Phó Quân Hạo vẫn giữ vững quyết định, nhấc đôi chân dài bước về phía cửa lên máy bay. 

Du Giai Ý không muốn lôi lôi kéo kéo với anh ở nơi công cộng nên cũng chỉ có thể để anh xách hành lý cho mình. 

May mà đây chỉ là một chuyến công tác ngắn ngày nên cả hai đều mang theo vali loại nhỏ, nhẹ nhàng và tiện lợi, nếu không thì Du Giai Ý thật sự không dám phiền anh làm những công việc chân tay như vậy. 

Đương nhiên Phó Quân Hạo sẽ không ngồi ở khoang phổ thông khi đi xa. Nhưng ở khoang hạng thương gia trên các chuyến bay nội địa chỉ có một vài chỗ ngồi, vì vậy họ đã gặp Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc như một lẽ đương nhiên. 

Sau khi máy bay tiến vào trạng thái bay ổn định, Du Giai Ý đã hạ lưng ghế dựa xuống thấp và đeo bịt mắt để chìm vào giấc ngủ. Bằng cách này, cô không chỉ có thể chợp mắt ngủ bù mà còn tránh được việc nói chuyện với Phó Quân Hạo, đồng thời cũng tránh mọi sự tương tác với Thẩm An Ngưng. 

Chỗ ngồi của Du Giai Ý và Phó Quân Hạo nằm sóng đôi bên cạnh nhau, ở giữa có một lối đi nhỏ và phía sau là chỗ ngồi của một mình Thẩm An Ngưng. 

Sau khi ngồi xuống, Thẩm An Ngưng liên tục nhìn bọn họ khiến trong lòng Du Giai Ý cảm thấy vô cùng phiền phức và chán ghét. 

Cách tốt nhất là nằm xuống ngủ và nhắm mắt làm ngơ chẳng hạn. 

Ngược lại, Phó Quân Hạo không nằm xuống nghỉ ngơi mà vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế và hết sức tập trung vào công việc trên chiếc máy tính bảng. 

Thân hình cao lớn của Phó Quân Hạo vừa che chắn cho Du Giai Ý bên cạnh nên đã tránh được ánh mắt dò xét và ác ý của Thẩm An Ngưng nhiều lần. 

Thật ra Thẩm An Ngưng muốn nói chuyện với Phó Quân Hạo rất nhiều lần rồi, nhưng trong suốt hành trình đó Phó Quân Hạo lại không hề nhìn cô ta lấy một lần nào. Thẩm An Ngưng tức tối đến mức âm thầm nghiến răng. 

Chuyến bay kéo dài hai tiếng nhanh chóng kết thúc. Sau khi hạ cánh, Du Giai Ý và Phó Quân Hạo lên xe về khách sạn, thế nhưng khi đến khách sạn và làm thủ tục nhận phòng thì họ lại chạm trán với Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc. 

Đây không thể gọi là một sự trùng hợp được nữa rồi nhỉ? 

Rõ ràng Thẩm An Ngưng đã điều tra địa chỉ mà Phó Quân Hạo sẽ ở và cố ý đến đây để chọc tức bọn họ, thậm chí ngay cả chuyến bay của bọn họ Thẩm An Ngưng cũng đã tra xét cả rồi. 

Sao Phó Quân Hạo lại không thể nghĩ tới những chuyện mà Du Giai Ý đã nghĩ tới chứ! Chỉ có điều, anh không buồn để ý đến bọn họ. Sau khi lấy thẻ phòng, anh còn dặn dò Du Giai Ý rằng: “Chúng ta sửa soạn một chút, đợi lát nữa sẽ ăn cơm. 

Du Giai Ý gật đầu. 

Nhưng Du Giai Ý không ngờ rằng cái gọi là ăn cơm của Phó Quân Hạo lại là gọi đồ ăn từ nhà hàng của khách sạn và mang đến tận phòng. 

Sau khi gõ cửa, Phó Quân Hạo đứng trước cửa phòng của cô và chỉ vào xe đẩy thức ăn phong phú bên cạnh rồi hỏi: “Tới phòng tôi hay là ở phòng cô?” 

Du Giai Ý há hốc miệng. Cô muốn bảo rằng ăn ở phòng ai cũng đều không thích hợp cả, được chứ? 

“Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta chỉ có thể ăn ở nhà hàng bên cạnh tầng dưới. Lẽ nào cô muốn xuống đó để gặp hai người bọn họ sao?” Phó Quân Hạo vừa hỏi vừa ra hiệu cho nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào phòng Du Giai Ý. 

Anh đã làm như thế này rồi, Du Giai Ý còn có thể nói gì nữa? 

Cô đành phải rửa tay sạch sẽ và ngồi xuống bàn ăn hình tròn, đối mặt với Phó Quân Hạo để cùng ăn bữa tối. 

Nhờ có Phó Quân Hạo, lần này cô có thể sống trong một căn phòng sang trọng. Nó không khác gì một căn hộ có hai phòng ngủ, vừa to lại vừa rộng rãi. 

Nhân viên phục vụ bày các món ăn ra rồi lập tức rời đi. Phó Quân Hạo còn gọi một chai rượu vang đỏ. Rõ ràng Du Giai Ý không muốn uống. 

Nhưng Phó Quân Hạo lại khăng khăng rót cho cô một ly: "Không phải cô uống rượu giỏi lắm sao?” 

Du Giai Ý giải thích: “Ngày mai còn có việc quan trọng nên tôi không muốn uống rượu rồi làm hỏng việc” 

Thực ra cô chỉ không muốn uống rượu với Phó Quân Hạo mà thôi. Việc cô uống rượu với chồng cũ trong khách sạn vào buổi tối thật sự quá kỳ cục. 

Hơn nữa, bây giờ cô còn có một người bạn trai ở bên ngoài. 

Phó Quân Hạo liếc nhìn cô và nói: “Dựa vào tửu lượng của cô thì tôi thấy, nếu một mình cô uống hết chai rượu này thì cũng không hỏng việc đâu” 

Du Giai Ý nhất thời không tìm được lý do gì để từ chối. Cô không biết anh đang khen mình hay là châm chọc mình nữa. 

Để không làm mất thể diện của Phó Quân Hạo, Du Giai Ý nâng ly rượu tới gần đôi môi nhỏ nhắn và nhấp một ngụm. 

Hai người vừa mới ăn được vài miếng thì di động của Du Giai Ý vang lên một cuộc gọi video, đương nhiên là Chung Bảo Nam gọi đến. 

Cân nhắc tới việc Phó Quân Hạo đang ngồi trước mặt mình, Du Giai Ý bèn cầm di động đứng dậy và đi vào phòng ngủ để bắt máy. Sau lưng cô, tâm trạng vốn dĩ rất tốt của Phó Quân Hạo lập tức biến mất. 

Trên đường đi, anh cứ mải đắm chìm trong niềm vui sướng khi được ở một mình với Du Giai Ý, nhưng cuộc gọi của Chung Bảo Nam đã ngay lập tức nhắc nhở anh rằng bây giờ Du Giai Ý là bạn gái của Chung Bảo Nam. Vì vậy nếu tâm trạng của anh mà tốt được thì mới kỳ lạ đấy. 

“Em ăn tối chưa?” Chung Bảo Nam hỏi Du Giai Ý qua điện thoại một cách ấm áp. 

Chung Bảo Nam biết Du Giai Ý và Phó Quân Hạo đang đi công tác cùng nhau. Du Giai Ý đã nói điều này với anh ta trước khi xuất phát rồi. 

Đây là việc công, cũng là một sự kiện quan trọng cho nên đương nhiên Chung Bảo Nam hiểu được. 

“Tôi đang ăn.” Sau khi ngẫm nghĩ, Du Giai Ý vẫn nói rõ ra: “Ăn với tổng giám đốc Phó trong phòng của tôi. 

Chung Bảo Nam cười khẽ: “Du Giai Ý, em không cần báo loại chuyện này với tôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là bạn trai trên danh nghĩa của em mà thôi” 

Chung Bảo Nam còn bổ sung thêm: “Hơn nữa, tôi cũng tin rằng em sẽ không xảy ra chuyện gì với Phó Quân Hạo.” 

Sự tin tưởng và bao dung của Chung Bảo Nam khiến Du Giai Ý rất cảm động. Sau đó, hai người hàn huyên thêm vài câu về cuộc phỏng vấn vào ngày mai. Chung Bảo Nam bảo Du Giai Ý hãy thư giãn và còn nói rằng cô nhất định sẽ thành công. 

Khi Du Giai Ý ra khỏi phòng ngủ, trên môi cô vẫn đang đượm ý cười. 

Nhưng nụ cười tươi đó lại khiến đôi mắt của Phó Quân Hạo đau nhói như bị kim châm. Khi cùng anh bay từ Giang Thành đến đây, cô không hề tươi cười với anh trong suốt chặng đường, cho dù cô có cười thì đó cũng là một nụ cười khách sáo, xa cách và mang tính công nghiệp. 

Nhưng vào giờ phút này, nụ cười của cô lại xuất phát từ đáy lòng, qua đó có thể thấy rằng việc ở bên cạnh Chung Bảo Nam khiến cô rất hạnh phúc. 

Phó Quân Hạo nhìn sang chỗ khác, ngẩng đầu lên và uống cạn rượu trong ly của mình. 

Du Giai Ý cất di động và tới gần rồi ngồi xuống. Khi nhìn thấy chai rượu trước mặt, cô lập tức giật mình. 

“Anh uống hết rượu rồi à?” Du Giai Ý kinh ngạc hỏi người đàn ông đối diện. 

Thức ăn không động đến chút nào mà anh đã nốc hết một chai rượu vang đỏ. 

Lẽ nào người này đã quên rằng mình bị bệnh dạ dày hay sao? Không thể uống quá nhiều được. 

Thật ra Phó Quân Hạo cũng không che giấu điều đó. Anh nhìn cô chằm chằm và nói một cách hời hợt: “Tâm trạng không tốt nên tôi đã vô tình uống quá nhiều.” 

Du Giai Ý không nói nên lời. Tại sao giọng điệu của anh lại có vẻ ai oán như vậy? 

Lẽ nào là vì cô đã trả lời cuộc gọi của Chung Bảo Nam? 

Thật khó hiểu. 

Du Giai Ý không thèm để ý đến anh nữa. Cô cầm đũa lên để tiếp tục ăn cơm. 

Thấy Du Giai Ý trực tiếp phớt lờ mình, tâm trạng của Phó Quân Hạo càng ngày càng tồi tệ. Anh dứt khoát vươn tay cầm lấy ly rượu trước mặt cô và ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. 

Du Giai Ý giật mình tới mức suýt nhảy dựng lên. Tại sao anh lại uống rượu của cô? 

Nếu cô vẫn chưa nhấp một ngụm nào thì cũng không sao, nhưng cô vừa mới nhấp vài ngụm rồi mà! 

Anh... 

Du Giai Ý tức đến mức cô không biết phải nói gì với anh. Cô không biết cách cãi nhau và cũng không giỏi cãi nhau. 

Phó Quân Hạo thấy cô nổi nóng thì giải thích như thể không có chuyện gì xảy ra: “Dù sao thì cô cũng không uống rượu. 

Lúc này, cuối cùng Du Giai Ý cũng cáu kỉnh kháng nghị một câu: “Nhưng tôi đã uống rồi!” 

Phó Quân Hạo nhướng mày: “Vậy thì sao?” 

Vậy thì sao? 

Du Giai Ý giận quá hóa cười. Anh thật sự mặt dày mày dạn đến mức cô phải chịu thua. 

Khi cô đang bực bội thì Phó Quân Hạo đột nhiên đứng dậy, lộ vẻ không vui và bỏ lại một câu nói: “Không ăn nổi.” 

Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi. 

Du Giai Ý: “. ” 

eyJpdiI6IkhpUW11UzJHUFIxSGc4c0tjOVg0RkE9PSIsInZhbHVlIjoiaGFhSHE4TjE2WGRvek5rRzZ3R0JuZ2M3eGpIaUUwRU9pUGlTQXlcL0VIek9Xenc0SkJqd1BzdzhxQ3o1ZDUwN20xSXRwZm5DenBFbkgxSG9ZSmVWM3FOa0l2VlZpM3ZBdUxwTGxGeFcrRHpOcTFYZlFmMGdoTlI4RmN6ZVBzbmtINmZvMkNTb3NqVXByNXVNaXc4cDZtRUhrQnFZK0VmTUVid3lVUmloTFcrMD0iLCJtYWMiOiIxOWZjNzQ4OWE5NmNlYTgwZDI5MjFjNDNiMTBkMzg1MDBjYjgxMGJmMDMyOGJkODMyODBmY2M5MzBkMTVhZjVlIn0=
eyJpdiI6IkFtakRWTnY3cXJtenVVVkdaeHRpc0E9PSIsInZhbHVlIjoiRjhlRHhQb21MUm53UWQzOXhWZDFUcG80VzMySmwrbzBZU2pGNlJkYXFoSW1wQllZK0p6eTRWR2FmUHBIOXV0TldxdllVZWVZRVkzTlNFdzh4U2JwNXFqVUY5eUtHMFFiTVE0T0E5aTRjaFpLUks1NUwxeVlRXC9vY1wvZU1xbGR0NVBYVmpHUUEzb3VKV1NUZGZSdnRDcGZLMlA1cHhGM2VYUldXK05lYkpiZStRTmh5ZlwvbDlTM1wvRU9TNnZPeDNaUFpCSkthU2djdU51Z041Q3lNTW5YUEE9PSIsIm1hYyI6ImEwZDU4ZTcwODVlYzViZTU5YWMzMjJiYjZiYThiNjhjY2Y4NWJjZmJlYmU4NDUyY2RiMGFjZjdjMDZkMzlkYTMifQ==

Tại sao anh lại giận dữ rồi vung tay áo bỏ đi cơ chứ?

Ads
';
Advertisement