Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Nếu không phải vẫn còn giữ lại chút lý trí, Du Giai Ý đã đổ rượu trong tay mình lên mặt Phó Quân Hạo rồi. 

Có điều, mặc dù cô không đổ rượu nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý vò mẻ không sợ rơi. 

Cô khẽ mỉm cười trước ánh mắt khó chịu của Phó Quân Hạo, sau đó thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đang cố gây sự chú ý đấy. 

“Tôi muốn tất cả mọi người đều chú ý đến tôi, đều tới đầu tư cho bộ phim mà tôi làm biên kịch. Chẳng phải như vậy thì tôi mới có thể nổi tiếng sao?” 

Nếu anh đã nghĩ cô là loại người không từ thủ đoạn, vậy thì cô cứ thừa nhận là được. 

Dù sao bây giờ anh cũng chẳng phải là gì của cô, cần gì phải giải thích. 

Du Giai Ý thừa nhận với thái độ khác thường khiến Phó Quân Hạo mím môi im lặng. 

Anh nhíu mày nhìn Du Giai Ý đăm chăm, đôi mắt đen u ám vô biên, không nhìn rõ được cảm xúc bên trong. 

Lúc này Chung Bảo Nam mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Dịch, chúng tôi còn có chuyện khác, xin phép qua bên kia trước. 

Chung Bảo Nam nói xong liền dẫn Du Giai Ý rời đi. Du Giai Ý dứt khoát xoay người đi, không thèm nhìn Phó Quân Hạo một cái nào. 

Sau khi hai người đi được mấy bước, Chung Bảo Nam thấp giọng hỏi Du Giai Ý: “Em vẫn ổn chứ?” 

Những lời của Phó Quân Hạo thật sự không dễ nghe. 

Nhưng đáng lý ra, Phó Quân Hạo ngồi ở vị trí đó thì không thể là người không biết nói chuyện. Tại sao anh ta cứ làm tổn thương Du Giai Ý? 

Lời giải thích duy nhất là Phó Quân Hạo quá quan tâm, cho nên mới không lựa lời nói. 

Du Giai Ý mỉm cười bước đi, trả lời: “Tôi rất ổn. 

Cô thật sự rất ổn. 

Lúc đầu quả thật có bị Phó Quân Hạo chọc tức, nhưng cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại. 

Chung Bảo Nam thở dài: “Tổng giám đốc Phó cứ như đang cố ý nhắm vào em, không biết là yêu hay hận... 

Du Giai Ý nở nụ cười tự giễu: “Sao có thể là yêu được? Chắc chắn là hận, là ghét cay ghét đắng” 

Bởi vì ghét cô, cho nên mới nói những lời chế giễu cô như vậy. 

Đằng sau họ, Dịch Thần Hạo uống một ngụm rượu, khó hiểu hỏi Phó Quân Hạo: “Tôi bảo này, hai người cần gì phải làm tổn thương nhau như vậy?” 

Đúng là những lời nói của Phó Quân Hạo đã làm Du Giai Ý tổn thương, nhưng thái độ thản nhiên chấp nhận không biện giải cho mình của Du Giai Ý cũng gây tổn thương cho Phó Quân Hạo. 

Bởi vì Du Giai Ý còn chẳng buồn giải thích cho mình, điều đó có nghĩa là cô hoàn toàn không quan tâm đến Phó Quân Hạo. 

Nhưng theo Dịch Thần Hạo thấy thì Phó Quân Hạo xứng đáng bị tổn thương. 

Ai bảo anh nói ra những lời như vậy chứ? 

Rõ ràng là Phó Quân Hạo đã choáng ngợp trước bộ trang phục hôm nay của Du Giai Ý, anh không muốn cô bị nhiều người đàn ông để ý và thèm khát như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói những lời ghét bỏ. 

Điển hình của việc nghĩ một đẳng nói một nẻo. 

Trong mắt Phó Quân Hạo thoáng qua chút thất vọng, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại khó tả. 

Gần đây, lúc ở trước mặt Du Giai Ý, anh cứ như đã làm sai điều gì đó, đây là điều chưa từng có trong ba mươi hai năm cuộc đời của anh. 

Dịch Thần Hạo duỗi tay vỗ vai anh, chân thành khuyên nhủ: “Phong thủy luân chuyển rồi, nếu bây giờ cậu vẫn đối xử với Du Giai Ý bằng thái độ chỉ tay năm ngón như trước kia thì e rằng quan hệ giữa hai người sẽ ngày càng căng thẳng” 

Dịch Thần Hạo nói xong cũng đi mở rộng mạng lưới quan hệ của mình. 

Phó Quân Hạo ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, sau đó đột nhiên nhìn thấy Thẩm An Ngưng đi về phía mình. 

Thẩm An Ngưng đợi trong toilet cả buổi trời cũng không nhận được điện thoại của Phó Như Ngọc, bất đắc dĩ đành phải ôm tâm sự nặng nề đi ra. 

Cô ta vốn định tránh mặt mấy cô gái vừa rồi, lén đi tìm Phó Như Ngọc. 

Không ngờ lại bị bọn họ nhìn thấy và bị gọi đi một lần nữa. 

Thẩm An Ngưng cắn răng, quyết định chủ động đi tìm Phó Quân Hạo. 

Thứ nhất là có thể tránh xa mấy cô gái kia, hai là cô ta muốn nói chuyện tử tế với Phó Quân Hạo. 

Thế nên cô ta mỉm cười với mấy cô gái kia, sau đó đi về phía Phó Quân Hạo. 

Vừa rồi cô ta từ toilet đi ra đã thấy Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo cầm ly rượu đứng cùng với Du Giai Ý và Chung Bảo Nam, cô ta cắn chặt môi, sợ Phó Quân Hạo và Du Giai Ý sẽ có gì đó trước mặt mọi người. 

Không ngờ bọn họ chỉ nói mấy câu, Chung Bảo Nam đã đưa Du Giai Ý rời đi. 

Sắc mặt của Phó Quân Hạo rất khó coi, hình như đã cãi nhau không vui với Du Giai Ý. 

Trong lòng Thẩm An Ngưng thở phào nhẹ nhõm, Phó Quân Hạo và Du Giai Ý chung sống bất hòa, người vui nhất chính là cô ta. 

Thẩm An Ngưng xách váy đi tới, Phó Quân Hạo chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Có chuyện gì?” 

Vành mắt Thẩm An Ngưng lập tức ửng đỏ, cô ta hạ thấp giọng điệu và khí thế, nhìn Phó Quân Hạo cầu xin: “Quân Hạo, chúng ta nói chuyện đi được không?” 

Phó Quân Hạo lại nhìn cô ta một cái, sau đó mím môi xoay người rời khỏi sảnh tiệc, Thẩm An Ngưng đi sát theo sau. 

Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, sau khi Thẩm An Ngưng đứng vững liền nhỏ giọng bật khóc: “Quân Hạo, em thật sự biết sai rồi. Em thề, sau này em sẽ không gây phiền phức cho Du Giai Ý nữa” 

Phó Quân Hạo thản nhiên nói: “Vấn đề giữa tôi và cô không liên quan đến Du Giai Ý. 

Nước mắt của Thẩm An Ngưng càng rơi nhiều hơn, Phó Quân Hạo lại nói: “Thẩm An Ngưng, tình cảm giữa chúng ta đã là quá khứ” 

“Từ khi chúng ta chia tay đến giờ đã bốn năm rồi, khoảng thời gian sau khi ly hôn, tôi cũng từng thử chấp nhận cô một lần nữa. Nhưng cuối cùng tôi phát hiện giữa chúng ta vẫn quá xa lạ. 

Bốn năm không phải một khoảng thời gian ngắn, đủ để làm phai mờ đi hết chút tình cảm vốn đã chẳng đậm sâu giữa hai người. 

Thẩm An Ngưng không thể chấp nhận những gì mình nghe được, cô ta bước tới nắm chặt lấy Phó Quân Hạo, khóc đến sụp đổ: “Quân Hạo, em thật sự không thể sống thiếu anh!” 

“Em có thể thay đổi, cái gì em cũng có thể thay đổi!” Lúc này Thẩm An Ngưng đang cố hết sức muốn níu giữ Phó Quân Hạo. 

Nhưng Phó Quân Hạo lại lạnh lùng kéo tay cô ta xuống, xoay người rời đi. 

Thẩm An Ngưng che mặt, sụp đổ khóc rống lên. 

Năm đó lúc cô ta khí thế nói chia tay với Phó Quân Hạo để gia nhập làng giải trí, cô ta đâu ngờ rằng có một ngày Phó Quân Hạo sẽ không đứng mãi ở đó đợi mình. 

Nếu biết trước sẽ có một ngày như vậy thì chắc chắn năm đó cô ta sẽ không chia tay, nhất định sẽ kết hôn với Phó Quân Hạo. 

Đáng tiếc là trên đời này không có nếu như... 

Thẩm An Ngưng khóc đến nỗi lớp trang điểm trôi hết, chỉ có thể vào toilet dặm lại. 

Thật tình cờ, cô ta vừa bước vào toilet đã chạm mặt Du Giai Ý rửa tay xong chuẩn bị rời đi. 

Nhìn thấy dáng vẻ khóc trôi lớp trang điểm của Thẩm An Ngưng, Du Giai Ý hơi kinh ngạc. 

Trong ấn tượng của cô, Thẩm An Ngưng là người bất cứ lúc nào cũng rạng rỡ, xinh đẹp và tao nhã. Hôm nay là thế nào đây? 

Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện mà cô nên tò mò. Du Giai Ý nhanh chóng thu lại ánh nhìn, cụp mắt định đi qua bên cạnh. 

Thẩm An Ngưng nhìn thấy Du Giai Ý là tức anh ách, nhất là khi nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhác lớp trang điểm nhòe nhoẹt lúc này của mình, cô ta liền tiến tới kéo Du Giai Ý, quát lên: “Đứng lại đó!” 

Du Giai Ý bị Thẩm An Ngưng kéo lảo đảo suýt ngã, sau khi đứng vững cô lập tức rút tay mình ra. 

“Cô nổi điên gì vậy!” Du Giai Ý tức giận vô cùng. 

Cả buổi tối cô đã tránh xa bọn họ rồi, cũng chỉ nói với Phó Quân Hạo hai câu đã tan rã trong không vui, sao còn trêu vào Thẩm An Ngưng chứ? 

Đúng là khó hiểu! 

“Tôi nổi điên?” Thẩm An Ngưng cao giọng rống lên: “Nếu không phải tại cô thì sao tôi có thể nổi điên?” 

eyJpdiI6IkhhYXhOSER1TG9LQThjeVlPN1dnaEE9PSIsInZhbHVlIjoicWxRYzFrV1lrejZrbkxWeW9Pd2pVUlVza1RVeXBtVG4zU2w1YUp0c2dCNm5vd3J6UTFkS3RtZ1ViUENEazk3RmNacVBlTXo5dUhVWlozV09YRE9rdmczemxsTnQxZW4zb1wvcFRLMGx5Rm93ZzZYdmRCRmxvck9Ja3orRklkSnRLczc4OHN3ejBYbXBcL1hCS1pZUWdoVUZUY2lHWXk4bGlJbWNHU3IyeGU2ZnZTYnFQR3I1Q2tjY1JsQlA4dFNhUmhSbjUxdmRHcUpcL0p4d3pqZmJnaXNsMEJrSGJkbWFJQVM5TGhYNUg3NVIxOFZBSVF4aUtRWnRpMWNPZ0hHOTV2SWhvUVoyUlwvSW9HTUFZZ2RpbnFmdk5QaVwvazh2Y1hTcjhsN1hZUWZSK1RRKzMranBaeVhPa3REdjlHak5vUVhLdHB3YXM4Q282ODhcL0ZSZjhnTWUxbjRaUDVkcmdseEFhNHVhQmNobGExVTFYQnZuQmd6RFJtcmZDaGZyUlpSTlhndFZGZnBBQWtiN0R4OVpUZ3RwMjJ5dz09IiwibWFjIjoiMDZkMDRmNzY2YjIyNzU3NGZhYmIyZjQ3ZTRjZDkwYjMwZGQ4ZWNlNGYxODdkZDM4ZWM1NjJjNGZlYzViMDlkNSJ9
eyJpdiI6InlDZ1BpT0FTTnZ6OGFrZmRHMXBDbEE9PSIsInZhbHVlIjoicjU0eXlPRldZNisrWUVPdnYxZjZGb2Y1ZHdkSE1CdkdlUURqaFYwMDNjdVlicEMrb1RJWFAwN21hM2J1cVhFMklHSkFkUFlGV1RIc0M1UWJ2NDlZVFgxQmhTamZRdkRrdmU3bnJ6Q1p4ZjJyRnZ4eUxlbFFYbzdmYUU1UWwrYmFtanlrWVlickhjYVh2QWdOVm9kSVBJZURNOGwyUEZjdkNieGV5dHgrZmRDd1lycENlbVM5Nk5IM245bE16YzZCXC9BMmlvbzNhN2NwenU1SWhKclZWNFpWYms4V1RMOG82eUJnVHdzTEZ6WnVZR3pMSjcxcEprR0ZBR0pmOG1MblMiLCJtYWMiOiJkYjBhZTBhNDFkZjZjN2ZiNjdmOTU0NGIxMjJkY2ZiMTM2OTNmY2ZmMzYyZjQyNmRmMjBiOWQ2ODYyYzQ5YjA4In0=

Thẩm An Ngưng mắng: “Đúng thế thì sao! Chẳng lẽ không phải cô đâm chọt sau lưng chắc?”

Ads
';
Advertisement