Nghe được lời nói của Lâm Huyền, Lộc Hoành cười ha hả.  

             “Nói đùa giỏi đấy!”  

             “Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, thậm chí còn là thiên tài giỏi nhất mà ta từng thấy!”  

             “Nhưng ngươi vẫn quá non.”  

             “Tụ Khí tầng sáu sao? Nếu không phải vì tối nay ngươi đánh lén ta, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể làm ta bị thương à?”  

             Hai tay Lộc Hoành nắm chặt, khớp xương của hắn kêu lên răng rắc.  

             “Tối nay, ta muốn bẻ gãy từng cái xương trong người ngươi ra!”  

             “Sau đó mang thi thể của ngươi đi tìm Đỗ Mục hỏi tội!”  

             “Ngươi có biết hậu quả khi ra tay ở đế đô là cái gì không?”  

             “Đỗ Mục và đồng đội của ngươi đều sẽ bị phạt bởi sự háo thắng của ngươi, thậm chí là phải chết!”  

             “Như vậy cũng tốt, trên đường đi xuống Hoàng tuyền cũng có người làm bạn, ít nhất ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn.”  

             Lộc Hoành đã hận Lâm Huyền đến tận xương tủy, hắn muốn nghiền nát xương của Lâm Huyền thành tro mới có thể tiêu hết lửa giận trong lòng.  

             Dưới sự uy hiếp của Lộc Hoành, Lâm Huyền không lung lay chút nào.  

             Đương nhiên hắn biết hậu quả nghiêm trọng khi ra tay ở đế đô, hắn không ngu xuẩn đến mức quang minh chính đại giết người ở đế đô.  

             Hắn chế tạo mặt nạ sắt là để che giấu thân phận thật của mình.  

             Không có ai nhìn thấy bộ dáng thật sự của hắn, chỉ cần giết chết Lộc Hoành trước khi vệ sĩ Kim giáp ở đế đô tới là được.  

             Khí thế của Lộc Hoành giống như cơn thủy triều khi sóng to, càng ngày càng mạnh.  

             Lâm Huyền đứng ở trước mặt hắn đã cảm nhận được sự áp bách kinh người.  

             Nếu đây là lần đầu tiên Lâm Huyền và Lộc Hoành chiến đấu, Lâm Huyền thật sự không có khả năng thắng được Lộc Hoành.  

             Nhưng đây là lần thứ hai hắn đánh nhau với Lộc Hoành.  

             Hơn kém một lần, kết quả lại cách biệt một trời một vực.  

             Lộc Hoành lớn tiếng nói.  

             “Để ngươi mở mang tầm mắt xem uy thế của Hóa Nguyên là như thế nào!”  

             Lộc Hoành lật tay ra một chưởng, nguyên khí trong thân thể hắn trào ra, hình thành một bàn tay to lớn ở giữa không trung được cấu tạo từ từ nguyên khí, giống như lấy núi đè, nện xuống chỗ Lâm Huyền.  

             Khí cơ của Lộc Hoành đã tỏa định Lâm Huyền, dù Lâm Huyền muốn chạy trốn cũng khó có thể chạy ra.  

             Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn về bàn tay to lớn ngưng tụ từ nguyên khí phía giữa không trung, trong lòng không khỏi cảm thán.  

             “Võ giả Hóa Nguyên cảnh, nguyên khí trong cơ thể đã ngưng tụ từ trạng thái khí thành trạng thái lỏng, nguyên khí cát chứa trong cơ thể gấp mười lần võ giả Tụ Khí Cảnh trở lên.”  

             “Cho dù Thần Đạo công pháp rèn luyện ra Vô Cấu nguyên khí có mạnh hơn nữa, bằng vào cảnh giới bây giờ của ta vẫn rất khó có thể đối đầu với Lộc Hoành.”  

             Đương nhiên, khó có thể chống lại không có nghĩa Lâm Huyền không thể ngăn cản đòn đánh này.  

             Hắn có thể thi triển Bá Thể Thần Công, dùng cơ thể cứng rắn ngang yêu thú Hóa Nguyên cảnh để chống đỡ.  

             Cũng có thể thi triển Linh Hồn lực lượng, sử dụng Thiên địa chi lực để chống lại.  

             Nhưng dùng phương pháp nào trong hai loại phương pháp này cũng sẽ khiến Lâm Huyền rơi vào thế yếu.  

             Lâm Huyền còn có loại phương pháp thứ ba.  

             Hắn không định chống lại hoặc tránh né chưởng trên đỉnh đầu mình, hắn kích hoạt Thần Đạo thân pháp, giống như mũi tên rời cung, bắn vọt về phía Lộc Hoành.  

             “Muốn ép ta thu chiêu lại à? Ngươi chọn sai rồi!”  

             Lộc Hoành chưởng một chưởng về phía Lâm Huyền, dưới sự khống chế của hắn, cự chưởng từ nguyên khí trên bầu trời ầm ầm lao xuống như một tòa núi lớn.  

             “Chết đi!”  

             Lộc Hoành rất tự tin với chiêu thức này của hắn, cự chưởng ập xuống, chắc chắn Lâm Huyền sẽ bị thương nặng!  

             “Ầm!”  

             Cự chưởng hạ xuống, toàn bộ gạch đá trên đường phố đều vỡ tung.  

             Lâm Huyền đứng ở trước mặt Lộc Hoành, một nửa chân hắn đã bị chôn xuống mặt đất.  

             Hai lỗ tai hắn có máu tươi tràn ra.  

             Mặc dù có Bá Thể thần công, nhúng Lâm Huyền vẫn bị thương không nhẹ.  

             Giờ phút này Lộc Hoàng đang đứng trước mặt Lâm Huyền nhưng hắn không giết chết Lâm Huyền.  

             Không phải hắn không muốn, mà là không làm được.  

             Khí thế xung quanh hắn bị tiêu tán!  

             Lộc Hoành mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn Lâm Huyền trước mặt.  

             Ở bên vai trái và sườn bụng phía bên phải của hắn bị ghim bằng một cây châm sắt dài.  

             Hai cây châm sắt dài này đã ngăn chặn nguyên khí trong cơ thể Lộc Hoành.  

             “Ngươi… Đã làm gì rồi?”  

             Lộc Hoành không thể tưởng tượng nổi rằng làm sao Lâm Huyền có thể làm được.  

             Lâm Huyền dùng cây châm dài đâm vào tử huyệt của hắn.  

             Giao điểm của kinh mạch vận chuyển nguyên khí là tử huyệt của võ giả.  

             Muốn tìm được tử huyệt, Lâm Huyền cần phải biết nguyên khí của Lộc Hoành đi qua những kinh mạch nào mới được.  

             Muốn biết nguyên khí đi qua những kinh mạch nào, Lâm Huyền phải biết rõ công pháp mà Lộc Hoành tu luyện.  

             Công pháp hắn tu luyện là bí tịch bất truyền của Phong Châu phủ, Lâm Huyền sao có thể biết được...  

             Đương nhiên Lâm Huyền biết, hôm nay lúc giao đấu dưới lôi đài, Lâm Huyền đã thông qua Thần Sơn, tìm hiểu rõ ràng chi tiết công pháp Lộc Hoành tu luyện.  

             Mỗi một quyển bí tịch Thần Sơn đều có lời nhận xét mà Đại Đế, thậm chí là Chí Tôn cường giả lưu lại.  

             Nhược điểm trong đó Lâm Huyền đều có thể đọc được.  

             “Ta sẽ cho ngươi chết một cách rõ ràng.”  

             “Công pháp ngươi tu luyện tên là Hạo Giang Quyết, công pháp địa cấp tam phẩm.”  

             “Khi thi triển Hạo Giang Quyết, nguyên khí trong cơ thể được vận chuyển trong tổng cộng hai mươi bảy kinh mạch.”  

             “Trong đó huyệt vị hội tụ kinh mạch là vân kỳ môn và hướng kỳ môn.”  

             “Ta chỉ cần chặn lại hai huyệt vị này, ngươi sẽ không còn sức lực phản kháng!”  

             Lộc Hoành nghiến răng nghiến lợi, Lâm Huyền nói không sai chút nào.  

             Lâm Huyền nói tiếp.  

             “Ta còn biết, nếu vân kỳ môn và hướng kỳ môn bị chặn lại, ngươi còn có thể khiến nguyên khí vận chuyển vòng lại trung phủ huyệt và đại hoành huyệt.”  

             “Có phải ngươi đang cố gắng dồn nguyên khí vào hai huyệt vị này, chuẩn bị giết chết ta một cách bất ngờ, đúng không?”  

             Lời còn chưa dứt, Lâm Huyền đã thản nhiên ra tay, hai tay trái phải của hắn lại lần nữa xuất hiện hai cây châm sắt dài.  

             “Phập phập!”  

             Tiếng châm đâm vào thịt vang lên, hai cây châm dài hoàn toàn đi vào trung phủ của Lộc Hoành, hai huyệt đại hoành.  

             Vốn Lộc Hoành vừa định bùng nổ khí thế, lại bị áp xuống.  

             Trong miệng Lộc Hoành phun ra một ngụm máu tươi, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất.  

             Vẻ mặt hắn run rẩy.  

             “Ngươi… Ngươi làm sao mà biết được?”  

             Hai huyệt vị này là do chính hắn phát hiện trong quá trình tu luyện, hắn chưa bao giờ nói với những người khác, tại sao Lâm Huyền lại biết?  

             Chẳng lẽ công pháp bất truyền của Phong Châu phủ, Hạo Giang Quyết, đã bị Lâm Huyền lấy được rồi sao?  

             “Có lẽ ngươi không biết, ngoài trung phủ, hai huyệt đại hoành ra, Hạo Giang Quyết còn có thể di chuyển đến sáu huyệt vị khác.”  

             Không đợi Lộc Hoành phản ứng lại, cây châm dài đã xuất hiện ở trong tay Lâm Huyền, hai tay trái phải mỗi tay ba cây châm, tổng cộng sáu cây.  

             Sáu cây châm dài đi vào sáu huyệt vị khác nhau của Lộc Hoành.  

             Lần này Lộc Hoành hoàn toàn không thể nào điều động nguyên khí trong người.  

             Lộc Hoành tuyệt vọng, tình trạng bây giờ của hắn, đừng nói Lâm Huyền, bất cứ người nào cũng có thể giết chết hắn.  

             Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Huyền, trong lòng tràn ngập oán hận.  

             Hắn chính là em trai ruột của phủ chủ Phong Châu phủ, là nhân vật hô mưa gọi gió ở Phong Châu, bây giờ lại quỳ gối trước mặt Lâm Huyền, giống như một con chó hoang.  

             “Ta muốn giết ngươi!”  

             Lộc Hoành không chịu được nỗi nhục nhã dày vò trong lòng, hắn muốn kéo theo Lâm Huyền chết chung!  

             Võ giả Hóa Nguyên cảnh, nguyên khí dự trữ trong đan điền, ngưng tụ thành dịch, một giọt nguyên dịch cũng có thể giải phóng ra lượng nguyên khí gấp mười lần.  

             Lấy tu vi của Lộc Hoành, nếu làm nổ toàn bộ nguyên dịch trong đan điền, nó có thể phá hủy sáu bảy căn nhà ở xung quanh.  

             Lâm Huyền ở ngay gần chắc chắn không thể sống sót.   

eyJpdiI6InkzQTd1Z2M1WWY0RldGS3BObzBDMWc9PSIsInZhbHVlIjoiU0dqenpGekFhYkpYQzRyWlwvaFlZbUxudWpqcUJYRVR6MFdiZCtRa3BiY2lubEVtQjZ3cXd3Q3l1cnlWN1lEK2owYWFiNnZ6MEJsREhCcEhOU2tFMmpqRmljWGpxRDFEck1PUTA1OW1IZkZ6TVdcL2hEeTZ6QWZkcCsxdDBqb1wvT1RhYTlGeHNYYk00a2JWN0xLUXFqUW0wdUFDdVdJaFRBZHZCeWtxWVd1Z0NXc01yZDRxbTV3bUJSajh6cHF1bDk4VWk1ZUtobXM3Tnk0NVZUdFh5RkZRY2RvTWlIYnBjOWF3M1FZVkhPbmVHaz0iLCJtYWMiOiIxZmM1ZTk2NjMxYjMyZTdiMDg4MjdkYzZmYjg0OTk5MDBkYmMzNWVkYTIzMzAzYTU3NmFmZmUzMmZmNDQyOGFiIn0=
eyJpdiI6InF4cG5cL091TVJiZExETnpQRWtOZ2VBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InEwVCtHZExDZkFoc3BzSVwvdER4YWlaOW1EQjZtWTNIWVwvXC9UVWtXNnkwc2pVeWFKWk96YnJMYTRDXC9KSjZoV3NqZkRubG1DSStcL1U0RUUwS2xZUkREUlwvUkNJcEorTlRUMWVpM0FGZmxURUVaa05GMFpKQ0JcL1Bua1ZsTHpNRWtMbER4QmVUMXZuV2p6WGlUQm5yZlwvZkZ4VUExK0ZWZUdWWk5qOWxNaWZab1VvaXBQK1JWTDFIeCt3a2VzY0kzK2gwUG5rdVwvUXgxQ1IyMEZWRkdzNm5hYzdsSHZ4SExnWHZLcEF5cDZ5TDZqNUk9IiwibWFjIjoiZjNkODFjNmNlMWMxMzlmMDI0OGJkZjJjYmNmZTcyNTY3NDNmYzA5YzMwODkyYmFmMWMxNzAxYmVmODc0NGU3MyJ9

             Hắn điều động nguyên dịch trong đan điền, muốn tự bạo!

Ads
';
Advertisement