Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Chung Bảo Nam ở bên kia không tin: "Thật không đấy?" 

Du Giai Ý đáp: "Thật mà. 

Nói xong, cô lại vội dời đề tài: "Bác gái sao rồi?" 

Giọng Chung Bảo Nam hơi bất đắc dĩ: "Em vừa đi một ngày là mẹ đã kêu nhớ em rồi. Đứa con trai như tôi chẳng có cảm giác tồn tại gì cả" 

Du Giai Ý không nhịn được mà khẽ bật cười. 

Phó Quân Hạo vẫn ngồi cạnh giường không nói lời nào, một mực xem Du Giai Ý trao đổi với Chung Bảo Nam qua điện thoại. 

Lúc này, thấy cô nghe Chung Bảo Nam nói mà giãn mặt nở nụ cười, anh chỉ cảm thấy bị vạn mũi tên xuyên tim chắc cũng chỉ đau đến mức này là cùng. 

Du Giai Ý và Chung Bảo Nam không nói gì nhiều, sau khi cúp máy cô mới thấy ánh mắt Phó Quân Hạo sắc bén như dao, găm chặt trên mặt mình. 

Cô quay đầu đi, bước xuống khỏi giường bệnh, đứng vững rồi mới hỏi Phó Quân Hạo: "Tôi không sao cả. Giờ anh đi được rồi đúng không?" 

"Được." Phó Quân Hạo vừa lên tiếng mới phát hiện giọng mình khàn muốn mệnh. 

Lúc đi ngang qua anh, Du Giai Ý còn nói thêm: "Tôi đã chuyển tiền quần áo cho Chu Bảo Khiết rồi" 

Giọng của cô vừa lạnh nhạt lại xa cách, cứ như thể muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với anh, nếu không thì sao nhất định phải trả lại cho anh tiền một bộ quần áo cơ chứ. 

Du Giai Ý nói xong thì ra ngoài ngay, Phó Quân Hạo mím môi đi theo. 

Bởi vì còn cần tới đồn cảnh sát ghi lời khai nên Du Giai Ý bất đắc dĩ ngồi xe của Phó Quân Hạo. Không còn cách nào, Dịch Thần Hạo và Chu Bảo Khiết đều 

chạy lấy người mất rồi. 

Chu Bảo Khiết nhắn một tin cho Du Giai Ý. Du Giai Ý, tôi và tổng giám đốc Dịch có công chuyện gấp, đi trước đây. Tối tôi lại tới thăm cô. 

Về phần vì sao Chu Bảo Khiết và Dịch Thần Hạo lại chạy lấy người, đương nhiên là cố ý tạo cơ hội ở chung cho Phó Quân Hạo và Du Giai Ý rồi. Nếu không, chắc chắn Du Giai Ý sẽ đòi ngồi xe của Chu Bảo Khiết về. 

Sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh, vốn dĩ đứng chờ trên hành lang. Chu Bảo Khiết mặc một bộ váy công sở nghiêm túc, nhìn chằm chằm cảnh tượng ngoài cửa sổ hành lang bệnh viện không chớp mắt. 

Tuy rằng Chu Bảo Khiết sống gian khổ từ nhỏ nhưng cô vẫn sở hữu vóc dáng cao gầy. 

Đồ công sở ôm người gọn gàng vẽ ra đường cong cơ thể cô, thướt tha yểu điệu. 

Dịch Thần Hạo đút hai tay vào túi quần dựa nghiêng cạnh cửa sổ khác, tư thế lười nhác đối lập hẳn với dáng vẻ trang nghiêm của Chu Bảo Khiết. 

Anh ta nheo cặp mắt hoa đào đánh giá Chu Bảo Khiết từ trên xuống dưới một phen, sau đó cười tủm tỉm: "Bảo Khiết, lâu rồi không gặp, sao lại xinh ra rồi?" 

Trước kia Dịch Thần Hạo luôn ghẹo Chu Bảo Khiết như vậy, mà đa số thời gian Chu Bảo Khiết đều làm như không nghe thấy. 

Nhưng hôm nay Chu Bảo Khiết sửa hẳn vẻ trầm mặc mọi khi, quay đầu nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Tổng giám đốc Dịch, không phải anh sắp đính hôn à? Vợ chưa cưới của anh không để ý anh nói chuyện mờ ám với phụ nữ khác như vậy sao?" 

Dịch Thần Hạo giật mình, sau đó căm phẫn nói: "Con mẹ nó ai nói tôi sắp đính hôn?" 

Chu Bảo Khiết lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấp giọng lầm bầm: "Chẳng phải bên ngoài đều đang đồn đấy à?" 

Mấy hôm trước còn có tin anh và cô tiểu thư danh giá kia cùng ăn tối được đưa lên hot search. 

Dịch Thần Hạo bực bội: "Cô đi theo Phó Quân Hạo làm việc nhiều năm vậy rồi, chưa thấy scandal của cậu ấy và Thẩm An Ngưng là như thế nào mà ra à?" 

Chu Bảo Khiết hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh ta, thấy người này còn tức giận nói thêm: "Chẳng qua là sắp xếp của người trong nhà thôi. Tôi không hề đồng ý." 

Anh ta giải thích như vậy khiến cảm giác chua xót nảy mầm trong lòng Chu Bảo Khiết thoắt cái tiêu biến. 

Cô ấy nhỏ giọng nói: "Xin lỗi anh. 

Nhưng ngay sau đó lại nghe Dịch Thần Hạo thờ ơ nói: "Tôi đây là người theo chủ nghĩa không kết hôn, sao có thể vì lợi ích của gia tộc mà thỏa hiệp kết hôn được?" 

"Kết hôn có gì tốt đâu? Vì một người phụ nữ mà buông tha tự do cả đời mình, chẳng lời lãi gì cả" 

Chút cảm giác vui vẻ trong lòng Chu Bảo Khiết bị lời này của anh ta tưới dập tắt, không dư chút đốm lửa âm ỉ nào. 

Cô ấy cụp mi, che giấu vẻ ảm đạm trong đáy mắt. Phải rồi, cô ấy cũng biết con người Dịch Thần Hạo trước nay đa tình lại không kìm chế được cơ mà, sao có thể kết hôn vì ai được. 

Dịch Thần Hạo bỗng nhiên hỏi cô ấy: "Bảo Khiết, cô nói xem, rốt cuộc trong lòng những người khát vọng hôn nhân nghĩ như thế nào vậy?" 

Chu Bảo Khiết hít sâu một hơi, giương mắt nhìn về phía anh ta, cười nói: "Có thể là bởi vì trái tim bọn họ nhỏ quá, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa duy nhất một người được thôi. Thế nên mới muốn cùng người trong tim bước vào hôn nhân" 

Chu Bảo Khiết nói xong, Dịch Thần Hạo híp mắt nói: "Bảo Khiết, sao tôi nghe lời này của cô như đang chửi tôi thế? Chửi tôi đa tình lẳng lơ. 

Nụ cười trên mặt Chu Bảo Khiết càng sâu hơn: "Không phải, chẳng qua là mỗi người có lựa chọn khác nhau thôi" 

Chu Bảo Khiết không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với Dịch Thần Hạo, xoay người định ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ đâu Dịch Thần Hạo cũng theo sau cô. 

Dịch Thần Hạo rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, lười nhác đề nghị: "Tôi với cô về trước đi" 

Chu Bảo Khiết khó hiểu, Dịch Thần Hạo giải thích: "Để cho ông sếp đường tình nhấp nhô của cô có cơ hội được riêng tư với Du Giai Ý" 

Lúc này Chu Bảo Khiết mới sực hiểu ra: "Được." 

Tuy rằng giờ phút này cô ấy cũng không quá muốn ở cùng Dịch Thần Hạo, nhưng nghe anh ta nói xong, cô ấy vẫn lựa chọn cùng nhau rời đi trước. 

Lúc hai người tới có lái một xe, sau khi Phó Quân Hạo lao khỏi hội trường buổi ký tên thì Chu Bảo Khiết cũng nhanh chân đuổi tới, sau đó Dịch Thần Hạo gọi cho cô ấy, nói chở cô ấy cùng tới bên này. 

Chu Bảo Khiết gửi tin nhắn báo cho Du Giai Ý một tiếng, sau đó theo Dịch Thần Hạo đi về. 

Du Giai Ý làm ghi chép lời khai ở đồn cảnh sát cả nửa buổi, lúc ra ngoài đã là giữa trưa. 

Phó Quân Hạo thử thăm dò đề nghị: "Ăn cơm trưa rồi về nhé" 

"Tôi không đói." Du Giai Ý tỏ rõ lập trường của mình: "Anh đi ăn của anh đi. Còn nữa, tôi tự gọi taxi về là được" 

Sao Phó Quân Hạo có thể để cô gọi xe về trong tình trạng như thế này được. Anh bước tới nắm lấy cổ tay cô, cướng ép nhét cô vào xe của mình. 

"Không ăn, chỉ đi thôi" Phó Quân Hạo ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe rời đi, chỉ sợ Du Giai Ý sẽ bướng bỉnh đòi xuống xe. 

Thật ra Du Giai Ý không muốn đi cùng anh thật, nhưng hiện tại cả cơ thể và tinh thần cô vẫn bị vây trong trạng thái kiệt quệ, không muốn gây sức ép thêm nữa, thế là liền mặc kệ Phó Quân Hạo. 

Vừa lên xe, Du Giai Ý đã nhắm mắt dựa vào lưng ghế, cả hành trình đều duy trì yên lặng. 

Hôm nay Du Giai Ý không thể tham gia buổi ký tên và tọa đàm biên kịch của Diệp Văn, trong lòng không phải không có tiếc nuối. 

Tính tình Diệp Văn khiêm tốn, nếu không có buổi ký tên, ngày thường rất ít có người biết được hành tung của ông, muốn gặp ông trực tiếp tiến hành trao đổi là 

rất khó. 

Du Giai Ý không nói lời nào, Phó Quân Hạo cũng không biết nên nói cái gì, hai người cứ thế yên tĩnh một đường cho tới khi đến nơi. 

Phó Quân Hạo đưa Du Giai Ý đến dưới lầu, Du Giai Ý hờ hững nói cảm ơn với anh, sau đó rời đi không quay đầu lại. Phó Quân Hạo chỉ có thể áp chế toàn bộ tình cảm, lái ô tô rời đi. 

Thật ra anh rất muốn quan tâm cô một chút, nhưng rõ ràng là cô không cần. 

eyJpdiI6IlBjVUlGRmhxVEQ4ek1CTXBTZStXRUE9PSIsInZhbHVlIjoieUNlODVxb3J1TGM1aWRqYjRkcHNWeVdkajhGZEZYT3VrSFY2aWtCNDcwSWNXYTM1MjQ3N2N6QkVLZGlJRmM0RGRvMjVaZ1J3alhIdytnYjFDQ3ZHYUl5cFlyamg3YXR0YmtcL2hxZnA1dVlMZW0zXC9MVFpycEV6eDZcL3laa3JTZnVqd1AxanVadFZhcFI5WjFHQXlOQVBkRG9PeHBEalN1WkNIQjVtaG5qQjEzRXBxdVhJSnhpSDZtWnA5a0d5ZnY3XC8zU0RUS3F6RWRXS0hRYzBGYng2V2tCRE1UQ2J4TkFIMnpJdUFsSGlzYzNiSDhSd2l2UStwcWxUM3RKcVZcL1Ewd2FxdzArODBKdHVnc3dZeXl3TUp3RDBQVW9YXC9kWmlqeFJSczJvSFJWNXB3VkhDcjZqMTVyV3kzOFFrQ3RcL3JoU2hYUFhHU2VTbmFoUUU1Ryt3dmFMSmtqYmpiUUMycHhxZkpGMEI1RjIrQW93RWQ4UmFNYTRlaGF1dnhFRFhGaXdFNmthc1dET2x6SlF4ZThMV2pOamMzUDJ4bTZadUFhZHpiZjhoZTArWk09IiwibWFjIjoiNzY4ZjVkODI0ODQ1YzQ5ZDk3ZjM4MzRlOWQ3MjZmZDJjZjI1MmIwZmRmZGRjY2M4NGE0YTdmZTRlZmVjMzJhZiJ9
eyJpdiI6ImZIdzVVSnVFem9zZnVnUklQVmpIWXc9PSIsInZhbHVlIjoiMFdPYW1Kc2IzSVBOVllVVTh3c2VBeFZhbEdWblwvOHhrajBORWRmQWZ3K3hRRkl2K3VyR1QwRkFqd1QwaGxhVFwvbnFHcHdmV2IyNWdIUXZzUDhCc3BlRFA1V1oycFwvUXNkendWbmF0QVVVU29Zb2pmRWdaYlVCZlFBMlllRVRjaHJ2V0EzQUd5UGhIc1RldlFOeWFYek80eHpFc01yM1JweDhlU3BDaFV1YmFoemhSQXk0cE5tNFJSK0dyZG9kaGlYM3ZJWEVWeDV1cjIrYmJlNWtXYTlKMjg4QTRNXC9FV2xSYU5WSXBpcHVEckFGakpGNTlzb080S25GQVwvVWoxeHFOU0YwXC8zODJ1VU9hV2Zya2dNSDdDSkk5MTV2aHExblpJWTNhNVl4QjJKdzA9IiwibWFjIjoiNTRmMTE1OGU2M2Q0ZjMzMmE0NDBjOWVjMDllNjU4NTY5NDZhMGQ2Y2FlZDJkZGEzNzIyOTNkN2QzN2Y3YjQ1YyJ9

Cô đành vội vàng chạy vào nhà tắm rửa mặt, sau đó đi mở cửa. Kết quả là nhìn thấy Phó Quân Hạo đứng ở ngoài, còn cầm theo hộp cơm.

Ads
';
Advertisement