Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Chu Tuấn Hải lại nói: “Em chỉ không hiểu, chị đã cưới người đàn ông giàu có, điển trai như tổng giám đốc Phó thì vì sao hai người lại ly hôn?” 

“Anh ta không yêu tôi. Du Giai Ý hờ hững trả lời Chu Tuấn Hải. 

Đến ngày hôm nay, cô đã có thể bình thản nói rằng Phó Quân Hạo không yêu cô. 

Đáy mắt Chu Tuấn Hải lóe lên một ánh nhìn kinh ngạc, rồi tiếp đó lại cười mỉa mai: “Không ngờ người đàn ông đứng trên mây cao vời vợi như tổng giám đốc Phó mà vẫn không thể cưỡng lại được sự tầm thường” 

Du Giai Ý không hiểu ý nghĩa lời nói của cậu ta. Chu Tuấn Hải tỏ vẻ khinh miệt: “Tức là không cưỡng lại được cảm giác thấy hoa dại thơm hơn hoa nhà trồng” 

Người trong giới này ai cũng biết Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng luôn có tin đồn bấy lâu nay. 

Chu Tuấn Hải cũng như những người khác, luôn cho rằng người vợ ở nhà Phó Quân Hạo ắt hẳn phải xấu đến mức không dám công khai. Nhưng sau khi biết vợ cũ của Phó Quân Hạo là Du Giai Ý, Chu Tuấn Hải thực sự không thể hiểu nổi, vì sao Phó Quân Hạo vẫn mập mờ với Thẩm An Ngưng. 

Trong mắt Chu Tuấn Hải, Du Giai Ý đẹp hơn Thẩm An Ngưng nhiều. 

Du Giai Ý cười bảo: “Đừng nói vậy, mỗi người một sở thích” 

Hoàn hảo đến mấy cũng thua một câu “không yêu”. Huống chi, gia cảnh của cô cũng kém xa Thẩm An Ngưng. 

“Cậu còn trẻ, tập trung vào sự nghiệp đi” Du Giai Ý nói thêm với Chu Tuấn Hải một câu rồi định rời đi. 

Chu Tuấn Hải không cam lòng, dứt khoát gọi thẳng tên cô: “Du Giai Ý” 

Cậu ta gắn từng chữ, bướng bỉnh giải thích: “Tuy em còn trẻ, nhưng tâm trí em rất chín chắn. Em biết mình muốn gì” 

Du Giai Ý đang định đáp lại, vừa ngước mắt lên thì thấy Phó Quân Hạo lạnh lùng đi về phía họ. Cô hơi chau mày. 

Phó Quân Hạo muốn làm gì đây? 

Chu Tuấn Hải nhìn theo ánh mắt cô, đã thấy Phó Quân Hạo đang tới. Theo bản năng, cậu ta chắn trước mặt Du Giai Ý. Phó Quân Hạo trừng mắt lạnh tanh lườm cậu ta rồi nói với Du Giai Ý bên cạnh: “Chúng ta nói chuyện đi 

Chu Tuấn Hải định lên tiếng nói gì đó, nhưng đã bị Du Giai Ý chặn lại. 

Cô đồng ý với lời đề nghị của Phó Quân Hạo: “Được. 

Bữa tiệc đông người qua lại, Du Giai Ý không muốn lôi kéo dây dưa với Phó Quân Hạo tại đây, nên mới nhận lời. 

Khi đi khỏi, cô nở một nụ cười làm yên lòng Chu Tuấn Hải: “Cậu đi làm việc của mình đi 

Tuy Chu Tuấn Hải không cam lòng, nhưng Du Giai Ý đã đồng ý nói chuyện với Phó Quân Hạo, cậu ta cũng chỉ đành buông xuôi. 

Hai người nối gót nhau ra khỏi sảnh bữa tiệc. Phó Quân Hạo đi thẳng tới xe của mình, mở cửa ra. Du Giai Ý liếc nhìn anh, cũng không muốn gây chú ý nên vẫn ngồi vào trong. 

Sau khi lên xe, Phó Quân Hạo cũng không nói muốn đi đâu, chỉ tỉnh bơ phóng xe đi. 

Du Giai Ý ngẫm nghĩ rồi vẫn gọi điện thoại cho Chung Bảo Nam: “Tổng giám đốc Chung, tôi có chút việc, xin phép về trước. 

Cô là bạn đồng hành nữ của Chung Bảo Nam trong buổi tối ngày hôm nay. Ra về đột ngột thì không phải phép nên dù thế nào cũng phải bảo một câu. 

Nhưng cô vừa dứt lời thì tiếng cười khẩy của Phó Quân Hạo đã vang lên ngay bên cạnh, như đang chế giễu việc cô báo cáo chi tiết với Chung Bảo Nam. 

Du Giai Ý phớt lờ sự mỉa mai của anh, chỉ nghe thấy Chung Bảo Nam ở đầu bên kia hơi lo lắng hỏi cô: “Tôi nghe Chu Tuấn Hải nói rồi, có cần giúp đỡ không?” 

“Không cần đâu” Du Giai Ý rất bình thản. Chung Bảo Nam cũng không nói gì thêm. 

Phó Quân Hạo lái xe một mạch đến bên bờ biển, xuống xe mới phát hiện ra địa điểm mà mình chọn sai sai. 

Mặc dù đang giữa mùa hè, nhưng bờ biển vẫn mát lạnh. Du Giai Ý chỉ mặc một bộ váy dạ hội mỏng manh... 

Thấy cô co ro ôm chặt cánh tay trắng nuột nà, Phó Quân Hạo hơi hối hận vì lựa chọn của mình. 

Nhưng gần nơi tổ chức bữa tiệc cũng chỉ có bờ biển này yên tĩnh. Vừa rồi anh không nghĩ ngợi nhiều. 

Nhưng ngay lập tức, anh cởi áo vest của mình ra đưa sang, định khoác lên vai Du Giai Ý ngăn hơi biển lạnh lẽo cho cô. 

Du Giai Ý giật mình trước hành động của anh, cô bất giác lùi về sau một bước, tránh khỏi chiếc áo khoác. 

“Tôi không lạnh. Cảm ơn. Tuy thực sự thấy hơi lạnh, nhưng Du Giai Ý từ chối sự quan tâm của anh. 

Phó Quân Hạo lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, tiến lên một bước để quấn chiếc áo vest quanh người cô một lần nữa. Rất ngang ngược và không cho phép được chối từ. 

Lúc này, Du Giai Ý không giãy dụa nữa, vì cô không muốn bị Phó Quân Hạo giữ chặt vai, ôm vào lòng không buông tay. 

Cô nhoẻn miệng nở nụ cười, giơ tay lên tự giữ lấy áo và nói: “Cảm ơn. 

Lúc này Phó Quân Hạo mới thả tay ra, lùi về sau một bước để nới rộng khoảng cách giữa hai người. 

Nhưng ngay giây sau, anh đã bắt đầu tức giận chất vấn: “Du Giai Ý, chỉ vì một tờ kết quả mang thai giả ấy mà cô đề nghị ly hôn với tôi?” 

Không đợi Du Giai Ý nói năng gì, anh lại tiếp tục: “Tôi không có gì với cô ta hết. Những lúc qua lại trước đây không hề chạm vào cô ta. Trong thời gian kết hôn với cô lại càng không. Sau khi ly hôn với cô cũng không hề!” 

Ban đầu Phó Quân Hạo chỉ muốn giải thích rằng, trong cuộc hôn nhân với Du Giai Ý, không hề có bất cứ hành vi nào không nên. 

Nhưng không biết vì sao lại giải thích luôn cả tình trạng lúc còn qua lại và sau khi ly hôn. Như thể chỉ sợ cô không tin anh vậy. 

Du Giai Ý cũng bị một tràng của Phó Quân Hạo làm cho ngỡ ngàng. Tức là từ đầu đến cuối, anh với Thẩm An Ngưng chưa từng có hành vi thân mật? 

Nhưng hình như đây không phải mấu chốt. 

Cô hoàn hồn lại nhanh chóng, quay sang nhìn Phó Quân Hạo với vẻ bình tĩnh: “Phó Quân Hạo, hình như mãi mà anh vẫn không hiểu” 

Phó Quân Hạo băn khoăn: “Sao cơ?" 

Giọng nói của Du Giai Ý mang theo vẻ tự giễu: “Tôi ly hôn với anh không phải vì bất cứ sự quấy nhiễu nào khác từ bên ngoài, mà là vì... anh không yêu tôi” 

Du Giai Ý đưa mắt nhìn ra mặt biển gần đó, giọng nói xa xăm: “Anh còn nhớ không? Trong bữa tiệc mừng thọ ông nội, ông giục anh với tôi sinh con. Anh nói rằng tôi không xứng đáng” 

“Anh còn nói, sinh đẻ gì với một người phụ nữ mình không yêu?” 

Gương mặt Phó Quân Hạo đông cứng lại trong chốc lát. Hồi ức cũng quay trở về bữa tiệc mừng thọ ông cụ một năm trước. 

Đích thực anh đã nói như vậy. Anh tưởng cô xúi bẩy ông cụ giục sinh con, anh tưởng mục đích của cô là nhằm độc chiếm vị trí mợ Phó lâu dài. 

Nhưng về sau, cô quyết liệt đòi ly hôn, chẳng hề mảy may tiếc nuối cái vị trí mợ Phó ấy. Anh mới phát hiện mình đã quá sai lầm. 

Du Giai Ý không nhìn anh, tiếp tục nói giọng chua chát: “Trái tim tôi cũng bằng thịt. Sau khi bị anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác, tôi cũng đau lắm, cũng tuyệt vọng lắm, nên mới đề nghị ly hôn. 

“Lí do một cuộc tình không thể tiếp diễn dứt khoát không phải vì người khác. 

Cho đến giờ này mà Phó Quân Hạo vẫn không hiểu. Chứng tỏ đến tận bây giờ, anh cũng chưa nhận ra sự thiếu sót của mình trong cuộc tình này. 

Chắc anh vẫn cho rằng, tất cả mọi người đều sẽ yêu anh, phục tùng anh vô điều kiện. 

Du Giai Ý nói những lời này xong, Phó Quân Hạo ở cạnh bên im thin thít. 

Du Giai Ý cởi chiếc áo vest thuộc về anh trên người mình xuống, đưa lại cho anh, hỏi với nét mặt bình thản: “Tôi có thể đi được chưa?” 

Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nói với Phó Quân Hạo những lời tự đáy lòng. 

Mai này, cô có yêu người khác, nhất định sẽ chọn một người biết cách yêu. 

Phó Quân Hạo không nhận lại chiếc áo mà lại hỏi cô: “Vậy vì sao về sau biết được cô ta giả vờ mà cô không cho tôi biết?” 

“Đã ly hôn rồi thì tôi nói với anh những điều đó làm gì?” Lời nói của Du Giai Ý chất chứa cả sự xa cách lẫn chế giễu: “Không khéo anh lại tưởng tôi vu oan giá họa cho cô ta thì sao” 

eyJpdiI6ImlXdGZLUzkrUGp4dkVGWlwvTjB3eXdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjR1cnlqK29hSWpaeG1GUEh0K0pYMzg3djVhYkRMaXJZdlVnWGpNQXkzbHpiN050dEdralR3UnBic3JVaXI5dUQyRVNBVkRYVkxDZzJDTHJETGlCZnQ5OW1FbFZtWWZvaWV4V0xLVnVxVzhaUE9SMGxnVlRQN0tUYUVDQXR0RzFKVU5qQW9sS1J0UzRSMGdFZ3RLbUFDQ0hNemdyUldmSkdOTmtMbituVHlpWjY2R0MrcWJYM3FKT200WG5NaW90eUN2cHFWYWZIMkZsNmdXeXhiVnRtb2xIWHRhSkpnVktPaDVSd1oyVERlM1BuNzdUNXR3UFpVdTVueHVuK3FpakxJVEhpSWZhUjJabUlqQW5JR2tHWm4zR3ZaTnF5QkxDdmVwZEpaM1JzRDF0dVZpcjg3K1wvdVY0WDhhVTFwNm1Ia1JCNndiNGFLR1JFNkYxclFKVjYyeUE9PSIsIm1hYyI6IjFlMTBhMmE1ZDhkNjBkNTNiZGVkNmRlMDM4NWNkYWRjMTE3ZDQ4NjQ3ZDdiZmJjZjY4YmIyYzQxYThkZWNmYmYifQ==
eyJpdiI6ImQrWStSbDNwN1VxSk9aQlduTG9xUnc9PSIsInZhbHVlIjoiTWhqMXZmWDFYNkdaXC9Hdmp1dTg3TG80T0g4c0NOWDZPT3hTRzJqRlpYSFdcL3ZIOVVvbjU2YjY5NmNsbU10Wkd5QWRNUUVYZjdkcWpuZE5mVml3NGQrMkh3Rk9BXC9ad2NIXC9DbkNwUlZVWDF2T3pTcXFCOVB0Um5jeFlQcUhZXC9FRFBBSjVXOCttTEJJYjQ2OU5qMEVUalpDVTVCRVdSSmJ3K2EwMkFyUldrTXpUWTBpNUd1Ymw5N2JHdlQ1Z0JhM2ZGNUpucXVWMzI2Z1dDV1lTMDZTRWw3QWdFUW4yOGlsVXB6VUZXR0N5TVdvNUE5U1Zsd3BPQmFEdGNEZ3VwbTRGIiwibWFjIjoiZGQzODkzYTg1NjE1NDQ1ZGQ1MmY0YzZjMGIzOWY5MzY3ZjE0N2M3NTkyZjIyMDk2NzkzZjE3YmYzNWZiNTFhNyJ9

Phó Quân Hạo rảo bước đuổi theo, túm lấy cánh tay cô, chật vật lên tiếng: “Xin lỗi.

Ads
';
Advertisement