Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Yêu cầu này của Diệp Văn với Phó Quân Hạo mà nói chẳng phải chuyện gì khó, vì anh có thể mời được rất nhiều biên kịch ưu tú, ví dụ như nhà biên kịch lớn Trang Ý Lan. 

Nhưng khi Diệp Văn đưa ra yêu cầu này, trong lòng anh đột nhiên hiện lên ứng cử viên sáng giá nhất, chính là Du Giai Ý. 

Đầu tiên, cô là fan của Diệp Văn, đương nhiên sẽ có hiểu biết rất sâu sắc về tác phẩm của Diệp Văn, hơn nữa cô còn rất tôn kính Diệp Văn, khi biên kịch khẳng định sẽ rất nghiêm túc. 

Thứ nữa, thực lực của cô cũng không thể xem thường. 

Tuy rằng tuổi trẻ, tuy rằng ở trong ngành biên kịch cô vẫn chỉ xem như là một người mới, nhưng không hiểu sao anh lại tin tưởng cô có thể gánh vác trọng trách này, cũng tin tưởng cô có thể thông qua khảo nghiệm của Diệp Văn. 

Vì thế anh hào phóng nói với Diệp Văn: “Yêu cầu ngài đưa ra rất hợp lý, tôi sẽ tập hợp bản thảo của các biên kịch ưu tú để cho ngài đánh giá. 

Diệp Văn rất vừa lòng: “Nếu đã như thế, chuyện bản quyền giờ chúng ta cũng không vội, tôi muốn xem thử năng lực của biên kịch đã 

Diệp Văn lại nói: “Tôi cũng nói thật cho cậu biết, bởi vì biên kịch mà mỗi nhà đầu tư các cậu tìm đều không giống nhau, thế nên tôi muốn xem xét năng lực của biên kịch trước, biên kịch của nhà nào làm tôi vừa lòng, tôi sẽ ký hợp đồng với nhà đó. 

“Giá cả với tôi không phải chuyện quan trọng nhất.” Cuối cùng, Diệp Văn lời ít ý nhiều nhấn mạnh thêm một câu này. 

Điểm này Phó Quân Hạo rất rõ ràng, nghe nói Diệp Văn xuất thân từ thế gia của thủ đô, là loại bối cảnh có một tòa nhà tứ hợp viện ở bên cạnh Cố Cung, sao có thể thiếu tiền được. 

Hơn nữa, cho dù không có bối cảnh gia đình như thế, chỉ riêng tích lũy bao năm nay trong giới biên kịch và sáng tác của bản thân Diệp Văn cũng đã đủ một gia 

tài lớn. 

Sở dĩ anh đưa ra giá cả rất cao cũng là vì muốn dùng phương thức này để bày tỏ thành ý của mình ngay từ ban đầu thôi. 

Hai người bàn chuyện xong cùng nhau ra khỏi quán cà phê, đi về phía nhà sách Tân Hoa, đã sắp đến hội ký tên của Diệp Văn, Phó Quân Hạo cũng sẽ tham dự. 

Nhưng mục tiêu kế tiếp của anh không còn là Diệp Văn nữa, mà là Du Giai Ý, người cũng tham gia hội ký tên. 

Sau khi vào nhà sách, Diệp Văn đi tìm đoàn đội của mình, ông sắp phải lên bục rồi. 

Phó Quân Hạo nhìn quanh đại sảnh, nhưng hoàn toàn không thấy Du Giai Ý. 

Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, hơi hơi chau mày, lễ ký tên sắp bắt đầu rồi sao cô còn chưa đến? 

Dựa theo chút hiểu biết ít ỏi của anh về cô, anh cho rằng cô không phải kiểu người không tuân thủ giờ giấc. 

Tìm được Chu Bảo Khiết ở một góc khác của hội trường, Phó Quân Hạo hỏi cô ấy: “Sao Du Giai Ý còn chưa đến?” 

Chu Bảo Khiết cũng cảm thấy khó hiểu: “Tôi không biết, tôi vừa gửi tin zalo cho cô ấy nhưng cô ấy mãi chưa trả lời. Phó Quân Hạo phân phó: “Gọi cho cô ấy luôn đi 

Chu Bảo Khiết nhận lệnh vội lấy ra điện thoại gọi cho Du Giai Ý, thế nhưng đầu bên kia cô đang tắt máy. 

Chu Bảo Khiết ngạc nhiên nói với Phó Quân Hạo: “Cô ấy tắt máy rồi?" 

Đôi mày anh tuấn của Phó Quân Hạo càng nhíu chặt hơn, tình huống này rõ ràng là không bình thường. 

Đáng lý ra giờ này Du Giai Ý phải đến sảnh lễ ký tên rồi, điện thoại cũng không nên tắt máy như thế. 

Tính cách của cô rất tỉ mỉ tinh tế, vì buổi lễ ký kết hôm nay, cô chắc chắn sẽ sạc đầy điện thoại từ trước, dù sao lát nữa cô cũng sẽ chụp ảnh chung với Diệp 

Văn. 

Chu Bảo Khiết bắt đầu gọi lại cho Du Giai Ý, cũng liên tụi gửi tin nhắn thoại cho cô. 

Liên tiếp những cuộc gọi không liên lạc được, dự cảm xấu trong lòng Phó Quân Hạo cũng càng lúc càng mãnh liệt. 

Anh rút điện thoại ra gọi ngay cho Dịch Thần Hạo, không cho anh ta thắc mắc mà ra lệnh ngay: “Cậu lập tức cho người tra xét camera giám sát quanh nhà Du Giai Ý, theo dõi tung tích của cô ấy. 

“Hả?” Dịch Thần Hạo đầy mặt mờ mịt: “Xảy ra chuyện gì à?” 

Phó Quân Hạo đáp: “Không gọi được cho cô ấy, tôi có dự cảm không tốt lắm. 

“Cậu mau chóng sai người đi điều tra đi, nhất định phải nhanh lên!” Anh dặn dò Dịch Thần Hạo một lần nữa rồi cúp máy. 

Dịch Thần Hạo cũng không dám lề mề, vội vàng cầm điện thoại lên bắt đầu hành động. 

Cùng lúc đó, sau khi Phó Quân Hạo cúp máy lại gọi một cuộc nữa cho Chu Dật Hoàng: “Tra xem hôm nay Phó Như Ngọc đã lên máy bay chưa. 

Hôm nay Phó Như Ngọc có chuyến bay ra nước ngoài, nếu như anh nhớ không nhầm, thời gian cất cánh của Phó Như Ngọc cũng là lúc này. 

Chu Dật Hoàng nhanh chóng trả lời anh: “Tổng giám đốc Phó, bên phía hãng hàng không nói là cô ấy không hề lên máy bay, hiện giờ toàn bộ hệ thống không tra ra được bất kỳ tin tức gì của cô ấy” 

Chu Dật Hoàng vẫn chưa biết là xảy ra chuyện gì, chỉ có chút đau đầu nói rằng: “Cô ấy đã để lỡ thời gian check in rồi, vé máy bay coi như mất. 

Nếu cô ta không muốn bay vào hôm nay, cậu có thể sắp xếp trước. 

Nhưng rõ ràng đã đặt vé rồi, bây giờ cô ta lại không đến, chẳng phải là lãng phí tiền sao? 

Tuy rằng ông chủ nhà cậu nhiều tiền, nhưng cũng không thể tùy tiện lãng phí như thế được chứ. 

Sau khi Phó Quân Hạo nghe Chu Dật Hoàng báo cáo, cả người đều tức đến sắp nổ tung. 

Anh đã có thể chắc chắn rằng, việc không thể liên lạc với Du Giai Ý nhất định có liên quan tới Phó Như Ngọc 

Anh biết Phó Như Ngọc đổ lỗi cho Du Giai Ý về chuyện anh đưa cô ta ra nước ngoài, nhưng anh không ngờ là Phó Như Ngọc sẽ cực đoan đến thế, lại dám xuống tay với Du Giai Ý. 

Bây giờ là xã hội pháp trị, Phó Như Ngọc làm thế là phạm pháp! 

Sau khi cúp điện thoại của Chu Dật Hoàng, Phó Quân Hạo vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Phó Như Ngọc. 

Mới đầu Phó Như Ngọc không nhận điện thoại, sau đó có lẽ là vẫn còn e ngại người anh trai này, một hồi lâu sau vẫn nhận điện thoại: “Anh, chuyện gì thế?” 

Phó Quân Hạo vừa ngồi vào trong xe, nghe xong liền đi thẳng vào vấn đề: “Phó Như Ngọc, thả Du Giai Ý ra. 

Phó Như Ngọc thà chết chứ không thừa nhận: “Cái... cái gì mà thả Du Giai Ý ra? Em không hiểu anh đang nói gì cả” 

Phó Quân Hạo nghiến răng nói: “Anh nói lại một lần nữa, thả Du Giai Ý ra, nếu không mày không chịu nổi hậu quả đâu. 

Anh tuyệt đối không chỉ nói miệng không, nếu như Du Giai Ý có mệnh hệ gì, anh sẽ tự tay bóp chết Phó Như Ngọc, cho dù cô ta có phải em gái ruột của anh hay không. 

Bị đe dọa bởi những lời lẽ lạnh lùng và cứng rắn của anh, Phó Như Ngọc lập tức khó chịu, cô ta thẳng thừng thừa nhận luôn. 

Cô ta gào thét điên lên: “Em không thả đấy!” 

“Có giỏi thì anh tìm được nó đi, đến mà cứu nó!” Phó Như Ngọc vừa nói vừa phá lên cười: “Nhưng mà em đoán, chờ tới khi anh tìm được nó thì nó cũng thành giày rách rồi. 

“Anh, anh vẫn chưa biết đâu nhỉ, em đã sắp xếp cho nó mấy thằng đàn ông, để nó ngủ cho đã. 

“Phó Như Ngọc!” Phó Quân Hạo hét rung trời: “Mẹ kiếp mày bị điên rồi phải không!” 

Phó Quân Hạo không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng dơ bẩn mà Phó Như Ngọc nói, anh điên tiết đến mức như muốn nhảy chồm lên, tay cầm vô lăng lái xe thậm chí còn hơi run rẩy. 

Phó Như Ngọc thì lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào: “Anh, sao anh phải tức giận thế? Chẳng phải em muốn giúp anh trút giận thôi sao? 

eyJpdiI6IjhobE91TTRvd05zbWNXZGw0TEhZYUE9PSIsInZhbHVlIjoiMVlONXhUdTBRcHhcL2RBMzVoaGNSWm5CN0lhcSt6TkFvSXFlSEs3eFJWb0t3QjNsSHZQUGVsTDNmbjdqTEY3ZEVHQ2E2UkI3dnJZdlJiK1hBdk5uT0xwR3JrU0RpQktsYUNNWnVVNWsrekZzTHcxS0VCTFBleDhrUjJ0NE15T2ZTMVwvNmI5aTlEY3Fxc2dcL2UwTnplb2crQXR2VmtmNVBGMGhHMWNBUE1vNmRYSlo0blhkTUhiSTJYTWd4cTRVWE9obUlxYnJaQXl0b0o3S0RrODJFTlFzRVFNMlI0NWVaWUhhRFRGb0ZNTkZSc1JqbG43azlKaTN6aFNWUzd4QWRXamNFZFo5SXMzZEo0TStZTExrZncrOURvOXQzUkNiWER0WWFqekh1clJQcnpMb01jT3BCSUJGU2JxOCt4U2hzMHJcL3c1STVnNXRPZ2dNMWNsMDFMMG9oZk1mbjBYZzkwR2U3XC80NGY4T3R3a0pmWmlYUlBiZEdcL0g4OUhUYjYzV2xPQm1idE9qU25ySGxaM3hOcVwvZ1lwMDk2eTRhMnVCeTZ0akFjd3B0Wmc1MzNLN0J1OGpyZ0FqQ2FzN24xamlRd2NcL3JmTkgxNUFTV05jbEFIZW12eXFoZmlXb1drV1IwdU5vZGRTeno3OXVWcWkwcUd6cFZlTHEwQXl5WVNkaGQ5WTBlUHk3WG9oc2wwMlVQVm1McWFWTVFkandoUWp4TnJtZGZJbTZCZ09MZ2hUZ3liRFYyU2dFNGhzVlpKYkpcL0J5VmU4OVNDYTRcL3hKV09VM1wvYlNzVzAzWlwvTzFTM3duTzVFbU1sK2dweHNlN0hrcksyU3ozTFNDWlwvUExpempRYlNyWHFlTGxUaG1OSWVGbWt6c1ZlOVExeWM1RGR1MzhocE93Nmh5V0ZSV1V1d21xUG9VR1hRdjFzN1QwNDM3N0QzemZTVkNtOHl0VThVS3gzb3R0M2F5cTh6Q3FUa2JaNFRIck0yVEN6XC90Zm89IiwibWFjIjoiODU2NzQzZGQ2YWQxODgxNWMwOTVlMDMyZDU5YTg3YzQ3YWEzYzI4ZjAyYTYwMjE2MjVkZWNiNDMzZmMxM2U2MyJ9
eyJpdiI6ImJcL0pmek5MMGRxcUE0b2ZWcWREUWdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNaVjJqVkEydWVzbzVzZlUyVHplZ3NVR2ZPM0t3TnZMMVBYQ3YyMG8rZXI0NmtIZGhvckNWWUtiU2Y2V01yUGlrRFhhbGJDVk51OHV2XC92dExhRktId0g1a21OQXFFWHVKU0JmSXNHRG55STAxeE9DMkJEcEdibUEyb204UG93VjZ5cXZ0c2ZGRVwvSXVyODNaNkxsSUFDdEo2WU9yVVUxcnkwMFFKUVdmQmN3VjhWK2lrbDU0c3hLM2JnOVEwZGJYbjJaSjY2UUJrbFQ3dkJPOWFUdmFxY3plSFRaa2FJaHR5SkRscENiajRRREV0SmpYalBHOVJaNFpQeHhUbGpJYmlpRFJ3XC9oZW13RWRXa3hjaWRJV21ENDA3UkJETnZWaGVtaWJSRXl4MGVhVWFvcU50QlVBV2VGb0xkNlwvdHdzTnFhM1h2RDF5RXBTcmF1aVlzY2pXQ3BXS0Q5YndTVVB3V1huSm03dForZ2NpcjkwZHJxRXFBeVEzZFVCWjY4Q2gyTXFmT3VtXC9qelJxUlFLVHcyUFoxXC81V3dzNlFPOStYaEVhdnkrc1JReFBER2NSdlN6SGRCSVBOdUhjU3ZGem9ld1Fpakk4RFZ2SVVFaWxCXC9ta2U4WVg0ekhNUmluRGFaMUxGUmJCYzcxclZicVVjSVNkWlRyZnljeHhaUUF3aWt3bXE5Nkg3SHVzOVlFN0Z6cXdvelF2SFhTYXdVdWdsRVR6SktTSzB1KytpeUJVQSt4QkVleW53cG9RV2N5djRkYml4OFFKQ3hTb1FzeXZYQ0E5MzlVR05BemYySWtrWjVFOXJTeTdDWDVkVnRaN2VncDFYT1Vpc0hNWnFzMUdoRG10UnpxT3pGWjdrQ0ZYbFJTT1l6V2Ira2hkZjdGRWhXUHgwSGlyczVGMEZSMWpLZFdTUGlZQ1Z6V3Y5aStHaE9DaWF6NEZjWEFpVUtTdzd4b1lXQXF1N3FHV1J3THlPMHhOVkZWdjNPWFpDamxzbmFNNWNya3R1WW85bUI1R0ppdThnZm5vZGxnUmJPeFNUUnV6VXdtYVFtUjFJOUVORk50azhkaVwvXC96b1dLODY4RGNYTGpYcm5LV1dVVWV4VWEiLCJtYWMiOiI4MzcyNGU5ZDQzNjA1YWIzNjYyZTg1ZDRmYjUxNzhkMTFlMjdiOTA1NWJiMjczMGM5NWZlYjBkOWE5ZDcwMGE4In0=

Phó Quân Hạo đáp một tiếng tỏ ý anh đã biết, sau đó bẻ lái, lái thẳng đến nhà kho bỏ hoang.

Ads
';
Advertisement