Những lời Thẩm An Ngưng nói khiến Du Giai Ý cười phá lên. Cô cười vui sướng, cười mỉa mai một trận, cười không nhịn được khiến Thẩm An Ngưng nghiên răng nghiến lợi, sau đó cô mới dừng lại.
Du Giai Ý nhìn Thẩm An Ngưng, mỉa mai: “Thẩm An Ngưng, lúc cô không ngừng tung scandal giữa mình và Phó Quân Hạo, lúc cô làm giả giấy siêu âm có thai để phá hoại cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Quân Hạo, sao tôi không tìm cô gây rối?”
Hôm nay Du Giai Ý trang điểm hơi sắc sảo, lúc cô đứng trước mặt Thẩm An Ngưng mạnh mẽ nói ra những lời này khiến cô ta vô cùng kinh hãi.
Trước giờ cô ta vẫn coi Du Giai Ý là một người mờ nhạt, hoặc là kiểu bánh bao mềm mặc cho người ta chà đạp, bắt nạt.
Nhưng lúc này cô ta lại bị khí thế của Du Giai Ý làm cho hoảng hốt.
“Cô.. Thẩm An Ngưng chỉ tay vào Du Giai Ý, không nói nên lời, hai vai run rẩy dữ dội vì cơn giận bị đè nén này.
Những lời của Du Giai Ý cũng đâm trúng điểm yếu của cô ta, khiến cô ta vô cùng chật vật khó xử.
Đúng vậy, lúc trước cô ta liều lĩnh phá hoại cuộc hôn nhân giữa Du Giai Ý và Phó Quân Hạo, cố tình khiến Du Giai Ý khó chịu, không ngờ có ngày cô ta sẽ bị Du Giai Ý phản công.
Du Giai Ý lại nói: “Lúc trước cô gây rối cũng không ít, nhưng tôi thì chưa bao giờ phá hoại cả.
“Tôi tự thấy đã nói rõ với cô rất nhiều lần rồi, bây giờ tôi và Phó Quân Hạo chỉ có quan hệ công việc đơn thuần thôi.”
Du Giai Ý thật sự đã quá mệt để thanh minh, cô đã nói rõ với Thẩm An Ngưng, tuyên bố với Phó Như Ngọc, cũng bày tỏ lập trường của mình trước mặt Đổng Thư Nhã.
Nhưng bọn họ đều không tin, cứ như Phó Quân Hạo là một chiếc bánh ngọt quý hiếm lắm vậy.
Quả thật cô cũng từng điên cuồng vì miếng bánh ngọt này, nhưng đó đã là quá khứ.
Cô lạnh lùng nhìn Thẩm An Ngưng, nói: “Theo đuổi mấy em trai và các chú không thơm sao? Hay là yên ổn làm biên kịch không tốt? Tôi cần gì phải nhai lại Phó Quân Hạo?”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô thích nhai lại, không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Những lời cô nói đầy vẻ ghét bỏ Phó Quân Hạo, mà cô chán ghét Phó Quân Hạo cũng đồng nghĩa với việc cô chế giễu sự lựa chọn của Thẩm An Ngưng, khiến cô ta tức giận mất kiểm soát.
Ngay lúc Thẩm An Ngưng vừa định tiến tới xé nát khuôn mặt lạnh lùng của Du Giai Ý, cửa toilet đột nhiên bị người ta đá mạnh ra.
Du Giai Ý và Thẩm An Ngưng cùng ngước mắt nhìn, lập tức thấy Phó Quân Hạo đang lạnh mặt đứng bên ngoài.
Hai chân Thẩm An Ngưng nhũn ra, suýt chút nữa đã ngã phịch xuống đất, Du Giai Ý thì lại bình tĩnh nhếch môi cười giễu.
Nhìn thấy vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Phó Quân Hạo, tám phần là đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Thẩm An Ngưng, đặc biệt là chuyện giấy báo mang thai giả.
Du Giai Ý chưa từng nghĩ đến việc nhắc đến chuyện này trước mặt Phó Quân Hạo, không ngờ anh lại biết thông qua cách này.
Chung quy giấy vẫn không gói được lửa, nếu Thẩm An Ngưng đã làm chuyện đó thì nên trả một cái giá đắt cho việc làm của mình.
Bởi vì đây là toilet nữ nên Phó Quân Hạo không bước vào.
Anh đứng trước cửa, cả người toát ra khí lạnh, nhìn Thẩm An Ngưng chằm chằm rồi hỏi: “Làm giả giấy siêu âm có thai là ý gì?”
Cả người Thẩm An Ngưng run rẩy dữ dội, lớp trang điểm trên mặt cô ta vốn đã trôi, bây giờ khuôn mặt lại tái nhợt nên trông càng đáng sợ.
Thấy vậy, Du Giai Ý quyết định rời đi trước. Dù sao đó cũng là hậu quả do Thẩm An Ngưng gây ra, tự cô ta giải thích với Phó Quân Hạo là được.
Ai ngờ cô vừa bước tới cửa, Phó Quân Hạo đã kéo cô về, đồng thời còn chất vấn cô bằng giọng điệu bất thiện: “Cô đi đâu?”
Du Giai Ý hơi cau mày, có lẽ anh thật sự rất tức giận, anh kéo mạnh làm tay cô rất đau.
Cô vùng vằng một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Phó, đây là chuyện giữa hai người, tôi nghĩ mình ở đây không thích hợp lắm”
Phó Quân Hạo lại nắm chặt cô hơn, giọng nói cũng cao lên một chút: “Chuyện giữa chúng tôi? Cô ta làm giả giấy báo có thai để phá hoại cuộc hôn nhân của chúng ta, cô lại nói không liên quan đến cô?”
Phó Quân Hạo thật sự không ngờ mình có thể nghe được cuộc đối thoại này. Anh vốn đi tìm Du Giai Ý, muốn xin lỗi vì vừa rồi đã nói cô gây sự chú ý.
Nhưng chưa đợi được Du Giai Ý bước ra thì lại thấy Thẩm An Ngưng tiến vào toilet trước.
Phó Quân Hạo nghĩ đến oán hận của Thẩm An Ngưng đối với Du Giai Ý, thế nên anh im lặng đợi ở cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, tránh để Thẩm An Ngưng lại gây ra chuyện gì.
Kết quả lại nghe được cuộc trò chuyện này, anh vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
Anh vẫn luôn không hiểu tại sao lúc trước Du Giai Ý lại kiên quyết đề nghị ly hôn với mình như vậy, hóa ra là Thẩm An Ngưng đã âm thầm dựng nên một màn này.
Du Giai Ý lạnh lùng nói: “Cho dù cô ta có phá hoại hay không thì bây giờ chúng ta cũng đã ly hôn rồi, chuyện này phải để cô ta giải thích với anh, đương nhiên không liên quan gì đến tôi”
Du Giai Ý nói xong lại tiếp tục giằng tay mình ra, Phó Quân Hạo nghiến răng nói: “Cô đã biết rõ chuyện này từ lâu, tại sao không nói cho tôi biết?”
Du Giai Ý mím môi im lặng nhìn anh một lúc, sau đó đột nhiên dồn sức hất tay anh ra, giẫm lên giày cao gót dứt khoát rời đi không quay đầu lại.
Tại sao cô phải nói cho anh biết?
Tại sao cô phải truy cứu?
Bởi vì nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc bọn họ ly hôn cũng không phải bởi vì màn kịch này của Thẩm An Ngưng.
Nhưng dường như Phó Quân Hạo hoàn toàn không hiểu, còn đổ hết nguyên nhân ly hôn cho tác động bên ngoài nực cười này.
Đây cũng là lý do tại sao cô mạnh mẽ hất Phó Quân Hạo ra, bởi vì anh đã khiến cô tức giận.
Đương nhiên Phó Quân Hạo cũng cảm nhận được cơn giận của Du Giai Ý, nhưng anh vẫn không hiểu.
Có điều, bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu những chuyện này, anh đanh mặt nhìn Thẩm An Ngưng đang bối rối hốt hoảng, lạnh lùng thốt ra một chữ:
“Nói!”
Thẩm An Ngưng tự biết không giấu được chuyện này nữa nên cũng bình tĩnh lại.
Cô ta nhả đôi môi cắn chặt, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, quả thật em có làm chuyện đó.
“Nhưng đó là đề nghị của Như Ngọc. Chẳng phải lần đó em ấy đang mang thai sao? Lúc em cùng em ấy đến bệnh viện phá thai, em ấy nói chi bằng làm giả một tờ giấy siêu âm mang thai để kích thích Du Giai Ý”
“Em ấy nói khoảng thời gian đó ông nội đang thúc giục anh và Du Giai Ý có con, chắc hẳn trong lòng Du Giai Ý rất để ý đến chuyện mang thai, cho nên mới có tờ giấy giả tạo kia.
Thẩm An Ngưng thừa nhận, nhưng cô ta lại đổ hết trách nhiệm lên người Phó Như Ngọc.
Sau khi nghe xong, Phó Quân Hạo tức muốn nổ phổi. Cho dù là đề nghị của ai, tóm lại đứa em gái ngoan kia của anh cũng tham gia vào chuyện này.
Về phần Phó Như Ngọc, mặc dù anh không thích tác phong của cô em gái này, nhưng bình thường vẫn bảo vệ và chiều theo cô ta, cố gắng cho cô ta một cuộc sống yên bình vô lo.
Trước đây Phó Như Ngọc luôn chướng mắt Du Giai Ý, cũng luôn gây chuyện với cô, song anh luôn mắt nhắm mắt mở tha cho đứa em gái này.
Nhưng anh không ngờ, Phó Như Ngọc lại có thể làm ra chuyện càn rỡ như vậy.
Cả Thẩm An Ngưng nữa, tâm địa của cô ta đúng là...
Bỗng chốc, Phó Quân Hạo cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình. Năm đó lúc anh và Thẩm An Ngưng quen nhau, điều anh thích là sự thoải mái, chừng mực và độc lập của cô ta.
Lúc trước Thẩm An Ngưng kiên quyết chia tay với anh, nói rằng cô ta muốn tự chứng minh năng lực của mình, không muốn dựa vào anh, cũng không muốn dựa dẫm vào ba mình.
Lúc đó anh còn rất tán thưởng thái độ độc lập và tác phong khiêm tốn không khoe khoang gia thế của Thẩm An Ngưng, đến mức suốt một khoảng thời gian dài anh thấy Du Giai Ý rất chướng mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất