Lâm Huyền sửng sốt một chốc, hắn không ngờ rằng, đối phương sẽ nói như thế.
Ngay cả đại hoàng tử cũng nhịn không được mà liếc mắt trông sang.
Không phải đối thủ của ngươi, nói ra câu này, lẽ nào phía Lôi Châu muốn nhận thua?
Lôi Châu đã không còn khả năng giành thắng lợi, nếu như nhận thua, có lẽ sẽ thua đỡ khó coi hơn đôi chút, cũng hợp tình hợp lý.
“Nhưng nếu cứ nhận thua như thế, ta thật không cam tâm!”
Lâm Huyền nhìn thấu vẻ tiếc nuối trong mắt của đối thủ.
“Năm nay ta đã hai mươi hai tuổi, đây sẽ trận đấu võ Châu Tế cuối cùng mà ta tham gia.”
“Vì có thể bộc lộ bản thân tại trận đấu võ Châu Tế này, ta vẫn luôn nỗ lực khổ tu, mới có được thực lực ngày hôm nay.”
“Ta biết mình không thể nào thắng ngươi được, nhưng ta không muốn chưa đánh nổi một quyền đã phải rời khỏi võ đài này.”
“Vì thế ta vẫn sẽ dốc hết sức ứng phó, cho dù có thua thảm hại tới cỡ nào!”
Nói xong câu này, gã to con liền xé toạc áo, làm lộ ra thân trên khỏe mạnh óng như đồng.
Hắn triệu hoán vũ khí của mình, chính là hai thanh Bát Bảo Trọng Chùy.
“Lôi Châu Tuần Châu, xin chỉ giáo!”
Lâm Huyền cảm nhận được ý chí chiến đấu bừng bừng trên người Tuần Châu!
Biết rõ ràng không thể đối địch nổi, vẫn khăng khăng khiêu chiến.
Đây là lòng cầu thắng, cũng là tấm lòng của võ đạo, càng là tấm lòng của cường giả.
Trước nay Lâm Huyền luôn tôn trọng những võ giả dám khiêu chiến những gì bất khả thi.
“Được!”
Lâm Huyền bộc phát khí thế của chính bản thân mình, cảnh giới tụ khí tầng thứ sáu.
Cảnh giới tụ khí tầng thứ sáu đối đầu với cảnh giới tụ khí tầng thứ tám, nếu như đổi lại thành người khác, không ai nghĩ rằng võ giả cảnh giới tụ khí tầng thứ tám sẽ thua.
Nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều cảm nhận được, Tuần Châu đạt cảnh giới tụ khí tầng thứ tám mới là người đi khiêu chiến.
Tuần Châu tay cầm Trọng Chùy, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Hắn dồn nguyên khí vào trong đôi chùy, sau đó hét lên một tiếng, lao vào tấn công Lâm Huyền.
Lâm Huyền không dùng tới Bá Thể Thần Công, nếu không trận tỷ thí này sẽ nhanh chóng kết thúc, đối với Tuần Châu mà nói, chẳng những không phải một phen luyện rèn khắc khổ, ngược lại sẽ là nỗi đả kích vô cùng lớn.
Tới tận lúc Tuần Châu đến ngay trước mặt, Lâm Huyền nắm tay thành quyền, tung ra hai quyền cùng một lúc.
“Thần Đạo Quyền Pháp!”
Song quyền của Lâm Huyền, giống như hai thanh tiểu chùy, cùng va chạm với Trọng Chùy của Tuần Châu.
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếng nổ vang khắp cả võ đài, Tuần Châu hít một ngụm khí lạnh, ấy vậy mà Lâm Huyền lại dùng tay không đánh quyền, chỉ dùng quyền pháp đã ngăn cản được đòn công kích toàn lực của mình.
Tuần Châu không ngừng dồn nguyên khí vào trong Trọng Chùy, muốn dùng sức mạnh áp chế Lâm Huyền một lát.
Mặc dù Lâm Huyền không dùng tới Bá Thể Thần Công, cũng có căn cơ Thần Đạo Công Pháp, sức mạnh của Tuần Châu không thể bì được với hắn.
Có điều Lâm Huyền không định so bì sức mạnh với Tuần Châu, cổ tay của hắn vừa xoay chuyển, ngón tay duỗi ra, hóa thành móng vuốt, nắm chặt lấy cán chùy của cặp Trọng Chùy.
“Lấy chùy làm binh khí bổn mạng, nếu muốn tu luyện, không những cần tới sức mạnh, điều quan trọng hơn cả là sức bộc phát!”
Giọng nói của Lâm Huyền dồn dập như sóng truyền vào trong tai Tuần Châu.
Hắn chỉ cảm thấy nguyên khí của Lâm Huyền nương theo cán chùy rồi đột ngột bùng nổ, thân thể của hắn chợt lảo đảo, bị hất văng ra ngoài.
Hai thanh Trọng Chùy, cũng đã lọt vào tay Lâm Huyền.
Ngay sau đó, Lâm Huyền thi triển thân pháp, nhanh chóng đến trước mặt Tuần Châu.
Lâm Huyền không hề thi triển bất kỳ võ kỹ nào cả, Trọng Chùy trong tay hắn tựa như một vì sao lạc từ trời cao giáng xuống!
“Ầm!”
Trọng Chùy rơi xuống bên người Tuần Châu, đập lên sàn của võ đài, âm thanh đinh tai nhức óc, vang vọng khắp cả võ đài.
Lúc Lâm Huyền nhấc đôi Trọng Chùy lên, Tuần Châu khiếp đảm phát hiện, chỗ mà ban nãy Trọng Chùy đập trúng, trên nền đá đã có vết nứt.
Phải biết rằng, võ đài có thêm trận pháp gia cố, bằng thực lực của võ giả Tụ Khí cảnh, đáng lý không thể nào đánh vỡ được mới phải!
Nhưng Lâm Huyền đã biến điều bất khả thi thành sự thật.
Tuần Châu nhịn không nổi mà rùng mình một cái, nếu như một chùy này đánh trúng lên người mình, e là xương cốt toàn thân hắn ắt phải vỡ nát hết!
“Đã nhìn rõ chưa?”
Lời nói của Lâm Huyền khiến cho Tuần Châu rơi vào trầm tư.
Hắn nhớ lại động tác thi triển thanh chùy của Lâm Huyền ban nãy.
Vào lúc chùy giáng xuống Lâm Huyền đột nhiên bộc phát sức mạnh! Tốc độ cực nhanh, hắn muốn tránh cũng không thể tránh!
Tuần Châu đã hiểu ra, lời Lâm Huyền vừa nói là đang chỉ bảo mình.
Hắn đứng dậy quay về phía Lâm Huyền cung kính thi lễ.
“Đa tạ ơn chỉ dạy, Tuần Châu suốt đời không quên!”
Nhìn thì có vẻ là Lâm Huyền biểu diễn một kỹ xảo phát lực để Tuần Châu xem, nhưng Tuần Châu hiểu được, sau khi hắn thay đổi cách thức phát lực, uy lực của võ kỹ mà bản thân hắn đã thi triển sẽ tăng lên cực mạnh!
Lâm Huyền trả lại Trọng Chùy cho Tuần Châu, Tuần Châu không hề tấn công Lâm Huyền thêm nữa.
Chỉ giao đấu vỏn vẹn một chiêu, hắn đã hiểu rõ, cách biệt giữa bản thân mình và Lâm Huyền chính là trời cùng đất!
Tuần Châu nói với đại hoàng tử:
“Ta nhận thua rồi.”
Đại hoàng tử gật gật đầu, tuyên bố kết quả.
“Càn Châu thắng!”
Đến lúc này, Càn Châu đã thắng Lôi Châu ba trận, thăng cấp bát cường.
Đỗ Mục trưởng lão ra sức siết chặt nắm đấm, hắn đã dẫn đội mấy lần, cuối cùng cũng có thể hãnh diện một lần!
Còn có cả một bộ phận khán giả trên quan võ đài cũng mừng vui như vậy.
Bọn họ cược Lâm Huyền sẽ thắng lợi trong trận chiến của Lâm Huyền và Tuần Châu!
Nhưng tới lúc họ thu tiền lại khiếp đảm khi phát hiện tiền thắng được còn chẳng nhiều bằng tiền cược.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Bọn họ phẫn nộ tìm tới người nhận cược của Võ Thánh Lâu, sau khi nghe giải thích xong, bọn họ choáng váng tập thể.
Võ Thánh Lâu không hề bẫy họ, làm việc hoàn toàn tuân theo quy tắc.
Sau khi Võ Thánh Lâu thu tiền cược, khấu trừ một phần chi phí nhà cái, tính toán tỉ lệ tiền hụt.
Sở dĩ cược bị hụt tiền là bởi vì… chẳng có ai cược Tuần Châu thắng!
Số tiền thâm hụt kia, là phí khấu trừ cho nhà cái…
Lâm Huyền đi xuống võ đài, một vệ sĩ Kim Giáp tiến lên.
“Lâm công tử, Cửu công chúa mời ngài đi một chuyến.”
“Cửu công chúa tìm ta có chuyện gì?”
“Cửu công chúa không nói.”
Lâm Huyền không từ chối, cảm nhận của hắn về Cửu công chúa tốt hơn đại hoàng tử rất nhiều.
Hắn đi theo vệ sĩ Kim Giáp, lại tới nơi lần trước gặp Cửu công chúa.
Cửu công chúa vẫn khoác một thân nhung trang như trước, tư thái hiên ngang.
“Cửu công chúa tìm ta có chuyện gì?”
Cửu công chúa khẽ mỉm cười:
“Lâm Huyền, ngày trước Tà Võ tới gây rối, có ba người bị kiếm của chính mình đâm chết, là do ngươi làm đúng không?”
Biểu tình của Lâm Huyền không đổi, trong lòng lại nổi sóng ngầm.
Người quả thật là do hắn giết, hắn cố tình vất thi thể đi xa để tránh bị người hoài nghi, không ngờ lại bị Cửu công chúa điều tra ra.
Bản lĩnh thật lợi hại.
Lâm Huyền không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Cửu công chúa có gì cứ nói thẳng.”
Cửu công chúa coi như Lâm Huyền ngầm thừa nhận, nàng cất lời:
“Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
“Nhờ ta giúp?”
Lâm Huyền hơi bất ngờ, Cửu công chúa là công chúa của Đế quốc, còn là Tổng thống lĩnh vệ sĩ Kim Giáp của Đế Đô, nàng có thể có việc gì cần mình giúp đõ?
“Công chúa cứ nói.”
“Ngày hôm trước Tà Võ tới quấy rối, tuy rằng chúng ta đã có phòng bị từ trước, lại có ba tuyển thủ tham gia đấu võ bị ám sát.”
Cửu công chúa sửa lời lại đôi chút:
“Ngươi cũng biết, phàm là người có thể tham dự đấu võ Châu Tế, đều là võ giả thiên tài của các Châu, muốn giết chết bọn họ, cực kỳ khó khăn.”
“Từ khi đợt tấn công của Tà Võ bị đánh bại, thời gian chẳng tới một tách trà, ba người bỏ mạng oan uổng này có hai khả năng.”
“Hoặc là vào lúc bọn họ bị tập kích không hề phòng bị!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất