“A!”  

             Lộc Hoành hét lên một tiếng, hắn che mắt trái lại, nhảy xuống từ trong tửu lâu.  

             Lâm Huyền nắm hai thanh dao găm, theo sát sau đó.  

             Trong tửu điếm chỉ còn mỗi lão bản và tiểu nhị bị dọa run bần bật.  

             Qua một lúc lâu, lão bản đánh một cái vào đầu tiểu nhị.  

             “Còn ngơ ra làm cái gì, nhanh chóng đi thông báo cho đội cảnh vệ ở đế đô đi!”  

             Lúc này tiểu nhị mới bừng tỉnh lại, vội vàng chạy xuống tửu lâu, bởi vì vội vàng mà lảo đảo suýt chút nữa té ngã.  

             …  

             Lộc Hoành chạy như bay, mắt trái của hắn đã hoàn toàn bị hỏng, tròng mắt bị con dao của Lâm Huyền chém làm đôi.  

             Hắn không biết ai muốn giết chính mình, lúc đối phương thi triển sát chiêu không bại lộ bất kì hơi thở gì, không thể phán đoán ra cảnh giới của thích khách.  

             Lộc Hoành cố nén đau đớn trên đôi mắt.  

             “Rốt cuộc là ai?”  

             Người hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Lâm Huyền!  

             Sáng hôm nay hắn giao chiến cùng Lâm Huyền, sát ý không thèm che giấu của Lâm Huyền làm hắn cảm thấy rét lạnh từ tận trong tâm hồn.  

             Nhưng rất nhanh, Lộc Hoành lại phủ định ý tưởng này.  

             “Tuy tên nhóc kia rất tà đạo nhưng không phải đối thủ của ta.”  

             “Thích khách này đơn thương độc mã, chỉ có một người, chắc chắn không phải hắn!”  

             Người thứ hai Lộc Hoành nghĩ đến là Đỗ Mục!  

             Trong một lần thi đấu Châu Tế, dưới sự bày mưu tính kế của hắn, đội Phong Châu đã nhục nhã năm tên tuyển thủ của Càn Châu một trận, chọc giận Đỗ Mục.  

             Lúc này, bởi vì phía mình chết mất một người, hắn điên tiết muốn giết chết Béo Hổ và Lâm Huyền, lại chọc giận Đỗ Mục thêm lần nữa.  

             Đỗ Mục có động cơ giết hắn mạnh nhất!  

             “Tên Đỗ Mục đáng chết này, vì báo thù ta mà không muốn sống nữa sao?”  

             “Nơi này chính là đế đô, ai dám ra tay đều có một kết cục, chết!”  

             Ở đế đô, ngoài đội vệ sĩ Kim giáp, bất kì kẻ nào cũng không được ra tay ở trong thành.  

             Nếu không sẽ bị coi là tuyên chiến với đế quốc!  

             “Cho dù hắn có tự tin có thể giết chết ta, nhưng làm sao có thể thoát khỏi vòng vây của vệ sĩ Kim giáp?”  

             “Mà dù Đỗ Mục có tự tin chạy được khỏi đế đô, cũng sẽ bị đế quốc truy nã, đến lúc đó trời đất bao la không có chỗ cho hắn dung thân!”  

             “Đúng là tên ngu xuẩn!”  

             “Hơn nữa, hắn thật sự cho rằng hắn có thể giết ta?”  

             Lộc Hoành che lại đôi mắt, chạy như bay về phía tường thành.  

             Trên tường thành nhất định có vệ sĩ Kim giáp của đế đô.  

             Tốc độ của cường giả Hóa Nguyên cảnh tốc độ, nhanh đến kinh người, chỉ trong chớp mắt mà Lộc Hoành đã đi được mấy trăm thước.  

             Nhưng đế đô rất lớn, với tốc độ của Lộc Hoành, phải mất thời gian một nén nhang mới có thể đến phía dưới tường thành.  

             “Ta có tu vi tương đương Đỗ Mục, hắn muốn đuổi kịp ta, rất khó!”  

             Lộc Hoành khá tự tin với tốc độ của mình.  

             Nhưng mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được có xé tiếng gió truyền đến từ phía sau.  

             Cùng với tiếng gió là tiếng bước chân gấp rút.  

             Có người đang chạy như bay đến!  

             “Nhanh vậy!”  

             Lộc Hoành vội vàng quay đầu lại xem, chỉ thấy người mặc áo đen mặt sắt cách hắn càng ngày càng gần.  

             Lấy cảnh giới của Lâm Huyền, vốn không có khả năng đuổi kịp Lộc Hoành.  

             Nhưng giờ phút này trong cơ thể có luồng nguyên khí vô hạn rót vào hai chân.  

             Lâm Huyền dùng hết sức lực thi triển thân pháp Thần Đạo, đẩy tốc độ của mình lên tới cực hạn!  

             Trong lòng Lộc Hoành trầm xuống.  

             “Thật là loại lì lợm!”  

             Nhưng hắn không định dừng lại chuẩn bị chiến đấu, ngược lại còn chạy tốc độ, muốn cắt đuôi sự truy đuổi của Lâm Huyền.  

             Lâm Huyền chém tròng mắt của hắn, làm trong lòng Lộc Hoành rét lạnh, không dám dễ dàng đối chiến.  

             Thấy tốc độ của Lộc Hoành lại lần nữa nhanh hơn, phía dưới lớp sắt, Lâm Huyền hơi nhíu mày.  

             Tuy rằng có năng lực khôi phục kinh người từ công pháp Thần Đạo, nhưng nếu cứ tiếp tục truy đuổi như vậy, sớm muộn gì Lộc Hoành cũng sẽ cắt đuôi được hắn.  

             Trước hết cần phải khiến cho Lộc Hoành dừng lại mới được!  

             Lâm Huyền nhìn thấy trước mắt một tửu lầu có ba tầng, tung người nhảy lên.  

             Một chân hắn đạp lên biển hiệu của cửa hàng, lực lượng cuồng bạo trào ra từ lòng bàn chân, đạp nát biển hiệu bằng đá.  

             Cùng lúc đó, Lâm Huyền mượn lực nhảy lên cao.  

             Hắn rót Vô Cấu nguyên khí vào dao găm trong tay, sau đó tung người lao đến chỗ Lộc Hoành.  

             “Vút!”  

             “Vút!”  

             Tiếng xé gió vang lên, vẻ mặt Lộc Hoành kinh hoảng, vội vàng nhìn lại.  

             Hai chiếc dao găm phản xạ ánh trăng, lóe lên chiếu vào con mắt còn lại của Lộc Hoành, rất đau đớn.  

             Nhưng Lộc Hoành dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhanh chóng phân tích tình huống hai con dao găm đang bay tới.  

             Hai con dao găm này không bay về phía hắn, nhưng nếu hắn vẫn tiếp tục dựa theo tốc độ này đi về phía trước, dao găm sẽ găm thẳng vào đầu hắn.  

             “Muốn khiến ta dừng lại ư?”  

             Tốc độ chạy của hai người gần như là tương đương, dù Lộc Hoành dừng lại hay là thay đổi phương hướng chạy cũng sẽ lập tức bị Lâm Huyền đuổi kịp.  

             “Vậy như ngươi mong muốn!”  

             Lộc Hoành bùng nổ khí thế mạnh mẽ, xoay người.  

             Hai chiếc dao găm cọ qua đỉnh đầu, cắm xuống mặt đất phía sau hắn.  

             Trong chớp mắt này, Lâm Huyền lao đến trước mặt Lộc Hoành.  

             Lộc Hoành tức giận nói.  

             “Làm hỏng mắt ta, đi chết đi!”  

             Hắn đưa tay ra chưởng, chưởng về phía trước.  

             “Giang Triều Loạn Dũng!”  

             Lộc Hoành tu luyện công pháp có thuộc tính thủy, song chưởng của hắn đánh ra, hơi nước trong không khí trong vòng vài trăm thước nhanh chóng ngưng tụ lại, trước người hắn có cơn sóng hiện lên.  

             Cơn sóng mãnh liệt bao trùm toàn bộ đường phố trong chớp mắt.  

             Nếu Lâm Huyền muốn đánh chính diện với Lộc Hoành thì chắc chắn phải đánh xuyên qua cơn sóng lớn này.  

             “Thần Đạo quyền pháp!”  

             Lâm Huyền không lùi bước, hắn không chút do dự đánh một quyền về phía trước.  

             Khí thế của một quyền này rất bùng nổ, giống như con thuyền dài vượt qua sông lớn.  

             “Ầm!”  

             Gợn sóng nát tan, nhanh chóng tiêu tán, chỉ còn lưu lại trên đường phố một ít vệt nước.  

             Lâm Huyền đứng trước mặt Lộc Hoành, Lộc Hoành trợn to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn Lâm Huyền.  

             “Là ngươi!”  

             Hôm nay, lúc trận đấu võ cuối cùng kết thúc, Lộc Hoành ra tay muốn giết chết Béo Hổ nhưng bị Lâm Huyền chặn lại.  

             Lúc ấy võ kỹ Lâm Huyền sử dụng để ngăn cản Lộc Hoành là Thần Đạo quyền pháp.  

             Lộc Hoành khiếp sợ bởi uy thế và sự biến ảo của Thần Đạo quyền pháp nên có ấn tượng sâu đậm.  

             Lần này Lâm Huyền lại sử dụng Thần Đạo quyền pháp, Lộc Hoành sao có thể không nhận ra?  

             Sau khi khiếp sợ, trên mặt Lộc Hoành hiện lên sự tức giận.   

             Vậy mà hắn lại bị một cái tên nhóc Tụ Khí lục trọng chém mù mắt.  

             Vậy mà hắn lại bị một tên nhóc Tụ Khí tầng sáu đuổi theo gần ngàn mét!  

             Sau đó hắn lập tức cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, sợ còn có những người khác mai phục mình.  

             Lâm Huyền mở miệng.  

             “Không cần tìm, chỉ có một mình ta.”  

             Lộc Hoành nghe xong, giận dữ nói.  

             “Ngươi thật to gan!”  

             Giọng của Lâm Huyền bình tĩnh.  

             “Hôm nay ở trên lôi đài, lúc ta nhận thua, Đại hoàng tử từng hỏi ta một câu.” “Hắn hỏi ta, có phải ta coi cuộc thi đấu Châu Tế như trò đùa đúng không?”  

             “Lúc ấy ta trả lời hắn thế này.”  

             “Ta không có thói quen để người ta bắt nạt đến trên đầu trên cổ mà vẫn nén giận!”  

             Tay Lâm Huyền khẽ run, hai bàn tay trái phải xuất hiện một cây châm dài bằng sắt.  

             “Ta chỉ muốn dạy dỗ Phong Châu của các ngươi một chút chứ không muốn giết người.”  

eyJpdiI6IldTOVk3aU1LMUcrS3BZSzRqNEFSNGc9PSIsInZhbHVlIjoiczRkeEYwUmV1b01EZkUrYUpKc0h6aE03dU5hXC9UYkd5UzhWUlJtYXRETlFua3hUcGZPVHRMTFdyV2tuek5scU9NSGR2SW9nRGY1S2Q4VThwNmh6bjFSNE5XZkF6dDl5ZGZZeE1DTmREZkxaN3NMNWdyM0xrcnJzKzJvS3Q5d0czditEMHljaXNCMlpBbWp0MzBiTzRcL1BcLzNcL3duNXFuQlRHNWwxdlZTYWZXY09oVm93cDRRTjVsUW1EcFhRWGx0eVZRazA5UmkxeGRCcXVqajV4UEZHV3dNV1BLa2RnWGgwVHNXbkxIMldzeEJyVW1jVGR6MFgxUlZiNHY1NmZETG5JbFFQeHVYb2tVUktLaUFTQlhLdmwwZFhjS3Vqc3ZkNUpqQ29DUXBtUkZxWEttVXk1SjdFNmlQY2owcEtmQzFsIiwibWFjIjoiMmJlNGQ5Nzc1OGYwNTcwMGYyODUyMWJmMTVmNTNiNGE3NmIxMmZjMDNmNDE5Njk4OGY0Nzc5YzRjNGM4YTUzMyJ9
eyJpdiI6Im1wN3B2WjlUa0J5UVgzSFlwYnNwTVE9PSIsInZhbHVlIjoiZHJpNTBROVU3UzZ5enduOXJnSkM3YVo1UU9scDhMajBCT2JZXC9Qb3htMktoSFE1UVlDc1VZVmxuUUU2WVBpZW1rR09zZ2xzK3Jvb1FzXC9walN3MkV5Rzk4M2JIWUZkakw2TXVGM3RUWU5ITXc2VklYVWhaXC9peHZUbkVpMXRxNG1jWjB0QmM2WTY5dkRjXC9kRjd2dVAxZHkrNzY4dFR0RW5YMDR2c0JpVXlvZVh5WFNDdEtETCtGUVpUWVVUNW9EUDExbDl1OFwvQVp4R0xBQUo0NnN0c1VpWWp5bjlPTGlKYUt5YkVodUZ2Nk5wVFlyZ1lVeWJYKzBKRFh2OXNMZlwvSnpidDh4YzFRVDg2YThydTQyODRFaGdWSHY0RlFVQ0tFNmczblZ2NEVkdlU9IiwibWFjIjoiNWRiYjgxMmIyN2FlYzNmOTFiNzhjNmEwM2RjMTJiY2I4N2RkMzViMGQ2NjA3NTI5ZTAyYzRlNjdmNGM1OTkyMSJ9

             Thù hôm nay, hôm nay báo!

Ads
';
Advertisement