Sau khi Phó Quân Hạo làm loạn lên như vậy, Du Giai Ý cũng không còn tâm trạng để ăn cơm nữa. 

Nhưng sau đó cô lại nghĩ rằng, tại sao cô lại vì những người không quan trọng mà giày vò thân thể của mình? 

Cô phải ăn ngon và ngủ ngon, như vậy mới có đủ sức khỏe và tinh thần để đối đáp trong cuộc phỏng vấn vào ngày mai chứ? 

Vì vậy, cô lại ngồi xuống bàn ăn một lần nữa và bắt đầu ăn hết miếng này đến miếng khác. 

Cô phải thừa nhận rằng đồ ăn trong khách sạn cực kỳ sang trọng này thật sự rất ngon miệng. Chúng khiến Du Giai Ý ăn hăng say tới mức không thể dừng lại. 

Sau khi no nê, những cảm xúc tiêu cực vừa rồi của cô cũng bị tiêu hóa hết. Suy nghĩ một lúc, cô vẫn cầm lấy di động và gửi tin nhắn cho Phó Quân Hạo đang ở căn phòng bên cạnh: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn ăn thêm một ít thức ăn không?” 

Ngày mai, bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt với cuộc phỏng vấn của Diệp Văn. Nếu anh rút lui vì cơn đau dạ dày thì cô sợ rằng một mình cô sẽ không thể đối đáp được. 

Phó Quân Hạo nhanh chóng trả lời cô: “Cô quan tâm tôi nhiều như vậy à?” 

Du Giai Ý hít một hơi thật sâu rồi phản hồi: “Vì công việc ngày mai có thể tiến triển một cách thuận lợi. 

Ý là một ông tướng như anh có chiếc dạ dày yếu ớt tới mức nào, chẳng lẽ chính anh cũng không biết hay sao? 

Ngay sau khi Du Giai Ý gửi tin nhắn xong thì Phó Quân Hạo lập tức gõ cửa phòng cô. Du Giai Ý bèn mở cửa và mời anh vào trong. 

Phó Quân Hạo liếc nhìn thức ăn trên bàn thì không khỏi hỏi: “Số thức ăn khác đều do cô ăn sao?” 

“Ừ” Du Giai Ý thành thật đáp. 

Phó Quân Hạo nghiến răng và hừ một tiếng: “Đúng là cô ăn khỏe thật!” 

Anh tức giận đến không có tâm trạng ăn cơm và bỏ đi thẳng thừng như thế mà cô lại có thể đánh chén no say và mau lẹ như vậy? 

Mặc dù anh không muốn thừa nhận rằng bây giờ bản thân không còn ảnh hưởng đến Du Giai Ý nữa, song thực tế đã dạy cho anh một bài học làm người. Du Giai Ý: “. ” 

Có lẽ không có cô gái nào muốn nghe câu “Đúng là cô ăn khỏe thật. như vậy. 

A ha, đáng đời nhà anh khi vừa kết hôn lại ly hôn, vừa có bạn gái lại chia tay. 

“Anh ăn thong thả” Không muốn để ý tới anh nữa, Du Giai Ý ném cho anh một câu như vậy rồi quay về phòng ngủ. 

Mắt không thấy thì lòng không phiền. 

Bởi vì không còn sớm cho nên lúc ăn cơm xong, Phó Quân Hạo không ở lại mà lập tức rời đi. 

Sáng hôm sau, hai người cùng nhau lên đường đến chỗ ở của Diệp Văn. Đó là một tứ hợp viện* nằm ở khu vực danh giá nhất thủ đô. 

(*)Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là tứ hợp viện. 

Đây là lần đầu tiên Du Giai Ý đến một nơi như thế này. Xung quanh có đủ loại tre trúc cao ngút trời, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác thanh tịnh và phấn khởi. 

Du Giai Ý tò mò nhìn ngắm xung quanh và đột nhiên nghe thấy Phó Quân Hạo đang ở bên cạnh hỏi mình một câu: “Cô có muốn có một căn tứ hợp viện như thế này không?” 

Cô vội vàng lắc đầu: “Không muốn. Không muốn một chút nào. 

Chẳng qua là cô chỉ hơi ngưỡng mộ nó thôi, tại sao cô lại muốn nó chứ? 

Hơn nữa, nếu cô muốn thì cũng phải cân nhắc và xét lại năng lực của mình. Lẽ nào tứ hợp viện là một nơi mà nếu cô muốn thì có thể có ngay sao? 

Phó Quân Hạo nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và bảo: “Không phải cô có bạn trai à? Nếu muốn thì bảo anh ta mua nó cho cô. 

Du Giai Ý sôi máu đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cô cảm thấy rõ ràng Phó Quân Hạo đang ngấm ngầm cười nhạo và chế giễu thực lực tài chính của Chung Bảo Nam. 

Sau lưng Phó Quân Hạo còn có Phó Thị với vốn tài sản hùng hậu, nếu anh muốn mua một căn tứ hợp viện như thế này thì không hề khó khăn. Nhưng hình như thực lực tài chính của Chung Bảo Nam vẫn chưa đạt đến mức độ này. 

Cô không biết cảm giác vượt trội của Phó Quân Hạo đến từ đâu. Có tiền thì giỏi lắm sao? 

Vì vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời anh một câu: “Chưa chắc có tiền đã mua được tất cả” 

Du Giai Ý cho rằng Phó Quân Hạo sẽ không thích nghe những lời này của cô, nhưng cô không ngờ rằng anh lại biết lắng nghe như vậy: “Quả thật là vậy.” 

Du Giai Ý liếc nhìn anh và không nói gì thêm. 

Khi cả hai người được trợ lý của Diệp Văn dẫn đường đi qua sân trước, họ vừa vặn chạm trán Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc. 

Rõ ràng là thời gian gặp mặt Diệp Văn của hai người kia đã được xếp trước bọn họ. 

Vẻ mặt của Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc đều tràn đầy đắc ý và hài lòng, có thể thấy rằng họ đã trò chuyện với Diệp Văn hết sức vui vẻ. 

Khi bốn người họ gặp nhau, Thẩm An Ngưng chủ động mỉm cười dịu dàng và nói với Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, chúc hai người may mắn. 

Ngay cả một cái nhìn thẳng mà Phó Quân Hạo cũng không cho cô ta. Anh còn dẫn Du Giai Ý rời đi. 

Thẩm An Ngưng cắn răng và cau mặt. Thôi Thành Bắc đang ở bên cạnh an ủi cô ta: “Một lát nữa bọn họ sẽ phải khóc lóc thôi. Cô cần gì phải chấp nhặt với 

bọn họ. 

Thẩm An Ngưng nghĩ tới mọi thứ mà Phó Quân Hạo và Du Giai Ý sắp phải đối mặt thì lại lập tức nở một nụ cười đắc ý. 

Đúng vậy. Dù Phó Quân Hạo giàu có thì đã sao nào? Dù Du Giai Ý có tài năng thì sao nào? Bọn họ có mánh khóe mà. 

Phó Quân Hạo và Du Giai Ý đi qua một cái sân trước thật dài rồi đến sân sau. Tất cả các phòng ở sân sau đều có cửa sổ sát đất trong suốt, thoạt nhìn mang đến cho người ta một cảm giác rất yên bình và cổ kính. Trong lòng Du Giai Ý không khỏi xúc động. Đây thật sự là một cuộc sống thư thái như thế giới thần tiên. 

Mỗi ngày đều sống trong một môi trường yên ả và đẹp đẽ như vậy thì chắc hẳn cảm hứng sáng tác trong lòng sẽ cuồn cuộn không ngừng. 

Diệp Văn ra khỏi nhà để chào đón bọn họ. Lẽ ra ông ấy nên cùng bọn họ hàn huyên như thường lệ. 

Nhưng mà một người luôn điềm tĩnh và chính trực như Diệp Văn khi ngước mắt lên và nhìn thấy Du Giai Ý đang đứng cạnh Phó Quân Hạo thì lại sững sờ, cử chỉ hơi thất lễ: “Con... 

Du Giai Ý không để ý đến sự khác thường của Diệp Văn. Cô khom lưng và cúi đầu để chào hỏi một cách hết sức thành khẩn mà hồi hộp, sau đó tự giới thiệu: “Xin chào thầy Diệp! Con tên là Du Giai Ý, bút danh là Vi Lương, rất vui khi được gặp thầy” 

Cuối cùng phần tự giới thiệu của Du Giai Ý cũng khiến Diệp Văn hoàn hồn. 

Sau khi nhận ra sự thất lễ của mình, ông ấy nhanh chóng bình ổn cảm xúc, vươn tay về phía Du Giai Ý một cách ôn hòa và nói: “Xin chào. 

Sau đó, ông ấy lại bắt tay với Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, mời vào.” 

Phó Quân Hạo khẽ gật đầu rồi cùng Du Giai Ý bước vào phòng khách của Diệp Văn. 

Đối với sự thất lễ vừa rồi của Diệp Văn, Du Giai Ý hoàn toàn không phát hiện ra vì cô quá phấn khích, nhưng Phó Quân Hạo thì lại chú ý tới. 

Trong ấn tượng của Phó Quân Hạo, Diệp Văn phải là một người có khả năng kiểm soát cảm xúc vô cùng tốt, tại sao khi vừa nhìn thấy Du Giai Ý thì ông ấy lại 

sững người như vậy? 

Tuy nhiên, rõ ràng bây giờ không phải là lúc để tìm hiểu sâu về ý nghĩa của những chi tiết này. 

Diệp Văn mời Phó Quân Hạo và Du Giai Ý ngồi xuống ghế sô pha. Người giúp việc mang trà mới pha lên cho hai người. 

Diệp Văn không kìm được nên lại đưa mắt nhìn cô gái ở phía đối diện thêm một lần nữa. 

Không biết có phải mắt ông ấy đã mờ hay không, nhưng dù sao ông ấy vẫn luôn cảm thấy cô gái đối diện hơi giống một người bạn cũ của mình. 

“Ông Diệp, chúng ta bắt đầu thôi” Phó Quân Hạo lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng. 

Mặc dù Diệp Văn là một người đi trước có đức độ và danh tiếng rất cao, nhưng dù sao thì Diệp Văn cũng là một người đàn ông. Ánh mắt của ông ấy lại nhìn về phía Du Giai Ý nên Phó Quân Hạo cảm thấy rất khó chịu. 

Lẽ nào Diệp Văn này giả vờ biểu hiện rằng ông ấy có tình sâu nghĩa nặng với vợ mình, nhưng thực chất lại là một lão già cặn bã thích những cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp? 

Diệp Văn thôi nhìn và tập trung tinh thần vào công việc một lần nữa. 

Mà vừa nhắc tới công việc, nét mặt Diệp Văn lập tức trở nên nghiêm túc. Ông ấy nhìn về phía Phó Quân Hạo và Du Giai Ý rồi hỏi: “Hai người có gặp được Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc vừa mới rời đi không?” 

Hai người gật đầu: “Có ạ.” 

Diệp Văn nhìn hai người họ không chớp với vẻ mặt phức tạp, sau đó gắn từng chữ một: “Thật không dám giấu giếm, bản thảo mà các người cung cấp đã tương đồng với bản thảo do hai người họ vừa cung cấp” 

eyJpdiI6IlIwZk1sNEE5aDVtNklrazFyYzZjTUE9PSIsInZhbHVlIjoiZGZ4ek9INjllMjRMTnQxOHFVd25kSWpXZWpLdFQ1M2dOZnpoNlVncjJTREpQc0V2ZHVRc3hkYmhRanJISzE1SWpUWnJlRm1kRHJJUlBCdWUyVUd3Q3lvSUdUb3dSUTBZVHBCcnQ2alpRMjhDUml3bWtIYVwvcmY2M0lJRDlORGlXeU5lTmJGYnNSeG9oWFg0NmVtVVRacjJxNTlBbDFKeHp1XC8xSUlqNEQrRzhVZ1NkZ01MXC9ad2l2RFRJRW0zbXJUR1laY09lXC9UQmF4NVQreDR0TDZTRk8xM0ZsZFVsam5jK1wvWEhSZGU1WFJoVmZzeXE3bjlmWkRSbEZyazFKTlFiRWp1T0xRZVA5YXhpdGtOK2dkV3ZITElDSjN4a0xzdDR1S0xBNGU3NTBPRT0iLCJtYWMiOiIxYWEzZjRhNTcxOTQ0NjMyZDE2MWJjMmRhOTA0ZThmYmUzMzljYWFmMDlhN2M3ODEyZDJkY2MxN2ZiMDIxY2QzIn0=
eyJpdiI6IlU3SVBQc21PaWNkNFY2ZUhDXC9ZYlZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlvSlhBOFoyYzVGUTZPN21EMW5FK0kxM2U3TmV0eWdEQ1RvTHNFQ1JMMCt6S1JhbTBscnlxZEJaUjhnMWFtcW90cWZHWjdpNVNGSzh4N2R5a3pXRXNhY0ZZNWNuVXZ0Q3VYem5ybFNOK1RzVHhQNUtiVUtoTit6RmVBTmxWNVo2cm1xTmFZWG83dzEzcDhQbDJNUnUxdmRIb0pcL3daNXg0ODN4ZGVDTFBibEpZbmpUMHdVS0JocTNIUmh3ekpcL3FmeGhxUXNmUFl0eHMwK2xld1U5dkhDS294QjJ4TnhvcFJQeVZ6Z1UyVUN3Sjk1KzB1cUp5eFJ0TXg4YUNIa04zYk1CaW8xM1RtUGhDQTNRVGVHQVFZSmc9PSIsIm1hYyI6IjBkODcyYWZkZTRjNjY1MDkyNmQ2M2Y3M2Q1Y2I4NjhmNzJlZGMyZmU1ZTkzMWY4YmZhNWZhZWFkMzljNjkzODQifQ==

Ý là bản thảo của Du Giai Ý đã đạo văn của Thôi Thành Bắc.

Ads
';
Advertisement