“Không thể nào!” Phó Quân Hạo lập tức phủ nhận những lời Diệp Văn nói, anh lựa chọn kiên định đứng về phía của Du Giai Ý. 

Phân đoạn kịch bản chuyển thể của Du Giai Ý mang phong cách chỉ thuộc về riêng cô. 

Hơn nữa, Du Giai Ý cũng chẳng thèm làm loại chuyện hèn hạ này. 

“Sao lại như thế được?” Ngay lập tức Du Giai Ý bên cạnh tức đến nỗi hốc mắt đỏ ửng: “Bản thảo con nộp, từng câu từng chữ con đều viết bằng cái tâm của mình, con đã không ăn gì trong suốt một ngày” 

Du Giai Ý là một tác giả nguyên tác, bình sinh việc mà cô ghét nhất chính là đạo văn. 

Nhưng hiện giờ cô lại bị đổ cho tội danh đạo văn, không cần nói rõ cũng biết cô tức giận và bất lực cỡ nào. 

Phó Quân Hạo thấy tâm trạng của cô đang rất mất khống chế thì không cầm lòng được mà giơ tay lên nắm lấy bàn tay của cô đang để trên đùi, anh dùng cách này để trấn an cô, ra hiệu cho cô hãy bình tĩnh. 

Mọi chuyện đã có anh. 

Nếu như không phải Diệp Văn còn đang ở đây thì Phó Quân Hạo đã ôm Du Giai Ý vào lòng để trấn an cô rồi. 

Diệp Văn nhìn thấy hành động thân mật của anh thì hơi nhướng mày. 

Ông ấy cũng không biết tại sao, nhưng ông ấy luôn có một cảm giác Phó Quân Hạo đối xử với Du Giai Ý thế này khiến ông ấy thấy không thoải mái, tự dưng lại thấy Phó Quân Hạo hơi ngứa mắt. 

Phó Quân Hạo buông bàn tay đang nắm lấy tay Du Giai Ý ra, anh quay đầu sang rồi khẽ hỏi cô: “Gần đây máy tính của em có nhận được email lạ nào không? 

Em có mở ra xem không?” 

Chắc chắn Du Giai Ý sẽ không trao đổi với Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc về chuyện cô chuyển thể kịch bản thế nào, thực tế cô cũng không có khả năng gặp bọn họ. 

Phó Quân Hạo phân tích, khả năng duy nhất chính là Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc đã tìm người xâm nhập vào máy tính của Du Giai Ý thông qua vi rút máy tính, sau đó ăn cắp bản thảo của cô. 

Nhờ có sự nhắc nhở của Phó Quân Hạo, Du Giai Ý nhớ lại: “Quả thật tôi có nhận được một vài email, hòm thư của tôi cũng hay nhận được email, bình thường tôi đều sẽ mở ra xem, vô dụng tôi sẽ xóa nó luôn” 

Phó Quân Hạo tỏ tường, chắc chắn đám người Thẩm An Ngưng đã dùng cách này để ăn cắp bản thảo của cô rồi. 

Máy tính của cô bị theo dõi từ xa, sau khi viết xong cô cũng không lập tức gửi cho Diệp Văn mà gửi cho Chung Bảo Nam và Phó Quân Hạo đọc trước rồi đợi nhận xét của bọn họ. 

Mà Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc đã lợi dụng khoảng trống này, sau khi lấy cắp được bản thảo họ đã gửi ngay cho Diệp Văn trước bọn họ nửa tiếng. 

Chuyện này cũng không thể trách Du Giai Ý tùy tiện mở email ra xem được, bình thường cô cũng sẽ làm như thế. 

Chỉ có thể nói lòng dạ của Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc quá bỉ ổi, Du Giai Ý ngây thơ hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. 

Thảo nào vừa rồi hai người đó còn nói chúc họ may mắn, thảo nào suốt cả quá trình từ Giang Thành tới đây hai người họ lại luôn tỏ ra nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay như thế. 

Họ cho rằng thắng bằng cách hèn hạ như thế thì vinh quang lắm sao? 

Phó Quân Hạo cố nén cơn giận muốn giết chết Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc lại, anh ngước mắt lên nhìn Diệp Văn rồi nói: “Nếu như ông đã đọc được hai bản thảo giống nhau, theo lý mà nói chắc hẳn ông sẽ thẳng tay loại người gửi đến sau là chúng tôi, nhưng tại sao ông lại gọi chúng tôi đến đây?” 

Diệp Văn mỉm cười: “Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau, tôi không tin với thân phận và địa vị của cậu mà phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ như đạo kịch bản của người khác để lấy được bản quyền. 

“Cậu thà bỏ ra một số tiền lớn để mua chuộc biên kịch đó đến làm cho cậu còn hơn là làm chuyện vô đạo đức này” 

Tư tưởng lớn gặp nhau, Diệp Văn phân tích điểm này rất chuẩn. 

Phó Quân Hạo cảm thấy vui vì Diệp Văn đã đưa ra nhận xét chính xác về mình: “Đúng là như thế. 

Diệp Văn lại nhìn Du Giai Ý với đôi mắt đỏ bừng ở bên cạnh rồi nói: “Hôm nay đọc được kịch bản của cô bé biên kịch này tôi đã có thể chắc chắn là ai đã giở trò rồi. 

“Ánh mắt của cô ấy trong veo ngây thơ, vừa nhìn đã biết là một người tốt. Lúc Diệp Văn nói ra câu này, giọng điệu của ông ấy chân thành và thân thiết. 

Du Giai Ý đang chịu đủ loại dày vò trong lòng, sau khi nghe thấy Diệp Văn nói như thế thì nước mắt của cô bỗng rơi xuống. 

Cô nghẹn ngào nói lời cảm ơn với Diệp Văn: “Cảm ơn thầy đã tin tưởng con” 

Khi một người bị bôi nhọ đạo văn, bên cạnh vẫn còn có người kiên quyết ủng hộ mình, cô không thể không cảm động, không thể không rơi nước mắt được. 

Phó Quân Hạo chần chừ rồi lại nói: “Ông Diệp, chúng tôi cũng không thể bảo ông dựa vào trực giác của mình để đánh giá sự trong sạch của cô ấy được, nên dùng năng lực của mình để chứng minh” 

Du Giai Ý gật đầu thật mạnh, cô rất đồng ý với ý kiến của Phó Quân Hạo. 

Cô chưa từng nghĩ, có ngày Phó Quân Hạo lại hiểu mình đến thế. 

Quả thật cô không cam tâm khi bị người ta đổ cho tội danh đạo văn, tuy Diệp Văn tin tưởng cô nhưng cô vẫn muốn chứng minh mình một lần nữa, chỉ là cô không ngờ Phó Quân Hạo lại nói ra được tiếng lòng của cô trước. 

Diệp Văn hỏi Phó Quân Hạo: “Cậu muốn làm thế nào?” 

Phó Quân Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi hy vọng ông có thể chọn lại một phân đoạn khác, cứ nói là cuối cùng cũng sàng lọc được một vài biên kịch, họ đều rất tài giỏi nên muốn thử thêm một vòng nữa. 

Nói xong anh lại quay sang nhìn Du Giai Ý: “Chắc chắn hiện giờ máy tính của em vẫn còn dính vi rút, không dùng được nữa, về nhà em lấy máy của anh mà viết. 

“Em viết xong anh sẽ gửi ngay cho ông Diệp, sau đó em lại dùng máy tính của mình viết bừa một phiên bản khác. 

Nếu như virus trong máy tính của Du Giai Ý vẫn còn, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục ăn cắp bản thảo của em thôi” 

Nếu như bản thảo họ gửi đến giống hệt với phiên bản viết bừa của Du Giai Ý, vậy thì chỉ cần một nhìn cái là sẽ biết ngay kết quả thôi. 

Du Giai Ý gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời đề nghị của Phó Quân Hạo, nhưng cô vẫn còn nỗi lo khác: “Vậy thì chẳng phải kịch bản của Dung Phi Truyện trong máy tính của tôi cũng bị bọn họ trộm rồi sao?” 

“Cái đó không vội” Phó Quân Hạo bình tĩnh nói: “Em yên tâm, nếu như bọn họ dám trộm, vậy thì cũng phải có dũng cảm chấp nhận cái giá phải trả.” 

Có câu nói này của Phó Quân Hạo, Du Giai Ý có thể thở phào được rồi. 

Đột nhiên Diệp Văn đề nghị: “Hay là dùng máy tính của tôi viết đi, đây là cách an toàn nhất. 

Tuy cách này rất an toàn nhưng Du Giai Ý vẫn có chút lo lắng, cô hỏi: “Nhưng mà, như thế có ảnh hưởng đến thầy không ạ?” 

Du Giai Ý cho rằng tiếp theo Diệp Văn còn hẹn gặp người của mấy công ty điện ảnh khác nữa, lần đầu tiên cô cùng với Phó Quân Hạo đến thăm hỏi lại ở lại lâu như thế, đã làm phiền ông ấy rồi. 

Diệp Văn cười nói: “Không sao. 

Sau đó ông ấy lại giải thích: “Thật ra tôi chỉ hẹn tổng cộng có hai công ty của mấy người thôi, chuyển thể của biên kịch Vi Lương tôi vừa đọc đã ưng ngay, cũng 

không muốn tìm chỗ khác, chỉ là không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện bản thảo thế này” 

“Cho nên tôi mới gọi mọi người đến đây để tự mình hỏi chuyện 

“Cái gọi là tâm sinh tướng, ngay từ lúc gặp được Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc tôi cũng hiểu được phần nào họ là người như thế nào rồi. 

Diệp Văn nói xong thì đứng dậy nói với Du Giai Ý: “Đi thôi, tôi đưa con đến phòng làm việc. 

Du Giai Ý quay đầu nhìn Phó Quân Hạo, anh gật đầu ra hiệu cho cô có thể làm theo lời đề nghị của Diệp Văn. 

Sau đó hai người đứng dậy đi vào phòng làm việc cùng với Diệp Văn, ông ấy vừa đi vừa nói: “Sức khỏe của vợ tôi không được tốt, cho nên phòng làm việc được đặt ở tầng một, như thế bình thường lúc tôi viết lách cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến bà ấy. 

eyJpdiI6Inl5R2xaTGR4dGIzQlNrMjZKUHZIZGc9PSIsInZhbHVlIjoid0lFU08wWVNLRlwvTGNGTjFyc21CTkdSM1l6elZZM2VPUXpYTWdpZGphY0FNZUhaTGlMeEc5bkMxSHdhUFJKUU1OQXMwbmM5YTRcL3REYmFIcnNvK3VKRFFlT1VQWHJjUk15TTJkTjdVUEpUbVRmYkY0eWhEVHFYVzQyZk5EYlwvRnR2UjNcL3FDYW1HMHdxYm1iUEdadDN5V3F1bjc2bTNvVVwvbVFTS2FXbHFjWmgrVTNwdmN3dXAyR0dMd1F0XC9wTE50ZlQyUzYzZ3NsU3lJclJ0OGI1dVNWbUxvanNKTDYxTm1tUmkwd1U5MjIzWXBkam90UDFjK0FCWEczZlwvdmt3MGFTbHVET3lcL25wTkMzQnlWck44K29TUT09IiwibWFjIjoiYzc3YjI2Yjg4ODhhNGZiODEyZDg0YjVhY2E4MDZiNzYyOTNmYTdhMDdjNTYwOWVhY2FmN2ViNGNjMzI5ODg5MyJ9
eyJpdiI6IkpRRENJTjdWMUlKZm40Zjh4ZkRjZVE9PSIsInZhbHVlIjoiMzVBeUpVSWF6bzF4czFvaFNBdllzdm1cL2FsY2tIdk9Fa0RkbWxTNnd6OXpXem8yYzVsdmVCK0xTUUpKR3VBalAzM1l2bHFUVXpORkd2NFJLR0hFc1JicjBQQ2U5ZnpDNENQWnlSXC9uZUphNFBDaFVuK3ZycDhlV2FCWTRVZkVtSm93aURDVWtsNjV1S2RvTWFlemNaa0M0N2dkU2NcL0k2TTdzcTY2OFJCNHhVcVJRZmdRdDJnMHNrRDRpd2IrOXdFNG5xZjNPTWZ4QlAyRWFLQW5YTFVLeGM0c0piYjVcLzdjNWI4K2NVMkJ2RFNzemRjQkNpZXZNM3pZTHRQSG5uQSsrYWUzZ1hFODIrUlVwTmVMcXBKUTJVMkhUbjlObzIxWWFFS3dpYXZTUUxRT1UzYk1qR0lGeW5qTEhvU3ZWT0ROTEkyc2JwQ0RpZngyb0szT0pDeXRVVnNYS0NMMkFCSEMwWmU0eHRYVHBsTDh3MlNaREVPNlhJVGtcL0h0RWRxejBQRXY1SWZ0NFkzUnBWWkV0eWZXXC95UT09IiwibWFjIjoiNmYxMzI4YTIzNjVkNTNhYjI4ZTJmMjBkMWQzN2Q5Yzc4ZTQwM2JhMmNjZDc0OTQxMzJmOGFkYjJjNDI5ZDE2OCJ9

Vấn đề này hơi nặng nề nên không có ai nhắc đến nữa.

Ads
';
Advertisement