Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

“Ai vậy?” 

Quả nhiên bên trong có người, hơn nữa giọng nói còn là của Du Giai Ý, Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc mỉm cười nhìn nhau. 

Sau khi Du Giai Ý mở cửa nhìn thấy Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc đứng bên ngoài, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. 

Cô đứng thoải mái ở huyền quan, lịch sự hỏi: “Hai người có việc gì à?” 

Phó Như Ngọc trừng cô rồi nói: “Du Giai Ý, bây giờ cô vênh váo quá nhỉ, dám cúp máy của mẹ tôi. 

Sắc mặt Du Giai Ý lạnh nhạt: “Vì sao tôi lại không cúp? Lẽ nào đợi ăn chửi chắc?” 

Đồng Thư Nhã cười khẩy một tiếng: "Chửi cô thì đã sao? Ai bảo cô không biết xấu hổ quyến rũ Quân Hạo!” 

Du Giai Ý nghe xong lời tố cáo của Đổng Thư Nhã thì tức tới bật cười, cô khoanh hai tay lại nhìn Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc, giọng điệu khó chịu: “Bà Phó, cô Phó, hai người nghe cho rõ đây 

“Thứ nhất, sau khi ly hôn tôi chưa bao giờ chủ động tiếp cận Phó Quân Hạo, cho nên không tồn tại việc quyến rũ mà hai người nói.” 

“Thứ hai, bây giờ tôi chẳng liên quan quái gì tới hai người hết, cho nên hai người không có tư cách để chửi tôi, đương nhiên tôi sẽ cúp máy” 

“Cô.Đổng Thư Nhã không ngờ Du Giai Ý lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hơn nữa khí thế còn mạnh mẽ như thế, như hai người hoàn toàn khác với Du Giai Ý luôn cúi đầu cụp mắt trước đây. 

Lửa giận nhất thời xông lên tận óc, bà ta giơ tay lên muốn tát cho Du Giai Ý một bạt tai. 

Ai ngờ bà ta vừa vươn tay ra, Du Giai Ý đã quay thẳng camera về phía bà ta. 

Du Giai Ý lùi về sau một bước, cầm điện thoại bình tĩnh nói với bà ta: “Bà Phó, thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ internet phát triển như vậy, chỉ cần đăng video bà giơ tay đánh tôi lên là bà sẽ mất hết hình tượng ngay lập tức.” 

“Có khi còn liên lụy tới cổ phần công ty của con trai bà, xin hãy suy nghĩ thấu đáo rồi hẵng làm. 

Bàn tay Đổng Thư Nhã phải rụt về ngay trước lời nói này của cô, nói chính xác là bị đe dọa. 

Một người mạnh mẽ như Đổng Thư Nhã, hoàn toàn không ngờ một người yếu đuối dễ bị bắt nạt như Du Giai Ý lại làm như vậy. 

Bây giờ bà ta tiếp tục tiến lên làm khó Du Giai Ý cũng không được, mà lùi lại cun cút rời đi cùng với Phó Như Ngọc cũng không xong. 

Một lúc lâu sau, bà ta tức giận quá giơ tay lên che ngực “ôi trời ơi” một tiếng rồi trước mắt tối đen ngất xỉu. 

“Mẹ! Mẹ... Tiếng khóc xé lòng của Phó Như Ngọc vang lên. 

Cô ta đi lên đỡ lấy Đổng Thư Nhã, sau khi đặt Đổng Thư Nhã dựa vào tường thì ra sức gọi tên của Đổng Thư Nhã, nhưng Đổng Thư Nhã không hề có phản ứng gì. 

Phó Như Ngọc lau nước mắt, đứng dậy lao về phía Du Giai Ý: “Du Giai Ý, cái đồ đê tiện nhà mày, mày làm mẹ tao tức tới ngất xỉu rồi, tạo liều với mày!” 

Du Giai Ý vung mạnh cái tát lên mặt Phó Như Ngọc, giọng nói đột nhiên cất cao lên: “Phó Như Ngọc, việc mà cô nên làm bây giờ là mau gọi xe cứu thương cứu mẹ cô!” 

Phó Như Ngọc bị cô tát cho tỉnh táo lại đôi chút, lúc này mới mau chóng lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương. 

Trong lúc đợi xe cứu thương tới, Phó Như Ngọc lại gọi điện cho Phó Quân Hạo. 

Phó Như Ngọc ở bên này ra sức gào lên: “Phó Quân Hạo, Du Giai Ý làm mẹ tức tới ngất xỉu rồi, em xem anh có còn bảo vệ cô ta nữa không!” 

So với Phó Như Ngọc không khống chế được cảm xúc, từ đầu đến cuối Du Giai Ý đều bình tĩnh lý trí, điện thoại cô cũng luôn quay video. 

Nếu không cô sợ với cái bản lĩnh đảo lộn thị phi của Phó Như Ngọc thì cô không giữ được sự trong sạch cho mình mất. 

Bởi vì ở gần nên Phó Quân Hạo gần như tới cùng lúc với xe cứu thương. 

Sau khi bác sĩ nâng Đổng Thư Nhã lên cáng, Phó Quân Hạo nhíu mày hỏi Du Giai Ý ở bên cạnh: “Chuyện gì vậy?” 

Du Giai Ý giơ tay chỉ lên đỉnh đầu: “Camera và video trong điện thoại tôi sẽ nói rõ tất cả, những chuyện khác tôi không có gì để nói: 

Bởi vì Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc tới phá như vậy, Du Giai Ý lại càng chán ghét Phó Quân Hạo hơn, cho nên sau khi cô nói xong bèn vòng qua người anh rời đi. 

Phó Quân Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác chán ghét của cô đối với anh lại tăng thêm một bậc nữa. 

Chu Bảo Khiết chạy tới theo cảm thấy chuyện này khó có thể giải thích rõ ràng ngay được, bèn nói với Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, anh tới bệnh viện xem thế nào trước đi.” 

Phó Quân Hạo chỉ đành tạm thời lái xe rời đi trước. 

Sau khi Phó Quân Hạo rời đi, Chu Bảo Khiết quay về nhà thăm Du Giai Ý. 

Du Giai Ý ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, hai tay ôm lấy mình, Chu Bảo Khiết không chắc cô có khóc hay không. 

Cô ấy quay người rót một cốc nước ấm, ngồi xuống bên cạnh cô rồi quan tâm hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?” 

Du Giai Ý ngẩng đầu lên, nhận lấy nước rồi nói khẽ: “Cảm ơn” 

Chu Bảo Khiết thấy vành mắt cô đỏ bừng, hơn nữa tay cũng lạnh căm, trong lòng cũng thấy khó chịu. 

Du Giai Ý uống mấy ngụm nước, lúc này mới cảm thấy cơ thể ấm lên. 

Vừa nãy Đổng Thư Nhã ngất xỉu, trông cô có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lại sợ hãi đến mức tay chân lạnh cóng. 

Nếu như Đổng Thư Nhã không có chuyện gì thì còn đỡ, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, cô... 

Chu Bảo Khiết an ủi cô: “Chắc là không sao đâu, nghe nói những năm qua sức khỏe của bà ấy không tốt lắm. Hơn nữa từ sau chuyện của ba tổng giám đốc Phó, tính tình của bà ấy cũng thay đổi rất nhiều” 

Chồng ngoại tình, có phụ nữ nào chịu nổi kích thích này chứ? 

Chu Bảo Khiết lại hỏi Du Giai Ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Du Giai Ý bất đắc dĩ nói: “Ban đầu tôi đang yên ổn viết kịch bản trong nhà, nhận được cuộc gọi từ Đổng Thư Nhã vừa nghe thấy chửi tôi là tôi cúp máy luôn. 

“Sau đó không biết vì sao mà bà ta và Phó Như Ngọc tìm được chỗ của cô, chúng tôi nói với nhau mấy câu, nói chán rồi bà ta định giơ tay đánh tôi, tôi mở điện thoại ra bật 

quay video." 

Du Giai Ý đưa điện thoại cho Chu Bảo Khiết: “Đoạn sau đó đều ở trong đây cả” 

Sau khi Chu Bảo Khiết xem xong video trong điện thoại thì không nhịn được lắc đầu nói: “Hành động này của bà Phó thực sự không hề có chút khí chất nên có nào với một 

người có thân phận địa vị như bà ấy” 

Gọi điện chửi người, tới cửa đánh người, làm gì còn có khí chất của một quý bà chứ? 

Nhưng những năm đi theo bên cạnh Phó Quân Hạo, Chu Bảo Khiết cũng tiếp xúc với rất nhiều bà chủ trong xã hội thượng lưu, có rất nhiều người đều không coi người khác ra gì, nhất là khi đối diện với người không có thân phận bối cảnh gì như cô ấy và Du Giai Ý. 

Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc đối xử với Du Giai Ý như vậy, một là cậy Du Giai Ý không có thân thể bối cảnh, hai là cảm thấy Du Giai Ý vẫn không dám phản kháng, để mặc bọn họ nhào nặn như trước đây. 

Du Giai Ý tự giễu nói: “Kỳ lạ lắm có đúng không? Tôi cũng chẳng biết tôi đắc tội bọn họ ở đâu nữa. 

Chu Bảo Khiết im lặng một lát, quay đầu nhìn cô rồi nói: “Tôi biết vì sao bọn họ lại tìm cô gây rối rồi. 

“Lúc trưa tổng giám đốc Phó hẹn Phó Như Ngọc cùng đi ăn cơm, báo cho cô ta biết là muốn đưa cô ta ra nước ngoài” Là người trợ giúp đắc lực của Phó Quân Hạo, Chu Bảo Khiết đều biết rõ những chuyện này. 

Nhà hàng hẹn Phó Như Ngọc ăn cơm là do cô ấy đặt giúp Phó Quân Hạo, mà Chu Dật Hoàng thì lại đang sắp xếp chuyện Phó Như Ngọc ra nước ngoài. 

Du Giai Ý kinh ngạc: “Đưa Phó Như Ngọc ra nước ngoài?” 

Chu Bảo Khiết gật đầu: “Ừm. 

Chu Bảo Khiết giải thích: “Lần này anh cô biết được cô ở đâu, thực ra là do Phó Như Ngọc làm đấy” 

eyJpdiI6IlwvVE0rVTM2NEJqNFA1M1NwY0d5eURRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlGY2Fsb0JoVDg4RmxNc0RwOEJyenM2VWVjY0J0ZFpVRVVsKzhPK1VlM3g1SFBVUWZMK2JsNDFXNE5LbGt1WDNOZ0lRMVIyT2hvYzNRWWQraVRGWG0yZlMzUUg4aVIxUkQ0ZE50eE41UlZMbHpoMTRPQTBtcDhZRDB2MFdLRWpNYjJMV2VSZXdqWWJSWU9BbXVcL2R3NWRDT3pGTlwvYW5VRExGRVhWTkgrcmNINjk2Uk5pbWZFdnJwMkRxa2hKdDE5S1NNdENuWlVvampXaHlnaXJCRjV6M1hmeHgxOFd5YzRoM0cxd3FER2xubWIzWlJ4MjAyZFhnTXgza3ZYV0dreG5lNktlUUUxWWFiOFFqbHFIaVNLbE1vQU5mNDNOTlByZHlwN1drWFRSeng3U1RsSEdmUmdETzNHYit6ZUNDSUFXUkZCSG9PSVNWcDNYelVMclpiVk1aN0JlejEzZDlOZldmZWNIV0pSUTJOZ0JMZndoZW1jNXVFMW9ZVTJtc0dDIiwibWFjIjoiNTgzYWUzNDkwMjYyMzYyODZlOTYzZDJkYjkzNWE0ZTJiYmFkYzgzZGQ4NWNjODE1ZDg4YjRjOTBiZjE0ZWM4YyJ9
eyJpdiI6IisrR2lrTUFjN2lDdDI0anZ4UHJRXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdDNEdBRFpCTDJMeWFzVDQ2ZmMzNnRYK2s1aHN3OE5MdmJONWNIdWdxc2l4S1B1ZzFQNnhMUnlzUERhc0duSkU3VElrVng5Y1dNbUtpdDBEenJhM1wvV3dGbm9mSjI2a1o2VUowUEVuaVZDdExUZlwvMjdUbUhaQlpTYXRnXC90SytPOG1UVE9cL0Vhd0NNN3pDelNtSHlIdjBpK3E0SU0wZnArQWhQKzFvTVdVMnRWNlRRVEhCclVFOWU3TG40YUhEbUlKSXphcFFvb0x6c043dzV3NDhIQWQ2XC9aMkVFRHY2TXl5ZGV5UnpHczZcL2pmcHFkS2ZZNmIyXC95aG5ieG9UTTdsY01SWnVEMWJZbkQ3ejd4dTFaTzZTelwvU0N4Q1RjRzhLelJsRk51NmVheGxzcUh2MjYyeElcL01jSXpVVlNMVFFcL0ppUXBhMENhdUt1UkNHVFJtMjBTcEJBYW1PcVp0a0k3OGNSbHhIU1FaeUlrWGFPN0U3bmFMSlo0SWVqMXBPellzbnFzWVM5VlNlUDBcL3VnTTA3QThDS2tLbVFMR3dyS01MQWJoS0JvaWZlZUx4eElcL3hKMHNvaks4THZpODB3aVFzTENQSzB0eHNhOXBaNHRqR1JaaXdRPT0iLCJtYWMiOiJjODRjMGY1YTRhZGMxYzFiZWRmZTQ1NTJkMDlkOTg3MDcyODAzMWQyMzIyNGE3YTVmOTI4OWRiNWIyODdkNDk4In0=

Tuy rằng Phó Quân Hạo chưa bao giờ nói rốt cuộc bây giờ anh có ý nghĩ gì với Du Giai Ý, nhưng Chu Bảo Khiết cảm thấy có lẽ là sếp muốn tỏ ý tốt với Du Giai Ý, nếu không gần đây đã chẳng đứng về phía Du Giai Ý mãi như vậy.

Ads
';
Advertisement