Trận giao đấu giữa các bang phái chuẩn bị khai mạc, Càn châu đối đầu Phong châu, cuối cùng chiến thắng thuộc về Càn châu.
Đội đầu của Phong châu, đã phải trả giá đắt cho hành động làm nhục đối thủ ở kỳ trước.
Năm người, một người tử, ba người bị thương nặng.
Duy nhất chỉ có Nguyên Giới là không bị gì, vì lúc đó Phạm Hỏ tiến vào trạng thái nộ long, mất đi lý trí, không đi theo kế hoạch ban đầu của Lâm Huyền, may mắn thoát được một nạn.
Hắn nhìn Dịch Thiên Vũ, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cho dù dẫn đầu lên sân là Quan Tử Ngạo, hay một trong Thất kiệt ngoại môn Lăng Phong, hoặc cũng có thể nói là vô địch Lâm Huyền, còn có yêu thú hóa thân giết người Phạm Hổ.
Một một người đều không dễ đụng vào.
Người cuối cùng không ra sân là Dịch Thiên vũ, vậy thì hắn làm sao có thể là người bình thường?
Hắn đây coi như là nhặt được một cái mạng.
Mặt dù là phe chiến thắng, nhưng sắc mặt của người bên Càn châu chẳng mấy ai tốt.
Đại hoàng tử gần như thiên vị mà trừng phạt, chỉ vì một bên mà nổi giận với Càn châu.
Trưởng lão Đỗ Mục muốn nghi ngờ nói gì đó, lại nghe được âm thanh Lâm Huyền truyền tới hăn.
“Đỗ trưởng lão, ngài là người dẫn đầu, đại biểu của Càn châu, không cần phải nói nhiều làm gì cả.”
Đỗ trưởng lão hơi không cam lòng, nhưng Lâm Huyền nói không sai, hắn nếu mà không chú ý lại vô tình chọc giận Đại hoàng tử, thì người xui xẻo lúc này chính là toàn bộ Càn châu.
Người của Càn châu rời đi, trở về vị trí của họ.
Lăng Phong không bị thương, nhưng lại có thi triển qua Tam Nhẫn, nghỉ ngơi cũng phải ít nhất ba ngày, mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Phạm Hổ cũng giống vậy, thương thế trên người hắn mặc dù nghiêm trọng, nhưng có linh đan chữa trị hỗ trợ, chỉ qua một ngày là đã khỏe.
Nhưng nội lực lại bị tổn thương trầm trọng, thơi gian dự để khôi phục, sợ rằng so với Lăng Phong còn lâu hơn.
Nói cách khác, trong trận tỉ thí tiếp theo, chỉ có Lâm Huyền, Dịch Thiên Vũ và Quan Tử Ngạo lên sàn đấu.
Năm trận thắng năm, bọn họ dù chỉ có ba người, thì cũng phải thắng cho bằng được.
Mà rắc rối trước mắt là, vì bên Phong châu đã đánh mất tư cách thi đâu, mà trong đó có trận bọn họ sẽ tỉ thí với Càn châu, theo lẽ sẽ không tiến hành.
Thực lực của Lôi châu thế nào, bên Càn châu sẽ không cách nào biết được cho tới khi trận đấu diễn ra.
Mà bọn họ trừ Dịch Thiên Vũ trước sau vẫn không có gì, thì Lâm Huyền và Quan Tử Ngạo, ít nhiều cũng đã bị bại lộ thực lực.
Nhất là Quan Tử Ngạo, hàn băng nguyên khí của hắn, chắc chắn sẽ bị người bên Lôi châu nghĩ cách phá giải.
Đỗ Mục trưởng lão thở dài.
Ngày mốt chính là ngày diễn ra cuộc tỉ thí tiếp theo, ba người các com, nghỉ ngơi cẩn thận.
Lâm Huyền quay trở lại phòng của mình, sau khi đóng cửa, từ trong không gian lấy ra khăn lông, chườm nhẹ ở khóe miệng của mình.
Lúc gỡ khăn lông xuống, phía trên đã nhuộm đầy máu ước chừng cơ một bàn tay.
“Muốn mạnh mẽ mà liều mạng đột phá đến tầng năm của cảnh giới, còn phải nhượng lại một bước nữa, lấy thực lực bây giờ của bản thân, vẫn là có chút khó khăn.”
“Chẳng qua Lộc Hoành gã cho là có Đại hoàng tử che chở, nên mới có thể an tâm tịnh dưỡng như vậy, đây cũng là sai sót của gã.”
“Hôm nay, gã chắc chắn phải chết.”
Sâu trong mắt Lâm Huyền, một tia sát ý chợt hiện lên.
Mặc dù chỉ mới giao đấu, Lâm Huyền đã rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch.
Trong lúc giao thủ, Lâm Huyền đã thăm dò được loại công pháp mà Lộc Hoành đang tu luyện.
Lâm Huyền ở trong phòng tập trung tu luyện, dưới sự thúc giục của thần đạo công pháp, thương thế bên trong cơ thể, dần được hồi phục.
Lâm Huyền đi ra khỏi phòng, không làm kinh động đến người khác, ở tiệm luyện khí trong kinh thành, mua một khối thiết bôi sau đó đi thuê một gian phòng để luyện khí.
Hắn là luyện khí sư cấp hai, có thể tự mình luyện chế binh khí và bảo pháp.
Lâm Huyền luyện ra ba món.
Món thứ nhất, là một chiếc mặt nạ sắt, chiếc mặt nạ trông rất tinh xảo, khi đặt nhẹ lên mặt Lâm Huyền, giống như bị hút vào, cho dù chiến đấu ác liệt thế nào cũng không rơi xuống.
Món thứ hai, chính là một hộp thép rồng chứa những chiếc châm cực mảnh, tổng cộng có mười cây.
Cuối cùng chính là hai cây chủy thủ.
Trong đó đó mười cây châm dài có chút khác với ám khí bình thường, chính là ở trong những cây kim này hoàn toàn rỗng.
Rời khỏi phòng luyện khí, Lâm Huyền lại đi đến y quán, mua mười một loại linh dược, có được chú thủ đoạn học từ dược sư, luyện chúng thành dịch dược.
Lâm Huyền chế dịch dược vào những cây kim kia.
Làm xong hết thảy những thứ này, Lâm Huyền lại đi ra từ một tiệm y phục, mua một bộ hắc y.
Đêm đến, cả người Lâm Huyền đen kịt xuất hiện trên nóc của một con phố nhộn nhịp trong kinh thành.
Hắn bịt kín cả khuôn mặt, đeo mặt nạ, ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ngay cả những người ở Càn châu cũng không thể nhận ra được Lâm Huyền.
Lâm Huyền thi triển thân pháp thần đạo, che giấu hơi thở của mình.
Dưới chân hắn là đường phố, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, nhưng không có phát hiện ra trên đỉnh đầu mình đang có người đứng.
Giữa trung tâm con đường nhộn nhịp này, có một tửu quán sầm uất.
Có một người đang ngồi bên cửa sổ trên tầng hai.
Người này một cánh tay rũ xuống trước ngực, chính là Lộc Hoành.
Vòng thứ nhất Phong châu tỉ thí đã thất bại, hơn nữa còn bị làm nhục một cách thảm hại như vậy, làm cho hắn hết sức khó chịu.
Mặc dù là đệ đệ ruột của người đứng đầu Phong châu, nhưng lần tỉ thí tiếp theo này, tài nguyên do Phong Châu phân bổ sẽ giảm đi rất nhiều, nhất định ca sẽ không cho gã chỗ tốt nữa.
"Khách quan, rượu mạnh ngài muốn."
Tiểu nhị bưng rượu lên, Lộc Hoành cầm bầu rượu,không cần chum, há miệng, hướng về phía miệng bình ừng ực ừng ực đổ xuống.
Tiểu nhị bên cạnh sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy có một khách nhân hào phóng như vậy.
Lộc hoành uống hết một bầu rượu,gã quăng bầu rượu trên bàn vỗ một cái, la lớn.
“Thêm một bầu tới đây.”
Tiểu nhị vội vàng kêu.
“Vâng vâng khách quan, ngài chờ một chút!”
Lâm Huyền thấy rõ sắc mặt Lộc Hoành từ từ đỏ lên.
Cho dù có là cường giả giới nguyên cảnh, lại một lần nốc hết cả một bầu rượu, không say mới lạ.
Trong lòng Lâm Huyền cười lạnh.
"Thật là tự tìm cái chết!"
Lâm Huyền yên lặng, không tiếng động từ trên nóc nhà nhảy xuống, ngay khi bóng dáng hắn hiện rõ bên cửa sổ tầng hai, cây chùy thủy xuất hiện tay tay, theo hướng ném thẳng ra ngoài.
Trên chủy thủy còn có một lưỡi dao sắc bén, một đường thẳng phi tới thái dương của Lộc Hoành.
Ngay lúc chủy thủ còn cách thí dương lộc hoành một quyền, ánh mắt Lộc Hoành đột nhiên mở to.
Gã đưa ngón trỏ và ngón giữa, nhanh như chóp, kẹp chủy thủ giữa hai ngón tay.
“Đối phương là ai, mà dám đánh lén lão tử.”
Lộc Hoành giận dữ đứng dậy, gã vận công, ép hết hơi rượu trong người ra.
Trong tửu lâu, các khách nhân khác, thấy có đánh nhau, vội vội vàng vàng chạy khỏi tửu lâu.
Lộc Hoành híp mắt, cố gắng tìm vị trí địch nhân.
Đột nhiên, có cảm giác nguy hiểm, từ phía sau tấn công tới.
Lộc Hoành vội vàng xoay người, chỉ thấy một người mặc hắc y, đeo mặt nạ, tay cầm chủy thủ đâm về phái gã.
"Tự tìm chết!"
Lộc Hoành vội vàng xuất thủ, một chưởng vỗ vào chủy thủ trong tay Lâm Huyền.
Lâm Huyền liên tiếp ngã lùi lại mấy bước, Lộc Hoành cũng lui ba bước.
Gã nhìn tay lúc nãy đánh ra chưởng kia của mình, bị chủy thủ rạch ra một đường, máu tươi chảy ròng.
Bởi vì xuất chưởng, chủy thủ vốn kẹp giữa ngón tay của Lộc Hoành, bất đắc dĩ ném ra ngoài.
Trong tay không còn chủy thủ, có thể có uy hiếp gì?
Lộc Hoành nghĩ lầm rồi, khi chủy thủ rơi xuống đất, trong nháy mắt, chủy thủ bị đánh bay, bỗng nhiên phát lực, bằng tốc độ kinh người, bắn thẳng về phía mặt mũi Lộc Hoành.
"Cái gì?"
Máu tươi, từ trong mắt Lộc Hoành bắn ra!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất