẽ chỉ có mình ngươi tiến vào thập cường.”  

             Thực lực của Lăng Phong và Quan Tử Ngạo đã đủ phần cường hãn, nhưng các Châu đều có thiên tài, bọn họ có thể tiến vào thập cường hay không, vẫn còn chưa biết được.  

             Béo Hổ và Dịch Thiên Vũ lại vượt ngoài dự liệu của Đỗ Mục trưởng lão, nếu như cảnh giới của hai người có thể cao hơn một chút, có thể tiến vào thập cường, hai người họ vẫn còn là ẩn số.  

             Nhưng dựa vào thực lực hiện tại của bọn họ, hẳn là không có cơ hội.  

             Về phần Lâm Huyền, Đỗ Mục trưởng lão tin rằng, hắn chắc chắn có thể tiến vào thập cường.  

             Lâm Huyền nghe đã hiểu, trong lời Đỗ trưởng lão còn có ý khác.  

             “Đỗ trưởng lão, ngài có gì muốn giao phó, cứ nói thẳng là được.”  

             Đỗ trưởng lão nghiêm túc nói:   

             “Cổ mộ Đại Đế, nguy cơ trùng trùng, huống chi cổ mộ này là mộ của Ma Đế Mạch Tà.”  

             “Ta hy vọng sau khi xuống cổ mộ ngươi đừng xúc động, trước hết bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất!”  

             “Nếu như ngươi chết, đó chính là tổn thất của Càn Long tông ta, của đế quốc Long Đằng chúng ta!”  

             Nghe được lời của Đỗ Mục trưởng lão, lòng Lâm Huyền sinh ra cảm động.  

             Bọn họ khăng khăng bắt Lâm Huyền cố gắng chinh phục cổ mộ, mang đồ tốt dâng lên Đế quốc.  

             Đỗ Mục trưởng lão không chỉ coi Lâm Huyền là hậu bối, mà còn xem hắn như bằng hữu.  

             Lâm Huyền cũng thực tình đáp lời:  

             “Đỗ trưởng lão hãy yên tâm, có mười tên Tà Võ cỏn con, một ngôi cổ mộ Ma Đế cỏn con, muốn lấy mạng Lâm Huyền ta ư, nằm mơ giữa ban ngày!”  

             Đỗ Mục trưởng lão yên tâm, hắn đã thấy Lâm Huyền tạo ra nhiều kỳ tích, tương lai của Lâm Huyền, định sẵn là rong ruổi khắp đại lục, bất kể là Càn Long tông hay đế quốc Long Đằng đều không phải chốn về của hắn.  

             Sau khi định ra bát cường, có thời gian tu dưỡng bảy ngày, trong bảy ngày này, Lâm Huyền tự khóa mình trong phòng, tu luyện linh hồn và nguyên khí bất kể ngày đêm.  

             Sau bảy ngày, năm người Lâm Huyền, Béo Hổ, Dịch Thiên Vũ, Lăng Phong, Quan Tử Ngạo cất bước trên hành trình thi đấu cá nhân.  

             Hình thức vẫn là bốc thăm, đối thủ mà Lâm Huyền rút trúng tên là Tả Kiến.  

             Sau khi Đỗ Mục trưởng lão biết tin, tha thiết khuyên nhủ Lâm Huyền:  

             “Tả Kiến này có thể có chút vấn đề, ngươi chú ý một chút.”  

             Có vấn đề?  

             “Đỗ trưởng lão, có chuyện gì thế?”  

             “Ta đã xem một trận đấu vòng trước của Tả Kiến, rõ ràng đối thủ của hắn đạt cảnh giới cao hơn hắn, lại không thiếu thực lực mạnh mẽ, lại bị đánh bại trong thời gian cực ngắn.”  

             Đỗ Mục trưởng lão chìm trong hồi tưởng:  

             “Lúc ấy Tả Kiến chỉ chém ba kiếm, ba kiếm đó là võ kỹ ta chưa từng thấy qua, sau ba kiếm, đối thủ của hắn liền ngã xuống đất không dậy nổi.”  

             “Điều quái lạ là ta không hề thấy bất cứ vết thương nào trên người đối thủ của hắn.”  

             Chỉ tung ra ba kiếm đã chiến thắng đối thủ, Lâm Huyền cũng có thể làm được.  

             Nhưng kiếm chém ra, trên người đối thủ lại không hề có vết thương, trừ phi Lâm Huyền dùng tới hồn kỹ, nếu không cũng không thể làm được.  

             “Võ giả kỳ quái như thế, lẽ nào nào là người Cửu công chúa nhắc đến, kẻ bị Tà Võ lôi kéo?”  

             …  

             Trước khi Lâm Huyền bước lên võ đài, còn có trận chiến của Béo Hổ và Quan Tử Ngạo.  

             Sau khi vết thương của Béo Hổ phục hồi trở lại, đang chuẩn bị chơi lớn một trận, ai mà ngờ được lại rút trúng một võ giả thiên tài Tụ Khí Cảnh tầng tám.  

             Béo Hổ dốc toàn lực, thậm chí dùng tới cả Long Biến, vẫn không địch nổi.  

             Có thể xem nhẹ sự chênh lệch cảnh giới năm tầng, cũng chỉ có mình Lâm Huyền làm được.  

             Quan Tử Ngạo cũng chiến bại, không phải do thực lực của hắn không bằng đối phương, thực ra là vì tác dụng phụ của việc dùng bí thuật lúc trước quá lớn, mặc dù có bảy ngày tĩnh dưỡng, vẫn không thể khôi phục lại hoàn toàn.  

             Sau đó, là trận tỷ thí của Lâm Huyền.  

             Về phần đặt cược ở Võ Thánh Lâu, đương nhiên Lâm Huyền tự chọn chính mình.  

             Không giống với trận trước, lần này người cược cho Tả Kiến cũng không ít.  

             Rõ ràng, mọi người cực kỳ thưởng thức thực lực mà Tả Kiến biểu hiện trước đó, thậm chí chẳng kém gì Lâm Huyền.  

             Hai người bước lên võ đài, Lâm Huyền nhìn người đứng đối diện mình.  

             Tả Kiến tầm hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, Tụ Khí Cảnh tầng bảy, chỉ cao hơn Lâm Huyền một tầng.  

             Cuộc tỷ thí lần trước, võ giả Tụ Khí Cảnh tầng tám ở trước mặt Lâm Huyền không chịu nổi một đòn.  

eyJpdiI6Imw5dXdaaHlia1RxSzFHNVFscVc1NVE9PSIsInZhbHVlIjoiVVZqYXk3Znk4c1VwM0p6Tm5VXC9DekorMWdZSHpBWVNzR0FWWEZoRHp4elpTaUxcL1NPUlY1XC95RXFOSDVKRHZONjduT1hnQkJhOHYwT0crZ0F6YzBvaVdXU1g5VVMrVWVzSXdSZk03d1dcLzhjTEhCdTdROHFkb0dHWmZ2MTlDNWNHbjhlekZJaTNIb1FGblQ1V3d4bUlaZFpYWUFxYm5HUkJPVVRMem5cL05vcElUOUhCTzlIV0xEQlZPTWo4NEh1M0hHRWtsWHExNFV4QWN4OEc2ZGt5eTBGdDBRT2w3eXJcLzNOZ0tUQW1mRWhUaDBBayswM1BJRVpDNHBUYTRyNFVvU1NoNGswTlFidTRFanhnVStycVwvb1NjRVJIRkZDcEZpcGpIZlJjZXdsQVR1KytjZHdrOGM4ajdSK1ExMGozTVRVRkJYWmhIZlpaM0s2eUtUeVhhR1R0dTNzXC9EcDBDdnRpbGtHWDdKeWNNeE09IiwibWFjIjoiNTk3ODhkNjAzYmY0Y2Q5Yjg3ZDExMWZjOWFhM2QwNzYxNGZlMTkxYjllY2QyOTE5YThhZDAwMzZmZmNjN2I0YSJ9
eyJpdiI6ImpldndEZVh5RWlVUlA2SUJSbXBNXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhyZ1ZTRkZWNkdLbGkzamh3Z0FmTU5MU2pXK2o1K3g0NWFIRFdvbzFVR2xGQmxPekROdlRwQnZHSUQ4cmQ3bWtMVHp4OEFzTTUrM3F3TUJyZFFKMzNZM1Z4MkZpTndlYVVDTXdPTXl1dlVWSzl0MlBBZENqckJ2cjIyTEhSd3RKN3gweTlpdTNqWkl4bVZaVDZZUGdOZ0lXRDBFXC9Icm9PbHRDVlpuSVk1b0E4VjlUbXVRTkVJaWg1aFV6ZW1OcVBHWE5Xb0hKQlpFSXc0eWFxRDhOUVBUOEx5N3IweTR1dlA5Z2xIUFFaWTBDT3hVNzdaem93ejgrT0cxNjZLUTVJOHJEWXdkZGV4YnJsOTFtUmdVQzJudGRHQURxczd4aGJYa1J1YjlGcWhxV3RSNjkzSlRZdit5Z1BRdU5kQVdkU1FuKzZwQVBPazZHV1BWMDVqcG0xdGc9PSIsIm1hYyI6IjY0MTQ4OGE5NjlkNmYxZmY3NDcwZjg3MmU3ZjYyNmRmNDEyNGQyNzZhYmMwZmZjNTE4YTEzZmM2M2ExMzcyNjgifQ==

             Hai tay hắn vòng quanh, ôm một thanh kiếm thật lớn, chiều dài kiếm gần hai thước, còn cao hơn cả thân người của hắn.

Ads
';
Advertisement