Chu Bảo Khiết mang bữa trưa đi thăm Du Giai Ý, Du Giai Ý nhìn thấy logo trên hộp đồ ăn trong tay Chu Bảo Khiết, có hơi kinh ngạc: “Sao lại mua loại đắt như vậy?”
Du Giai Ý biết nhà hàng này, thuộc sở hữu của Dịch Thần Hạo, trong ngành ẩm thực ở Giang Thành rất có danh tiếng, nhưng cũng nổi tiếng là đắt đỏ.
Chu Bảo Khiết cười nói: “Tổng giám đốc Phó mời đó, anh ấy nói tối qua cô bị thương đều là vì anh ấy.”
Du Giai Ý chỉ đành nói: “Vậy làm phiền cô giúp tôi nói câu cảm ơn với anh ta.
Sau khi Chu Bảo Khiết bày xong hộp cơm lên bàn, liền hỏi Du Giai Ý: “Chân cô sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, sau khi xịt thuốc thì cũng bắt đầu dần tiêu sưng.
“Vậy thì tốt, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải liên lạc với tôi đấy nhé”
"Ừ."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, một lúc bữa trưa đã xong.
Sau khi ăn xong, Chu Bảo Khiết đứng dậy, chào hỏi ra về: “Tôi về làm việc tiếp đây, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi
“Ừ” Du Giai Ý đáp lời rồi lại nói: “Chân tôi không có vấn đề gì, không cần phải vất vả đem cơm cho tôi nữa.
Ý trong đó là cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Phó Quân Hạo nữa.
“Được rồi” Chu Bảo Khiết nhanh chóng đáp lời.
Cô ấy không cần đến nữa, ông chủ của cô ấy đến là được rồi.
Sau khi Chu Bảo Khiết rời đi, Du Giai Ý tiếp tục vùi đầu vào viết kịch bản, trong thời gian đó cô tự cho mình một tách cà phê giúp tỉnh táo, nháy mắt đã đến lúc
lên đèn.
Lúc chuông cửa lần nữa được ấn vang, Du Giai Ý tưởng rằng đó là Tô Thiên Bội,
Kết quả vừa mở cửa, người đứng ở trước cửa lại là Phó Quân Hạo.
Trong tay vẫn là hộp cơm xa xỉ của cùng một tiệm lúc trưa, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô.
“Anh..” Du Giai Ý còn chưa nói xong, Phó Quân Hạo đã sải đôi chân dài tự mình bước vào nhà cô.
Du Giai Ý còn chưa kịp nói gì đã nghe anh hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa... Trong nhà cô trừ mùi cà phê ra thì hoàn toàn không có mùi bếp lửa hay mùi cơm cháo gì cả, Du Giai Ý muốn nói dối cũng không có cách nào.
Phó Quân Hạo bèn đem hộp cơm mình mang đến bày biện ra bàn ăn: “Tôi mang đồ ăn rồi, cùng ăn đi”
Du Giai Ý không biết phải nói gì, cô không ngờ người như Phó Quân Hạo cũng có ngày mặt dày. Tuy nói anh đến mang đồ ăn cho cô, lẽ ra cô nên tỏ ra cảm ơn mới đúng, nhưng trong lòng cô thực sự không thể chào đón anh nổi.
Có điều, anh cũng đã ngồi xuống rồi, cô cũng không thể lạnh mặt đuổi người được, vậy là chỉ đành đi rửa tay rồi ngồi xuống chỗ đối diện.
Bữa cơm này hai người ngồi ăn mà không nói với nhau lời nào.
Tính cách bọn họ vốn đã kiệm lời, lúc trước khi ở bên nhau, hai người ở chung thật ra rất yên tĩnh, trừ lúc trên giường rất nhiệt tình ra.
Cô không hiểu chút nào, Phó Quân Hạo là người lãnh đạm bạc tình như thế, vậy mà lên giường lại như biến thành người khác, mỗi lần sự cuồng nhiệt mạnh mẽ của anh đều khiến cô không chịu nổi, không làm gì được ngoài cầu xin.
Không hiểu sao trong đầu Du Giai Ý lại hiện ra cảnh tượng không phù hợp với trẻ nhỏ như vậy, lặp tức đỏ mặt, cô vội ho một tiếng để che đậy sự bối rối của bản
thân.
“Sao mặt đỏ thế? Lên cơn sốt à?” Phó Quân Hạo vừa nói vừa đưa tay ra, muốn đặt tay lên trán cô để kiểm tra.
Du Giai Ý giật mình lùi về sau, để tay Phó Quân Hạo gượng gạo đặt trước mặt cô.
Du Giai Ý vội vàng nói: “Tôi không sao, có thể do hơi nóng”
Phó Quân Hạo thanh lịch rút tay về, liếc cô một cái rồi nói: “Cùng nhau ăn bữa cơm thôi, cô đỏ mặt cái gì?”
Du Giai Ý: “. ”
Đừng có nói anh nghĩ rằng cô vẫn còn lưu luyến anh đấy nhé, vì vậy ăn cơm cùng anh liền cảm thấy hứng phấn, xấu hổ?
Anh cũng cao ngạo tự phụ quá rồi đấy!
Du Giai Ý tức đến nỗi mất cảm giác ngon miệng, Phó Quân Hạo thấy cô không ăn gì, lần đầu tiên trong đời chủ động gắp đồ ăn cho cô.
Du Giai Ý kinh ngạc nhìn cử chỉ gắp đồ ăn cho mình của anh, chỉ thấy không thể tin được.
Trong ấn tượng của cô, Phó Quân Hạo chưa bao giờ chủ động làm bất cứ điều gì cho cô.
Phó Quân Hạo ném cho cô một câu: “Ngẩn ra đấy làm gì? Mau ăn cơm đi.”
Du Giai Ý chỉ đành nói: “Cảm ơn.”
Sau đó bèn cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, cuối cùng tự mình ăn no căng.
Sau khi ăn xong, Du Giai Ý đang nghĩ làm sao để Phó Quân Hạo rời đi thì chợt thấy Phó Quân Hạo nheo mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Có thể pha cho tôi một ly cà phê không?”
Thật ra Du Giai Ý rất muốn thẳng thừng đáp một câu: “Không được. nhưng cuối cùng vẫn nói khéo một chút: “Buổi tối uống cà phê không tốt đâu, dễ bị mất ngủ.”
Phó Quân Hạo nói: “Không sao, dù sao tôi về cũng phải tăng ca.
Ý anh là nhất định phải uống một ly cà phê?
Du Giai Ý chỉ đành thỏa hiệp, quay người đi vào bếp.
Nhờ phúc của anh, cà phê mà cô pha rất ngon, Tô Thiên Bội lần nào cũng nói cô có thể mở một tiệm cà phê hoặc một nhà hàng.
Nói thật, nếu như cô không phải còn có tài hoa về văn học, sau khi ly hôn cô thật sự sẽ mở một quán cà phê để kiếm sống.
Một ly cà phê pha xong, Du Giai Ý nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đổ hình một bông hoa lên đó.
Không phải là vì để lấy lòng Phó Quân Hạo, chẳng qua là do khách sáo thôi.
Coi anh như là khách đến chơi nhà, thế nên mới cố hết sức chiêu đãi thật tốt.
Xa cách bao nhiêu lâu, tới giờ mới được uống ly cà phê do cô pha một lần nữa, cảm giác ngon lành quen thuộc ấy len vào cổ họng, như một liều thuốc trợ tim mạnh nhất, khiến toàn thân Phó Quân Hạo cảm thấy hạnh phúc như muốn bay lên.
Du Giai Ý không muốn ở bên cạnh nhìn Phó Quân Hạo uống cà phê từng ngụm từng ngụm một, cảm giác đó khiến cô rất không thoải mái, như thể lại quay về đoạn thời gian hôn nhân cùng anh khi ấy.
Thế nên cô tìm một cái cớ nói: “Tôi còn phải chạy bản thảo, đi làm việc trước đây, anh từ từ dùng”
Đương nhiên là Phó Quân Hạo biết Du Giai Ý đang cố ý tránh mặt anh, nhưng sau khi uống cà phê của cô, anh thật sự thư thái, vì thế cũng không để bụng việc cô cố tình tránh anh.
Du Giai Ý trốn trong phòng làm việc lơ đãng viết kịch bản, mãi đến khi Phó Quân Hạo gõ cửa bên ngoài phòng làm việc: “Tôi đi đây.
Lúc này Du Giai Ý mới đi ra tiễn khách: “Trên đường cẩn thận
Khi đi tới trước cửa, Phó Quân Hạo đột nhiên quay phắt đầu lại.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, khe khẽ gọi tên cô: “Du Giai Ý”
Du Giai Ý bình tĩnh nhìn về phía anh, nghe thấy anh trầm thấp nói: “Thật ra... cô rất tốt.
Phó Quân Hạo cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nói ra lời cảm tính như thế, có lẽ là vì ly cà phê của cô khiến anh hồi ức lại thời gian bên nhau trước
kia.
Trước kia, cô bên anh không hề ồn ào ầm ĩ.
Trước kia, cô yêu anh mà không oán than không hối hận, đối xử tốt với anh.
“Cảm ơn.” Ly hôn hơn một năm, đổi lại một câu đánh giá như vậy, Du Giai Ý không biết nên có tâm trạng như thế nào nữa.
Có lẽ cô với Phó Quân Hạo thật sự là có duyên không phận rồi. Chỉ cần anh nói với cô câu này sớm hơn chút, cô cũng không tuyệt vọng đến mức ly hôn.
Sau đó, khi cô kể lại chuyện này cho Tô Thiên Bội qua điện thoại, Tô Thiên Bội đã thốt lên: “Không phải anh ta hối hận đấy chứ? Nếu không thì sao lại nói cậu rất tốt?”
Du Giai Ý phủ nhận sạch sẽ lời của Tô Thiên Bội: “Sao có thể thể được?”
Người như Phó Quân Hạo, sợ rằng cả đời này cũng không có chuyện hối hận, mỗi quyết định anh đưa ra đều suy nghĩ cặn kẽ.
Đã làm rồi thì sẽ không thể hối hận.
Cho dù anh không đến với Thẩm An Ngưng thì cũng không thiếu thiên kim danh giá ở Giang Thanh đợi anh cưới họ, sao anh có thể hối hận khi mất đi một người vợ cũ như cô được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất