Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Lâm Thục Dao hơi không đồng ý với cách làm của Thẩm An Ngưng: “An Ngưng, chuyện này cho qua đi, chia tay thì cũng chia tay rồi, sống tốt cuộc sống của mình là được, những chuyện khác cứ để ba con xử lý đi” 

Tuy rằng chuyện đã thành ra thế này, Lâm Thục Dao cũng rất tức giận, nhưng bà ta nghĩ rằng Thẩm An Ngưng nên nghĩ thoáng một chút vẫn tốt hơn. 

Tuy rằng Phó Quân Hạo là người nổi bật trong lớp thanh niên tài tuấn của Giang Thành, nhưng thanh niên tuấn tú tài giỏi Giang Thành cũng không phải chỉ có mỗi Phó Quân Hạo, buông bỏ được Phó Quân Hạo, con gái bà ta vẫn có thể tìm được người tốt hơn. 

Nghĩ đến đây, Lâm Thục Dao lại vội vàng nói: “Con buông bỏ cậu ta, mẹ lập tức sắp xếp cho con những người đàn ông xuất sắc hơn. 

Thẩm An Ngưng như thét ra lửa: “Mẹ, mẹ xem tình cảm của con là gì?” 

Lâm Thục Dao tự dưng bị hét vào mặt, bà ta cũng hơi bực, nhẹ giọng nói: “Lúc đó bảo con chia tay về nước tiếp xúc với Phó Quân Hạo, không phải con cũng không phản đối đó sao? Sao bây giờ lại không chấp nhận nổi thế hả?” 

Lâm Thục Dao không nghĩ rằng con gái là kiểu sẽ bị tình yêu làm khó. Bà ta và Thẩm Quốc Hùng đã giáo dục cô ta từ nhỏ, mọi việc luôn đặt lý trí trên hết, cái thứ như tình cảm này cũng đâu thể mài ra mà ăn được. 

Lúc trước bà ta đã nói với Thẩm Quốc Hùng rằng Phó Quân Hạo là sự lựa chọn tốt hơn, Thẩm An Ngưng không nói lời nào đã chia tay về nước luôn, Lâm Thục Dao cho rằng bây giờ Thẩm An Ngưng vẫn có thể thoải mái vô tư, nhưng không ngờ lần này lại không nghĩ thoáng ra được. 

Thẩm An Ngưng lau nước mắt, hậm hực nói: “Con đúng là chẳng lưu luyến mấy Phó Quân Hạo, con chỉ không cam tâm thôi, con không cam tâm thua bởi một kẻ không có gì như Du Giai Ý!” 

“Cô ta dựa vào gì mà cướp Phó Quân Hạo từ chỗ con? Con không cam tâm!” Thẩm An Ngưng lần nữa nhấn mạnh sự không cam lòng của mình. 

Thực tế nói trắng ra, sự không cam tâm của cô ta chính là vì sĩ diện, yêu thích hư vinh thôi, cũng là do từ nhỏ được nuông chiều sinh hư, không chịu nổi bất cứ thất bại và cản trở nào. 

Chỉ có cô ta không thèm người khác, chứ người khác không được không cần cô ta trước. 

Lúc đầu, cho dù là cô ta chia tay với bạn trai ở nước ngoài hay là sau này chia tay với Phó Quân Hạo, đều là do cô ta nói chia tay trước, cô ta không thấy bị mất mặt. 

Còn bây giờ cô ta bỏ công sức muốn gả cho Phó Quân Hạo, Phó Quân Hạo lại không cần cô ta nữa, lại còn là vì thứ con gái không ra gì như Du Giai Ý mới không cần cô ta nữa. Thẩm An Ngưng nghĩ tới là lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, đây cũng là lý do vì sao cô ta muốn trả đũa Phó Quân Hạo và Du Giai Ý. 

Lâm Thục Dao không ngờ cô ta lại có loại tâm lý như vậy, bỗng chốc không biết phải nói gì. 

Thẩm Quốc Hùng ở bên cạnh nói: “Con có ý định gì không?” 

Thẩm An Ngưng phẫn nộ: “Đương nhiên là nhanh chóng tái xuất, Du Giai Ý cũng coi như một nửa người của giới giải trí, con chỉ có tiếp tục ở trong giới mới có thể khiến cô ta đẹp mặt!” 

Theo như mối quan hệ trong giới giải trí những năm qua của cô ta cùng với quyền lực và sự giàu có của bố cô ta, cô ta muốn gây khó dễ cho Du Giai Ý rất đơn giản. 

Du Giai Ý có Phó Quân Hạo bảo vệ thì cũng làm gì được? 

Phó Quân Hạo có thể bảo vệ cô 24/24 được không? 

Phó Quân Hạo có tiền có thể thì cũng đã sao? 

Ba của cô ta cũng vậy mà, không phải sao? 

Thẩm Quốc Hùng do dự một lát rồi nói: “Dù sau này con có ý định gì thì đoạn thời gian gần đây con đừng xuất hiện. Đợi dư luận hoàn toàn im ắng thì con hằng quay lại.” 

Thẩm An Ngưng không hài lòng nói: “Ba!” 

Cô ta không đợi được một ngày nào cả, nhưng Thẩm Quốc Hùng nói một là một, hai là hai, cô ta cũng chỉ đành từ bỏ. 

Thẩm Quốc Hùng lại nói: “Nếu đã náo loạn thành như bây giờ, vậy thì con cũng không thể ở lại Điện ảnh và truyền hình Phó Thị nữa, tìm luật sư nói chuyện về việc giải quyết hợp đồng trước thời hạn, tự mình ra làm riêng đi 

“Không phải chỉ là giới phim ảnh thôi sao?” Thẩm Quốc Hùng không đáng để tâm, nói: “Ba tìm người đầu tư cho con, con cũng mở một công ty điện ảnh và truyền hình, sau đó đem Phó Thị với cả cái Điện ảnh và truyền hình Chung Đỉnh đạp dưới chân” 

Thẩm Quốc Hùng cũng chẳng coi trọng gì Phó Quân Hạo. Tuy rằng Phó Quân Hạo hiện tại phát triển như diều gặp gió, nhưng nói cho cùng ông ta cũng đã lăn lộn trong giới tài chính và tầng lớp thượng lưu nửa đời người rồi, chẳng lẽ còn bị một thằng nhãi con như Phó Quân Hạo đàn áp? 

Thẩm An Ngưng ban đầu rất không hài lòng với đề xuất của Thẩm Quốc Hùng, nhưng khi nghe Thẩm Quốc Hùng nói muốn đầu tư cho cô ta thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình riêng, cô ta bắt đầu trở nên phấn khích: “Thật hả ba? Ba muốn cho con thành lập một công ty à?” 

Có công ty riêng, thân phận địa vị của cô ta sẽ được đề cao hơn nhiều. 

Hơn nữa, cô ta cũng có thể danh chính ngôn thuận đàn áp Du Giai Ý và Phó Quân Hạo. 

Thẩm Quốc Hùng nói: “Con gái của Thẩm Quốc Hùng này vốn dĩ không cần dựa vào người khác. Chẳng qua ba thấy con ở Phó Thị có thể dễ dàng tiếp cận Phó Quân Hạo nên mới mãi không nói với con chuyện này” 

Thẩm An Ngưng cuối cùng cũng lộ ý cười: “Quá tốt rồi ba, cảm ơn ba!” 

Thẩm Quốc Hùng lại nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ đi, thời gian tới con cứ âm thầm sắp xếp chuyện thành lập công ty riêng đi” 

“Vâng” Thẩm An Ngưng cảm thấy Thẩm Quốc Hùng thành lập công ty cho cô ta thế này khiến cô ta giành lại được rất nhiều thể diện. 

Đợi cô ta thành lập công ty, phải đi xem thế nào. 

Không phải Du Giai Ý chỉ là một biên kịch nho nhỏ thôi sao? Đến lúc đó, Du Giai Ý viết một bộ cô ta ép một bộ. 

Sáng hôm sau, lúc gần đến bữa trưa, Du Giai Ý nhận được một cuộc gọi từ Chu Bảo Khiết. 

“Cô ăn trưa chưa?” Chu Bảo Khiết hỏi cô qua điện thoại. 

Du Giai Ý đang ngồi trước máy tính vùi đầu vào viết kịch bản đến quên ăn quên ngủ, lúc này mới thô lên: “Tôi còn chưa ăn, vẫn đang viết bản thảo. 

Chu Bảo Khiết nói: “Vậy vừa hay, tôi mua ít đồ ăn qua cho cô, nghe tổng giám đốc Phó nói chân cô bị thương, tôi qua thăm cô” 

Du Giai Ý vốn định nói không cần phiền thế đâu, nhưng Chu Bảo Khiết nói đến thăm cô, cô cũng không từ chối được nên đành đồng ý. 

Vừa hay cô cũng chưa ăn trưa, cũng không có bữa trưa để ăn. 

Buổi sáng Tô Thiên Bội vừa dậy đã đi ngay, nói là có nhiệm vụ quay phim. 

Vốn dĩ Chung Bảo Nam gọi cho cô từ sáng, bữa trưa đến giúp cô nấu cơm, sau đó lại gọi điện tới nói mẹ anh ta bị bệnh, anh ta phải vội về quê chăm sóc. 

Cô định viết xong đoạn này sẽ gọi đồ ăn ngoài, không ngờ viết xong lại quên luôn thời gian. 

Chu Bảo Khiết hỏi cô: “Tổng giám đốc Chung không tới sao?” 

Du Giai Ý thành thật trả lời: “Mẹ anh ấy bị bệnh, phải vội về quê. 

Sau khi Chu Bảo Khiết cúp điện thoại liền đến phòng làm việc của Phó Quân Hạo báo cáo: “Du Giai Ý vẫn chưa ăn, vậy tôi lấy phần ăn anh đặt đi thăm cô ấy đây” 

Phó Quân Hạo gật đầu. 

Chu Bảo Khiết lại nói: “Du Giai Ý nói mẹ của tổng giám đốc Chung bị bệnh, anh ta về quê rồi, tôi nghĩ buổi tối anh có thể tự mình mang đồ ăn đến thăm nom 

Sáng nay vừa đi làm, Phó Quân Hạo đã yêu cầu cô ấy đặt một phần ăn trưa thật ngon ở nhà hàng của Dịch Thần Hạo, để buổi trưa cô ta mang đến tìm Du Giai Ý. 

Bây giờ xem ra không chỉ tối nay, mấy ngày tới Chung Bảo Nam cũng không về, anh đều có thể đi, dùng lý do thăm bệnh đưa cơm để đi. 

Có điều, Chu Bảo Khiết cảm thấy những lúc như thế này vẫn nên tự mình xuống bếp nấu cơm, chăm sóc thì có vẻ sẽ được cộng điểm hơn. Mắc cái là ông chủ nhà họ kỹ thuật nấu nướng bằng không, việc tự mình xuống bếp nấu cơm căn bản không thực hiện được. 

eyJpdiI6ImpJdytoSW90ZTlUZVk4UW5nVzk1aVE9PSIsInZhbHVlIjoiWDZ5amZnUWRjRHJYZWtUUXNRQVBhaVFJeFVnQk5CM0x6dUlIY2VEMEFVWmJuVFwvTlBLQjZSMExMSVlaNnRyU0lvK3c5aTl6VUlHdGlSelJYemdsS1ZncEwxWVwvcU41SUJOQWF2THdOZ2tUSkpqMEh3TVpUMERWMnhtNGMzaXVzZmJGcENLNGlGbTc3alQ1czBJR0pMSWVvZFphdk00OWNreUNkN1hlSmJFcm5qU0M5eHNGaXhlZEJiYlppVFlodHpweGVhVjIwOU82K1lxT1lzZm5OWHRta1JWSmUrSkxlUUFVSStJK2o5bUg4ZWVnT2d6TWRCYmw4d051eTRkU2xkXC9lUW43OHhsWmtRMDlrb1YyY0dJK0RERGprcDROYmdtYkp6VGs4SEZTWWFaWmFHNUJ6UDZvK09sWUdwd290dUQiLCJtYWMiOiI0NWQ0YTcxMmE2ZWQ0NTIzODMxMmEzZWMxNGEyYWFmMDY0Y2M2OWI5MmZhOGYwNGIxYTQ1YmVjNGRlYzZlMTkwIn0=
eyJpdiI6Img4bHpna0F2K0JqT1FXZUkrRHBZM2c9PSIsInZhbHVlIjoicE5BZzB6b2V0STAzdWR1YkRMUm1FS1lYM0Y1TWk4NGNcL3h4NWpaSXlMdVk0NlpqUmV5TWx5Szg4MzJTRmFoTjRxbDJhZWk2VXNQNTlcL0hYT25LMm9rODNNVUhFTmFMbHpEOWNUTWE1OUNaQTlNb0JZT3dJUTRKVk5hZjQ2cUhDU0Y1ZTdBQjBCTEVLU2p5UER0VExrWWFIVFIzOFhMeFArWThrZkZOQlNYeG1YZkI5ZFlCditDOW1lSVwvTW8waEgwdjlFakJ6amkybWd4VmlPSkFqME0zK283THdEanJoSk9Cd0M2bGxHdjVncGczK0V4dUJsSUE4QlhGendMdXFXRkZvQWZcL2dwUmZVRG51aldqZkFOS2FvVndjU3drUU5HeDZlS2xMSkZUWHRhRkxOclZaTVYyTlwvUE1tRjRneTY3UFgyaHlKQmk2MU54OFhXcTA0b3hvUHdDd2liYlB6cVFHM095M2d3djhYVFczNXJheTJVemZ1UG5NNGZxRVg0UjRaWjdSWmFqUjgrSXhwVGNWaUorUFBjQlVcL2RNRkZ1TkM0MWVoR0JQTVc4XC9DRlJMdzgrZ2tpREVcL3BONWpnMkcrRWFpYUhQMnIwalwvMUJndlptRXlkYnJtdTBCWlZRNTlEcWIxK0VSaHd0dHNjc0ZtZ2FFTlZ5WkNlTll5Wjk4Qk9TclNYR25rTkZwc0xWM2VIbU9TSkh4ZmxOZWs1QlF4QzJZQTF5OUEwYmlrPSIsIm1hYyI6IjhjZmI3MmFiOWY1ZjEyZTI3MjQ0ZjBmZWRiOTI0MGRjYmIxNjhiZGY0ZDlmZmZlZGU2MTVkOTk5OGZlZjhmMTQifQ==

Bị Chung Bảo Nam kích thích, anh đang xem xét liệu có nên để Dịch Thần Hạo tìm một đầu bếp dạy anh nấu ăn hay không.

Ads
';
Advertisement